Mạc Tiếu Phàm nói muốn để ý tới cô, còn theo chân cô suốt quãng đường lên lầu.
Tới khi ra khỏi phòng, Tống Ỷ Thi đặt một tay lên nắm đấm cửa, sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Tiếu Phàm: Tôi về phòng rồi, chẳng lẽ cậu cũng muốn theo tôi vào phòng sao?”
“Muốn chứ.”
Tống Ỷ Thi nghiêng đầu hỏi: “Nhưng tôi muốn về phòng để ngủ đấy, cậu cũng muốn theo đến tận đó luôn à?”
Ngủ...ngủ sao?
Mạc Tiếu Phàm lùi lại phía sau một bước lớn.
Mạc Tiếu Phàm cảnh giác nhìn Tống Ỷ Thi, nói: “Không phải cậu đang đợi hội trưởng sao? Cậu ấy hẹn cậu ba giờ chiều...”
Tống Ỷ Thi chớp chớp mắt: “Nhưng ngày hôm qua nghỉ ngơi không tốt, bây giờ tôi muốn đi ngủ... Từ đây đến ba giờ chiều còn sớm chán.”
Vẫn còn sớm ư? Phải rồi, vẫn còn sớm... Nghe cô nói vậy, Mạc Tiếu Phàm hoài nghi nhìn lại chính bản thân mình, trông chẳng khác đi hù dọa người khác cả.
Mạc Tiếu Phàm kiên định nói: “Không được, tôi không thể theo cậu vào trong được, cậu đi ngủ đi.”
Tống Ỷ Thi làm động tác tạm biệt với cô ấy rồi quẹt thẻ mình để vào phòng.
Cánh cửa nhanh chóng đóng lại trước mặt Mạc Tiếu Phàm, hành lang bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Mạc Tiếu Phàm đứng đó cảm thấy hụt hẫng, như thể mình đã bị thứ gì đó bỏ rơi vậy.
Tuy cô ấy cũng là một thành viên của Hội học sinh, nhưng Thẩm Diệu Chu rất ghét mọi người đến gần mình. Bình thường mỗi khi cậu ấy xử lý mấy công việc của Hội học sinh đều rất “công tư phân minh” (tức là việc công và việc tư luôn phân biệt rạch ròi).
Từ lâu cậu ấy đã là một biểu tượng của Hội học sinh, tất cả các thành viên trong Hội học sinh đều vô thức chia bản thân và cậu ấy thành hai thế giới khác nhau, cho nên nếu không có việc gì sẽ không tự dưng đến làm phiền cậu ấy.
Đối với Mạc Tiếu Phàm cũng y như vậy.
Có lẽ chỉ bằng cách đi theo Tống Ỷ Thi, cô ấy mới có thể thuận lợi đến gần cậu ấy được.
Nghĩ đến đây, Mạc Tiếu Phàm trợn to hai mắt, tức giận đá chân vào tường. Hừ... Lẽ ra mình nên hăm dọa Tống Ỷ Thi nhiều hơn mới đúng! Cần quái gì phải cảm thấy áy náy hay xấu hổ chứ?
Nhưng bây giờ tỉnh táo lại thì cũng đã muộn mất tiêu rồi.
Mạc Tiếu Phàm nhìn chằm chằm vào cánh cửa cho đến khi đôi mắt cay xè, nhưng cũng chỉ là làm chuyện dư thừa, chẳng có tác dụng gì cả.
Cửa thang máy ở đầu hành lang bên kia mở toang, một nam sinh đeo kính gọng đen từ trong thang máy đi ra, đúng lúc nhìn thấy Mạc Tiếu Phàm đá chân vào tường.
Mạc Tiếu Phàm nghe thấy tiếng động, cô ấy liếc mắt nhìn về phía nam sinh kia.
Cậu nam sinh dừng bước chân lại, cậu ta cứng ngắc cười gượng với Mạc Tiếu Phàm: “Hình như đi sai đường rồi...”
Mạc Tiếu Phàm chửi: “Đồ thần kinh...”
Không đi hay đi sai cũng không liên quan quái gì đến cô ấy cả!
Mạc Tiếu Phàm đứng yên tại chỗ, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại. Cô ấy muốn hỏi xem còn học sinh nào trong tầng ký túc xá này hay không.
Chỉ vài phút sau, mấy nữ sinh lớp mười ùn ùn bước ra nghênh đón cô ấy.
Vì khối lượng kiến thức và bài vở của lớp mười hai rất nặng nề nên hầu hết những người đến cổ vũ cho cuộc thi là những học sinh lớp dưới.
“Chị Mạc à, có muốn đến phòng chúng em chơi game một lát không?”
“Chị Mạc à, em có mua bánh kem này, chị có muốn ăn không?”
Mạc Tiếu Phàm nhanh chóng được chào đón nồng nhiệt.
Cậu nam sinh quay lại chỗ thang máy, thấp giọng lẩm bẩm: “Chẳng trách, thì ra Mạc Tiếu Phàm ở đây, mình không dám đi qua đâu... Cái cô gái này nhìn hung dữ quá đi mất.”
Cậu ta không muốn bị người khác nhìn thấy, cho nên sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu, cậu ta quyết định ấn nút thang máy quay trở lại tầng của mình trước, còn cái chỗ này chắc để lần sau vậy.
Sau khi Tống Ỷ Thi trở về phòng, điều đầu tiên cô làm là rút lấy đề thi và bút từ trong cặp ra, sau đó lấy cái bình giữ nhiệt của mình. Tiếp theo cô đun sôi nước, ngồi xuống và bắt đầu giải các câu hỏi trong bài. Bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi lách tách, trong lúc này đó là tiếng động tự nhiên nhất đến từ thiên nhiên.
So với các cuộc thi như vật lý và toán học, các cuộc thi tiếng Anh không quá khó.
Nhưng để không phạm sai lầm và có thể vững vàng đứng ở vị trí học sinh xuất sắc, Tống Ỷ Thi cảm thấy mình nên càn quét thêm vài ba bộ đề nữa.
Lúc mới bước vào thế giới này, Tống Ỷ Thi rất khó để hòa nhập với nơi đây. Nhưng sau khi đọc truyện smut gốc qua một lượt, cô nhận ra lý tưởng sống của cô chính là học hành, đầu óc chỉ toàn bài vở mà thôi.
Một khi đắm mình trong đó sẽ không dễ bị phân tâm bởi chuyện khác.
Sau khi Tống Ỷ Thi hoàn thành xong đề thi, cô rút điện thoại ra xem giờ.
Chà chà!
Đã hai giờ năm mươi tám phút rồi!
Tống Ỷ Thi vứt bút, cởi áo khoác và giày ép, sau đó chui vào trong chăn. Thậm chí cô còn phất tay ném luôn chiếc áo khoác của Sở Nghệ Niên sang bên.
Tống Ỷ Thi đắp chăn lên người, nhắm mắt ngủ một giấc thật ngon.
Thẩm Diệu Chu vặn đồng hồ trở về khách sạn, lúc xuống lầu đã là hai giờ bốn mươi lăm phút.
Trong lúc đang đi cậu ấy gặp rất nhiều người đến từ trường trung học Ninh Sơn, có mấy người trong số họ còn quen biết Thẩm Diệu Chu, thậm chí còn lần lượt chào hỏi cậu ấy nữa. Nếu không phải vì mấy lời đồn đại về tính khí thất thường của Thẩm Diệu Chu, có khi bọn họ sẽ dừng lại tán gẫu với cậu ấy rồi.
Nhưng cho dù chỉ là chào hỏi thông thường cũng khiến sắc mặt Thẩm Diệu Chu ngày càng lạnh lẽo.
Cứ chần chừ thế này cho tới khi Thẩm Diệu Chu ra được thang máy thì đồng hồ đã điểm đúng ba giờ.
Cậu ấy không thể chấp nhận việc đến muộn thế này, dù chỉ một hai phút vẫn bị coi là đã đến muộn.
Thẩm Diệu Chu không chút nghĩ ngợi tăng nhanh tốc độ, cuối cùng dừng lại tại cửa phòng số 631, cậu ấy bấm chuông cửa ——
……Không thấy bên trong trả lời.
Cửa thang máy lại mở ra.
Cậu nam sinh cầm một cái hộp trên tay, trên môi nở một nụ cười tươi tắn, cậu ta chậm rãi bước ra ngoài. Nhưng chưa đi được vài bước, cậu ta đã nhìn thấy Thẩm Diệu Chu ở cách đó không xa.
Tại sao lại có người vào giờ này chứ?
Cậu nam sinh dừng lại bước chân.
Nhưng nghĩ đến đạo đức và phẩm hạnh của Tống Ỷ Thi, có vẻ như chẳng có gì kỳ cục cả.
Cậu nam sinh nhướng mày và lại bước về phía trước. Người đứng trước cửa hình như đến tay không nhỉ?
Cậu ta nhìn xuống cái thứ trong tay mình. Bên trong là một chiếc vòng cổ Swarovski*. Bình thường chẳng có mấy cô gái có thể nhận được thứ này, phải không nhỉ?
*Swarovski là một công ty chuyên về các sản phẩm làm từ pha lê có trụ sở tại Wattens, Áo. Ba phân nhánh chính của công ty đó là: Swarovski Crystal Business; Swarovski Optik và Tyrolit.
Nhưng nụ cười trên khóe miệng cậu nam sinh chợt biến mất.
Bởi vì sau khi đến gần hơn, cậu ta chợt nhận ra rằng nam sinh đứng trước cửa, toàn thân mặc áo khoác đen và quần dài đen, đang đứng lẫn vào trong bóng tối chính là... Thẩm Diệu Chu thì phải?
Nhãn cầu của cậu ta gần như bật ra khỏi hốc mắt.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ là Thẩm Diệu Chu thật à?
Hình như...hình như đúng là vậy rồi!
Chính xác một trăm phần trăm luôn!
Hàng loạt dấu chấm than hiện lên trong đầu cậu ta.
Cậu ta không dám tiến thêm bước nào nữa, thậm chí còn không hề nghĩ ngợi trốn đằng sau một chậu cây cao. Lát sau còn sợ chậu cây không đủ che lấp mình, cậu ta lại ra sức thu mình lại càng nhỏ càng tốt.
Trong vòng một inch, cậu ta có thể nghe thấy tiếng tim mình đập to như tiếng trống vang.
Còn Thẩm Diệu Chu vẫn chưa đợi được Tống Ỷ Thi bước ra mở cửa cho mình.
Tống Ỷ Thi thực sự đã chìm vào giấc ngủ sâu, sau khi sử dụng não quá nhiều, não sẽ rất nhanh mệt mỏi, cô vừa nhắm mắt sẽ chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Thẩm Diệu Chu cúi đầu nhìn điện thoại.
Bây giờ đã là ba giờ bảy phút.
Là do cậu ấy đã đến muộn chăng?
Nhưng Thẩm Diệu Chu hiếm khi phạm sai lầm như thế này.
Đổ lỗi cho cơn mưa lớn làm chậm trễ thời gian của mình? Đổ lỗi cho những người ở tầng dưới đã quá phiền phức? Nhưng Thẩm Diệu Chu lại không có thói quen đổ lỗi và trút giận lên mấy chuyện như vậy.
Cậu ấy cảm giác mình bị úp nồi lên đầu, hơn nữa sau khi nghĩ đến những lời đối đáp tiếp theo với cô, cách sửa sai lỗi lầm, trong lòng tự dưng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu nam sinh kia vẫn ngồi trong góc lặng lẽ quan sát cảnh tượng bên này.
Thẩm Diệu Chu vẫn bấm chuông cửa!
Có phải cậu ấy đi sai rồi không?
Căn phòng đó không phải của Tống Ỷ Thi sao?
Cửa không mở... Cửa không mở...
Đột nhiên Thẩm Diệu Chu quay đầu lại: “Ai đó?”
Cậu nam sinh giật mình, theo bản năng muốn quay người bỏ chạy, nhưng không hiểu sao lại không nhấc chân chạy đi được. Thẩm Diệu Chu cũng chậm rãi tiến lại gần.
Cậu nam sinh đó không còn cách nào khác đành phải cứng ngắc xoay người lại chào: “Cậu Thẩm, chào cậu, tôi đến từ trường trung học Ninh Sơn.”
Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Diệu Chu vang lên: “Ninh Sơn không phải ở tầng này.”
Cậu nam sinh bị Thẩm Diệu Chu dọa sợ hết hồn.
Đây mới chính là Thẩm Diệu Chu chân chính trong lời đồn đại, chỉ cần đứng trước mặt cậu ấy thôi cũng có thể mang đến cho người đối diện biết bao nhiêu áp lực.
Cậu nam sinh cười cứng ngắc: “Đúng đúng... tôi đi sai đường rồi.”
Đúng lúc này, một cánh cửa khác mở ra sau lưng cậu ta.
Cậu ta giật mình đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.
“Hội trưởng, nghe nói cậu đã trở về khách sạn rồi.” Mạc Tiếu Phàm nở nụ cười đi ra ngoài, sau đó quay sang nhìn cậu nam sinh kia.
Cô ấy nhíu mày, cười lạnh nói: “Cậu bị hâm rồi sao? Sao lại đi sai đường nữa vậy?”
Cậu nam sinh chửi mắng Mạc Tiếu Phàm trong lòng, nhưng mồ trên trán vẫn chảy không ngừng.
Cậu nam sinh ngượng ngùng cúi đầu, cười nói: “Đúng…đúng vậy, tôi không cẩn thận lại đi nhầm nữa.”
Thẩm Diệu Chu lạnh lùng nhìn cậu ta.
Cậu nam sinh đứng đó, không dám cử động, chỉ có thể im lặng mặc cậu ấy nhìn mình.
Một nữ sinh trong cửa cẩn thận nhìn về phía Thẩm Diệu Chu, muốn nói gì đó để thu hút sự chú ý, cô nàng mím môi dưới nói: “Cậu đến tìm người ở tầng này sao? Tìm ai vậy? Tìm bạn gái của mình sao?”
Cô nữ sinh vừa nói vừa mỉm cười.
Cậu nam sinh lập tức thuận nước đẩy thuyền: “Đúng vậy, tôi đến đây tìm bạn gái.”
Lần này, nụ cười trên mặt cậu ta chân thực hơn nhiều.
Cậu ta thầm nghĩ trong lòng, đúng vậy, mình đến đây chỉ để tìm người thôi mà, mình có làm gì sai đâu, sợ quái gì chứ?
“Hình như cậu ấy không có ở đây.” Cậu nam sinh cười trừ: “Vậy tôi đi trước nhé. Tôi đi trước đây.”
Thẩm Diệu Chu không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn cậu nam sinh kia rời đi.
Người này rõ ràng đang nói dối.
Mạc Tiếu Phàm nhìn xung quanh, hỏi: “Tống Ỷ Thi đâu?”
Thẩm Diệu Chu không lên tiếng, cậu ấy quay đầu đi về phía phòng mình. Người dưới trướng đã cấp lại thẻ phòng cho cậu ấy, lúc này cậu ấy có thể thuận lợi quẹt thẻ vào phòng.
Mạc Tiếu Phàm đứng ở ngoài cửa, cô ấy không dám bước vào bên trong.
Thế là Thẩm Diệu Chu tiện tay đóng cửa luôn.
Mạc Tiếu Phàm: “...” Ủa ủa, bước vào trong mà không nhìn mặt mình luôn hả?
Tống Ỷ Thi tỉnh dậy sau cơn đói.
Cô bỏ lỡ bữa trưa, đến khi tỉnh dậy thì đã đến giờ ăn tối. Cô vội vàng rửa mặt, mặc quần áo sạch sẽ để xuống lầu ăn cơm. Lần này có rất nhiều người tập trung trong nhà ăn. Ngoài những người từ trường của mình còn có những người đến từ trường trung học Ninh Sơn nữa...Trong số đó, Tống Ỷ Thi là người bị soi mói nhiều nhất.
Trong một góc tối dường như có người nào đó đang chăm chú nhìn Tống Ỷ Thi.
“Không phải cậu nói sẽ thành công sao?”
Người kia đẩy chiếc kính gọng đen che đi vẻ phức tạp trong mắt: “...Có thể làm được. Nhất định có thể làm được.” , sao hội trưởng Thẩm kia lại tìm Tống Ý Thi cơ chứ.
Sau khi Tống Ỷ Thi ăn cơm xong, cô lắng nghe mấy lời mà giáo viên hướng dẫn nói, sau đó trở về phòng tiếp tục càn quét đề thi.
Cô không để ý đến những ánh mắt hàng đang nhìn mình trong nhà ăn.
Trước khi xuyên vào đây, các đặc điểm trên khuôn mặt của cô rất giống với nữ chính, nhưng lại không có nét quyến rũ hay dáng vẻ không đứng đắn của nữ chính. Khi đó, cô hay bị đám đông xung quanh nhìn chằm chằm. Lúc đầu không quen lắm, nhưng dần dần cũng quen một cách tự nhiên luôn.
Chẳng bao lâu đã đến ngày thứ ba kể từ khi đến thanh phố Kinh, hôm nay cũng là ngày thi đấu chính thức.
Khi Tống Ỷ Thi đang ăn sáng trong phòng ăn, giáo viên hướng dẫn vẫn miệt mài giải thích luật cho cô để tránh những sai lầm ngoài ý muốn.
Sau khi đọc khoảng mười phút, giáo viên hướng dẫn đi sang những học sinh khác và cũng hướng dẫn họ lại một lần nữa.
Tống Ỷ Thi ngồi vững trên ghế, cô vui vẻ cầm đôi đũa của mình lên.
Lại có thể ăn thêm một bát mì nữa rồi.
Ngay khi cô đang suy nghĩ, một bóng đen đột nhiên bao trùm ngay trước mặt cô.
Bóng đen đó không phải ai khác chính là Thẩm Diệu Chu.
Tống Ỷ Thi: ?
Cô nắm chặt đôi đũa trong tay: “Cậu có chuyện gì sao?”
Thẩm Diệu Chu đặt sấp câu hỏi ngay trước mặt cô: “Cái đề này cậu đã làm qua chưa? Chưa làm phải không? Cậu nghe lời tôi nói này.”
Tống Ỷ Thi: ?
Đợi đã nào, tôi còn chưa nói đã làm hay chưa mà? Sao tự dưng lại có bài vở bổ sung bắt buộc là như thế nào đây?
Trong thoáng chốc, mọi người xung quanh đều dán mắt về phía cô và Thẩm Diệu Chu.
Một nam sinh đeo gọng kính đen ngồi trong góc chợt sửng sốt, cậu ta với lấy một bạn học sinh cấp ba Hãn Hải ngồi ngay cạnh mình, hỏi: “Lần này, ngoài hội trưởng Thẩm của trường các cậu ra còn có bạn nữ đó nữa sao?” Nói đoạn cậu ta chỉ tay về phía Tống Ỷ Thi.
“Ừ.” Nam sinh ngồi bên thấy người này thật kỳ lạ, cậu ấy quay sang nhìn cậu ta: “Danh sách dự thi không phải đã phát ra từ lâu rồi à? Cậu không đọc qua sao?”
Sắc mặt cậu ta ngay lập tức còn kỳ lạ hơn!
Thảo nào!
Khó trách Thẩm Diệu Chu đi tìm bạn nữ đó!
Hóa ra hai người đó là chung một đội với nhau.
Nhưng mà……
Tống Ỷ Thi cũng có thể tham gia cuộc thi được sao?
Phải, trước giờ điểm thi hay điểm kiểm tra của cô rất tốt, nhưng với cái gan bé tí teo của cô, nếu để cô nói vài lời trước đám đông, e rằng chỉ trong chốc lát hai mắt cô sẽ đỏ hoe lên, e dè co rúm lại cho mà coi.
Làm sao cô dám ngồi trong phòng thi và có thể hoàn thành phần thi tiếng Anh của mình dưới ánh mắt của vô số người chứ?
.......
Tống Ỷ Thi bị ép buộc học bổ túc kiến thức phong phú từ Thẩm Diệu Chu, cuối cùng bát mì ngon lành của cô bị nở ra thành đống.
Tức quá đi mà!
Cũng tại Thẩm Diệu Chu hết, hại bát mì của cô tan tành luôn rồi!
Cuối cùng khi cô lên xe buýt và lao đến địa điểm thi đấu, Tống Ỷ Thi vừa vô cảm cắn chiếc bánh sừng bò trên tay, vừa quay cuồng với vô số chữ cái và từ vựng tiếng Anh trong đầu.
Ahhh, Thẩm Diệu Chu chính là con cá mập ăn thịt người!
Cùng lúc đó, Ung Dương đã rời khỏi khách sạn.
Cậu đã đến thành phố Kinh vào ngày hôm trước, lúc đến nơi, cậu đi gặp người bạn thân từ nhỏ của mình. Sáng hôm sau, cậu dậy từ rất sớm, lấy cái hộp bỏ vào trong túi rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc đang đi trên đường, cậu nhận được một tin nhắn mới:
[Mấy giờ cậu tới? Có cần giữ ghế cho cậu không?]
Ung Dương cong ngón tay gõ bàn phím: [Giữ lại đi, tôi sắp tới rồi.]
Tin nhắn trả lời nhanh chóng được gửi lại.
[Sắp tới là khi nào tới? Nếu cậu Ung không đến, chúng tôi không dám di chuyển đâu.]
Ung Dương suy nghĩ một chút.
[Cùng lắm là khoảng nửa tiếng nữa.]
[Vậy được rồi, vậy chúng tôi chuẩn bị đồ ăn và thức uống đợi cậu tới, đường lên núi có hơi trơn đó, kêu tài xế lái xe cẩn thận một chút!]
Ung Dương liếc nhìn tin nhắn trả lời, sau đó tắt điện thoại đi.
Cậu chỉ vào xem một lát, đưa đồ cho Tống Ỷ Thi xong sẽ rời đi ngay.
So với bất kỳ cuộc thi tiếng Anh nào thì những thứ như dù lượn thiểu năng gì đó của bạn thân cậu vẫn thấy thú vị hơn nhiều.
《 》