Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 35: Trượt tuyết




Đình Mẫu Đơn đối diện với trạm dừng Thanh Phong, giữa hai gian có một dòng suối nhân tạo. Khi nhân viên treo mành trúc lên, phía đối diện sẽ khó nhìn thấy cảnh tượng bên trong gian bên này.

Giám đốc Uông cũng cười nói: “Cách này của cậu Sở thật tốt, chỉ cần như vậy là đã có cảm giác như đang ngồi một mình trong hoàng tuyền vậy. Rất nên thơ! Mùa đông nhóm bếp, pha trà, ngắm hoa cúc, ăn cua... Ông Chung và những người khác hẳn sẽ rất thích.”

Nhân viên đứng bên: “...” Liếc qua bức mành trúc, trong lòng thầm nghĩ ông ấy có thể khen tới tấp như vậy hèn chi có thể làm tới chức giám đốc, còn mình thì chỉ có thể làm công mà thôi!

Sở Nghệ Niên khẽ mỉm cười, nói: “Ông nói đúng lắm.”

Anh đi vào đình Mẫu Đan, liếc nhìn qua cây cỏ xanh tươi thấp thoáng qua bức màn, đi thẳng đến trạm dừng Phong Các.

Bên trong hoàn toàn không có ai.

Sở Nghệ Niên: “Người đâu?”

Giám đốc Ung sửng sốt, đi theo vào trong đình Mẫu Đơn, nghển cổ nhìn một chút... Ừ nhỉ, người đâu hết rồi?

Giám đốc Uông hỏi ngược lại: “Người đâu rồi?”

Một số nhân viên vội vàng gọi điện để dò hỏi thông tin.

“Cậu Sở, thật xin lỗi, vừa rồi, cô Tống và những người khác vừa mới rời đi, họ đã đến khu trượt tuyết trong phòng rồi.”

“...”

Nhân viên cảnh giác nhìn Sở Nghệ Niên, hỏi: “Cậu Sở?”

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Sở Nghệ Niên: “Có camera giám sát trong khu trượt tuyết không?”

“...Có, có chứ, anh muốn xem sao?”

Những suy nghĩ lại quay cuồng trong đầu anh, anh cảm thấy mình như một kẻ biến thái.

“Đem lại đây.”

Một lúc sau, nhân viên đem một cái máy tính đến và để lại mật khẩu quản lý lý lịch cho Sở Nghệ Niên. Anh giữ máy tính bằng một tay, nhưng chỉ giữ vậy mà không mở ra xem.

Các trợ lý ngồi xuống cạnh nhau, cảm thấy hơi khó hiểu: “Cậu Sở, chúng ta cứ chờ ở đây sao?”

“Ừm.”

Trợ lý ngồi ở đó, nhìn người phục vụ mang trà, điểm tâm, dưa hấu và đồ ăn vặt lên, trong đầu anh chợt nảy ra một phản ứng.

Vừa rồi nhân viên có nhắc đến “Cô Tống đã đi rồi”, cô Tống đó... hình như không phải là cái người tên Tống Ỷ Thi đã đến phòng của cậu Sở để lấy ô ở thành phố Kinh sao?

Bởi vì đã có sự xác nhận của Tất Hiểu Tuệ, Hầu Tuấn và những người khác vẫn đang ở đây, lúc này Trình Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dám rời đi.

Lần sau để làm rõ hiểu lầm, cứ trực tiếp thông qua Tất Hiểu Tuệ chẳng phải là được rồi sao?

Hầu Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể đến bệnh viện rồi. Phải biết rằng Trình Lâm sẽ không chịu buông tay, cho dù bị đánh chết cũng không dám rời đi. Bởi vì nếu cậu ta rời đi, biết đâu ngày mai Trình Lâm sẽ lao vào đánh chết cậu ta.

Nhưng Quách Viên và những người khác lo lắng Tống Ỷ Thi sẽ bị quấy rầy bởi những gì Tất Hiểu Tuệ đã nói. Nói gì thì ý đồ ác độc của đám người bên Phong Thủy đã quá rõ ràng, nên đã đặc biệt đưa Tống Ỷ Thi đến phòng trượt tuyết lớn.

Tiết trời vừa bước vào mùa thu, Tống Ỷ Thi đến vẫn mặc áo ngắn tay, nhưng vừa bước vào cửa đã rùng mình một cái.

Căn phòng đầy băng tuyết, như thể cô đã bước vào thế giới băng tuyết thực vậy.

Quả nhiên người có tiền rất biết cách chơi bời.

Quách Viên quay đầu lại hỏi: “Lạnh không?”

Tống Ỷ Thi gật đầu.

“Đồ trượt tuyết ở bên kia, đi thôi, chúng ta thay quần áo trước.”

Trong đình Mẫu Đơn, Sở Nghệ Niên đột nhiên vươn tay mở máy tính xách tay lên, tìm chương trình và đăng nhập vào bên trong.

Vợ chồng Vu Tú ít quan tâm đến Tống Ỷ Thi, thế thì anh sẽ thay thế cả hai người đó quan tâm đến cô vậy, chả có vấn đề gì cả.

Người trợ lý nhìn hành động của Sở Nghệ Niên, trong đầu nghĩ lung tung: Bây giờ cậu Sở đã đến chỗ cô Tống rồi, nhưng bây giờ lại không thấy cô ấy đâu cho nên không chịu được muốn đi bước tiếp theo?

Sở Nghệ Niên nhanh chóng chọn góc nhìn giám sát trong khu trượt tuyết trong nhà.

Tổng cộng có tám chiếc camera lấp đầy hết cả màn hình.

Sở Nghệ Niên bắt chính xác bóng dáng của Tống Ỷ Thi, có vài người đứng xung quanh cô, có nam có nữ, có lẽ là bạn học của cô.

Lúc này, người trợ lý chú ý đến lông mày của Sở Nghệ Niên đang dần cau lại.

Trợ lý không nhịn được thấp giọng hỏi: “Cậu Sở, có chuyện gì sao?”

Sở Nghệ Niên nhìn chằm chằm vào góc dưới bên trái của màn hình: “Bọn họ định làm gì?” Giọng anh hơi lạnh lùng.

Trợ lý lập tức nghiêng người về phía trước: “...Thì là, thì là bọn họ đi thay quần áo, nơi đó có vẽ mũi tên này.” Bộ anh không thấy sao? Trợ lý im lặng nuốt xuống nửa câu sau, không dám hỏi tiếp.

Sắc mặt Sở Nghệ Niên tái nhợt: “Thay quần áo?”

Tiếng lòng trợ lý vang lên rằng đây là địa bàn của anh, sao anh lại quên sạch sẽ như vậy chứ? Trợ lý lại nhanh chóng chỉ vào màn hình, nói: “Đúng vậy, phương hướng đó là chỗ thay quần áo trượt tuyết, sau khi đi vào sẽ có hai gian nam nữ riêng biệt.”

Sở Nghệ Niên: ...

Lúc này anh mới phát hiện bên trái mũi tên có một dòng chữ màu đen: Đi hướng này để thay quần áo trượt tuyết.

Người trợ lý nhìn Sở Nghệ Niên một cái, sau đó đột nhiên im lặng.

Quả nhiên, quan tâm dẫn đến hỗn loạn, yêu đương dẫn đến mất trí, thà làm một con chó độc thân cho yên lành.

Sở Nghệ Niên im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc.

Ngay sau đó, người trợ lý đột nhiên chú ý đến bàn tay cầm tách trà của Sở Nghệ Niên đang run lên, nước trà nghiêng ra ngoài làm đổ một ít lên cổ tay áo anh. Nhưng dường như cậu Sở hoàn toàn không nhận ra điều đó!

Lại có chuyện gì nữa đây!

Người trợ lý nhìn lên màn hình, thấy Tống Ỷ Thi đang cúi đầu đi ra, cô ăn mặc rộng thùng thình, trông y như một cái bánh bao to tướng, vừa bước một chân đã ngã nhào xuống đất. Vì dưới chân có gắn ván trượt nên cô bị ngã chổng cả mông. Thoạt nhìn, trông cô chẳng khác gì một quả bóng lăn trên mặt đất.

Thật...thật là dễ thương quá đi!

Trợ lý đang nghĩ như vậy, chợt Sở Nghệ Niên quay phắt đầu lại, ánh mắt đằng đằng sát khí liếc nhìn cậu ấy một cái.

Trợ lý lập tức nhắm mắt lại, xấu hổ cười cười, ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ của mình. Cậu ấy không thể để anh liếc nhìn thêm lần nào nữa ... Hơn nữa ... Nếu cậu ấy có một người bạn gái như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ không để người khác nhìn thấy ...

Sở Nghệ Niên không vui khi người khác nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhà mình.

Mấy người đứng vây quanh Tống Ỷ Thi là nhóm người gì chứ?

Khi Tống Ỷ Thi ngã xuống, bảy tám người ùn ùn chạy tới kéo lên ... Con gái đi thì không sao, nhưng sao con trai chạy lên làm gì hả?

Hầu hết các chàng trai ở độ tuổi này đều dư thừa nội tiết tố nên suốt ngày nghĩ đến chuyện yêu đương người này người kia. Khóe miệng Sở Nghệ Niên lạnh lùng cong xuống, có lẽ chính anh cũng không chú ý tới vẻ mặt của mình khó coi tới mức nào.

Sở Nghệ Niên đặt tách trà trong tay xuống, vuốt ve đầu ngón tay.

Anh rất muốn giấu Tống Ỷ Thi đi.

Cũng muốn vặn cổ chết mấy kẻ không biết điều dám tiến tới chỗ cô gái nhỏ.

Phải mất một thời gian dài Sở Nghệ Niên mới dập tắt được ý tưởng ngớ ngẩn này.

Còn Tống Ỷ Thi bên trong máy giám sát kia đã được các học sinh xung quanh giúp đỡ. Cứ đi được hai bước cô lại vấp ngã, cứ đi đứng nghiêng ngả loạng choạng như thế cho tới khi tiến đến vạch xuất phát.

Sở Nghệ Niên đang nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt ảm đạm, hình ảnh trong bộ đồ trượt tuyết màu đỏ đen khắc sâu vào mắt anh.

Quách Viên lúng túng nói: “Biết từ lâu rồi, cậu ra đó rồi ngồi xuống trước, sau đó tớ sẽ lắp ván trượt cho cậu.” Cô ấy cúi đầu đứng trước mặt Tống Ỷ Thi, có chút giống một đứa trẻ làm sai chuyện.

Đây cũng là lần đầu tiên Tống Ỷ Thi nghịch thứ này, làm gì cũng không thạo lắm, cô lắc đầu không để ý chuyện này lắm: “Không sao hết.”

“Cậu đỡ lấy tớ nhé.” Tống Ỷ Thi nói xong liền vươn tay quàng qua vai Quách Viên, sau đó đứng lên lại.

Lúc này huấn luyện viên đến.

Huấn luyện viên cũng mặc một bộ đồ trượt tuyết, dáng người hơi vạm vỡ, bước đi vững vàng trên nền tuyết trắng.

Huấn luyện viên đưa tay về phía Tống Ỷ Thi: “Nào, thử cái này... từ từ đẩy gót chân ra ngoài, đúng rồi, cứ như vậy... xuống từ từ, xuống từ từ thôi!”

Ngay khi huấn luyện viên vừa dứt lời, Tống Ỷ Thi lại ngã xuống.

“Ai da, cẩn thận một chút, đừng sợ, chúng ta thử lại...” Huấn luyện viên vừa nói, vừa định vươn tay đỡ lấy Tống Ỷ Thi.

Nhưng đột nhiên từ bên cạnh một cánh tay duỗi ra, ôm lấy eo Tống Ỷ Thi, hơi dùng sức nhấc cô lên.

Tống Ỷ Thi: ?

Huấn luyện viên:?

Mọi người xung quanh đều nở nụ cười thật tươi: ?

Người đàn ông hơi cúi đầu và đặt Tống Ỷ Thi lên một nơi tương đối bằng phẳng.

Tống Ỷ Thi lắc lư, đứng thật vững, sau đó nhìn lên. Dưới bộ đồ bảo hộ là khuôn mặt của Ung Dương cùng đôi lông mày và đôi mắt sắc bén, khóe miệng mím chặt, trên gương mặt tràn đầy vẻ không vui và dữ tợn.

Tống Ỷ Thi sợ hãi lùi lại phía sau.

Cứ thế ngã xuống đất ê hết cả mông.

Tống Ỷ Thi: ...

Đôi giày này có thật là tốt không vậy hả?

Ung Dương nhướng mày đầy vẻ giận dữ.

Cậu lại cúi người xuống, đỡ Tống Ỷ Thi đứng lên rồi dắt cô rời đi.

Vì không để cô ngã, cậu đỡ cô lên, đỡ xong cô đi lại ngã, cậu lại đến đỡ...cứ thế một vòng lặp đi lặp lại bất tận. Lần này Tống Ỷ Thi không né tránh nữa, cô đứng vững trên đất tuyết, khi không có dấu hiệu ngã nữa, lúc này Ung Dương mới chịu thu tay về, không nói lời nào đi sang một bên.

Huấn luyện viên ho nhẹ một tiếng: “Ừm... Em còn muốn thử không? Thử trượt thẳng một chút xem sao? Giữ ván trượt của em rộng bằng vai...”

Tống Ỷ Thi cố gắng trượt thử một lần.

Không được rồi……

“Em xem này, để tôi làm thử cho em coi nhé.” Huấn luyện viên nói, nửa người trên cùng đầu gối hơi hướng về phía trước, hai tay nắm lấy cột trượt tuyết, hai chân dùng lực thuận lợi trượt xuống.

“Wow!” Tiếng ngưỡng mộ vang lên trong khu trượt tuyết.

“Thật là tuyệt vời……”

“Trời ơi, tuyệt quá đi mất!”

Nghe được bốn phía kinh hô, Ung Dương không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía Tống Ỷ Thi.

Dù có đồ bảo hộ che chắn nhưng Tống Ỷ Thi vẫn không giấu nổi vẻ suýt xoa nhìn về phía huấn luyện viên. Chưa nói đến biểu cảm trên mặt, thực ra ngay cả Ung Dương cũng không thể nhìn thấy được cảm xúc trên khuôn mặt cô, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ của cô với vị huấn luyện viên kia ...

Ung Dương hơi ưỡn lưng, cơ bắp căng cứng, nắm chặt cây sào tuyết trong tay.

Ngay khi huấn luyện viên dừng lại, chuẩn bị quay người đi trở về, Ung Dương liền trượt ra ngoài, ván trượt tuyết bị nhấc lên, cậu xoay người một cái rồi đẩy ra xa, luân phiên trái phải, cả người bay ra ngoài như mũi tên đứt dây. Tư thế của cậu rất phóng khoáng và nổi bật.

“Cha chả, anh Dương tuyệt vời quá đi!”

“Anh Dương giỏi quá đi thôi!”

..............

Những tiếng cổ vũ xung quanh lần lượt vang lên.

Tâm trạng của Ung Dương cũng vì mấy tiếng cổ vũ này và kỹ năng trượt tuyết siêu phàm của mình mà ngày càng nâng cao.

Cậu dừng ván trượt và xoay đầu lại.

Huấn luyện viên quay trở về chỗ Tống Ỷ Thi, anh ta đang nhỏ giọng nói chuyện với Tống Ỷ Thi, còn Tống Ỷ Thi dường như không hề để ý đến cậu chút nào.

Tâm trạng của Ung Dương đột nhiên xuống dốc một lần nữa.

Ung Dương đi bộ trở lại vạch xuất phát.

Lại trượt xuống một lần nữa.

Lần này là một cú xoay người, trượt ở mép trong của bàn chân ngoài. Bóng dáng của cậu vô cùng sắc bén, nhanh chóng trượt xuống phía dưới, đổi lại là những tràng hoan hô đầy hào hứng:

“Đẹp quá đi thôi! Tuyệt vời! Em đang gọi anh đó, anh Dương ơi!”

Một lần nữa, là một cú ngã người cực đẹp.

Thêm một lần nữa, là một cú xoay người đẹp mắt.

Ung Dương quay đầu lại bao nhiêu lần, nhưng Tống Ỷ Thi cũng không chịu nhìn lấy cậu một lần.

Còn Tống Ỷ Thi đứng đó nghe tiếng hò reo hết lần này đến lần khác.

Mẹ kiếp, cô đứng ở đây không dám động đậy, trượt nửa mét là sẽ ngã ngay.

Chẳng lẽ Ung Dương cố ý đâm thẳng vào tim cô sao?

Còn ở một nơi khác.

Sở Nghệ Niên đột ngột đứng dậy, anh đóng màn hình máy tính xách tay trước mặt mình lại.

Trợ lý bị hành động của anh làm giật mình, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện sắc mặt Sở Nghệ Niên âm trầm, hình như có hơi... Không, không phải giống như, cũng không hẳn là một chút, mà phải nói chính xác là cực kỳ khó coi.

“Cậu Sở? Anh muốn đến chỗ này sao?”

Trên mặt Sở Nghệ Niên lộ ra nụ cười: “Không có gì hết.”

Chẳng qua anh chỉ muốn đánh cái tên ngốc dám ôm Tống Ỷ Thi của mình vài trận nên thân.

Dung Hiểu Dao mang theo quản lý đến tiếp đón Sở Nghệ Niên, khi cô ấy nhìn thấy anh tới, khuôn mặt cô ấy tràn ngập vẻ kinh hoàng, trong miệng còn lầm bầm: “Anh...Sao anh lại đến sớm thế? Anh đứng đây nãy giờ sao? Đang chờ tôi à?”

.