Người trợ lý thấy rõ nụ cười trên mặt Sở Nghệ Niên bỗng vụt tắt, sau đó anh lại cười. Chắc tâm trạng của cậu Sở không được tốt lắm, trợ lý nghĩ thầm.
Người trợ lý xen vào: “Cô Dung, ông Dung còn chưa tới sao?” khéo léo nhắc nhở Dung Hiểu Dao, cho dù có phải chờ thì cậu Sở vẫn sẽ ở đây đợi ông Dung.
Tuy rằng diễn xuất của Dung Hiểu Dao rất tệ, nhưng EQ cũng không đến nỗi chạm đáy, khi cô ta nghe thấy lời nói của trợ lý bỗng lập tức có phản ứng. Dung Hiểu Dao hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Ông nội sẽ đi cùng đạo diễn tới.”
“Mời cô Dung.” Người trợ lý dẫn Dung Hiểu Dao vào trong đình, ý muốn cô ta ngồi xuống trước.
Dung Hiểu Dao nhìn Sở Nghệ Niên, anh vẫn đứng ở nơi đó, hình như muốn đi ra ngoài, lúc này Dung Hiểu Dao mới biết bản thân đã hiểu nhầm, càng thêm ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: “anh Sở, anh đi đâu vậy? Không phải chúng ta cùng nhau ở đây chờ đạo diễn và nhà sản xuất hay sao?”
Nụ cười trên mặt Sở Nghệ Niên không thay đổi, nhưng trong giọng nói có phần xa lạ thờ ơ: “Tôi có chút việc.”
Anh không đề cập đến việc đó là gì.
Dung Hiểu Dao đành phải thất vọng mà im lặng.
Sở Nghệ Niên bước xuống bậc thang, bóng dáng nhanh chóng biến mất. Người trợ lý cũng đi theo. Chẳng mấy chốc chỉ còn lại người phục vụ, Dung Hiểu Dao và người quản lý của cô ta trong đình.
Người phục vụ bưng trà nóng đến, thay đổi đĩa trái cây và đồ ăn vặt, nhưng Dung Hiểu Dao không có tâm trạng ăn uống.
Cô ta khẽ thở dài: “Là ảo giác của tôi sao? Hình như anh Sở không còn quan tâm đến tôi như trước nữa.”
Người quản lý nói: “Làm gì có chuyện đó? Tôi cảm thấy cậu Sở cũng không thay đổi nhiều lắm. Chỉ là vừa rồi cô quá đường đột, muốn leo lên cột (*) thì thôi đi. Sau đấy còn hỏi cậu Sở muốn đi đâu. Đúng là khiến tôi tức chết rồi.”
(*): Ẩn dụ cho việc phục vụ, xu nịnh theo ý muốn của người khác nhằm đạt được danh tiếng và địa vị, trong ngôn ngữ sử dụng hàng ngày thì đây là một thuật ngữ xúc phạm, có ý nghĩa không tốt.
Dung Hiểu Dao không phản bác, hơi cau mày: “Vậy rốt cuộc thì anh Sở muốn làm gì?”
“Biệt thự Xương Du chính là gia tài của cậu Sở, thế nên việc cậu ấy đi kiểm tra là chuyện bình thường.”
“Không phải đâu, đối với anh Sở, nơi này chỉ là một chỗ rất nhỏ, không đáng được nhắc tới trong khối tài sản của anh ấy…có cái gì mà phải đi kiểm tra sao?”
Dung Hiểu Dao nghi ngờ.
Sở Nghệ Niên đã đi đến cổng của khu trượt tuyết.
Sở Nghệ Niên đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn những nhân viên đi theo sau anh thành một đoàn, ai nấy đều rất căng thẳng, dường như đang đi phá nát khu trượt tuyết này vậy.
Sở Nghệ Niên: “...”
Sở Nghệ Niên: “Các người đang làm gì vậy?”
“Không phải cậu chủ muốn đi ngắm khu trượt tuyết hay sao? Cậu chủ đi chỗ nào thì chúng tôi theo đến chỗ đó, cũng tiện cho cậu chủ muốn phân phó điều gì, chúng tôi có thể kịp thời phục vụ.” Giám đốc Uông nở nụ cười giống như Phật Di Lặc.
Thực ra đó không phải là ý của một mình giám đốc Uông.
Nguyên nhân chủ yếu là do bọn họ phát hiện, tuy rằng anh đang cười, nhưng ánh mắt rất lạnh lùng, không có cảm xúc…Điều này khiến bọn họ tự hỏi nhau có phải bản thân làm chưa tốt hay không, sau một hồi lo lắng không thôi bèn chạy theo Sở Nghệ Niên.
Sở Nghệ Niên thấy hơi buồn cười.
“Trở về đi.” Sở Nghệ Niên dừng lại, bình tĩnh nói: “Tôi có việc phải làm, nhiều người đi theo quá lộ liễu.”
Giám đốc Uông lập tức hiểu ý và yêu cầu những người khác rời đi trước, nhưng ông ta vẫn đứng ngoài cổng khu nghỉ dưỡng trượt tuyết.
Sở Nghệ Niên liếc nhìn trợ lý: “Anh cũng chờ ở ngoài đi.”
Trợ lý nói: “Hình như không được ổn cho lắm? Lỡ như bên trong có mấy người hâm mộ cuồng nhiệt của cậu chủ thì sao?”
Sở Nghệ Niên không trả lời, anh đẩy cửa bước vào, không quay đầu lại.
Khi các nhân viên bên trong nhìn thấy anh, tất cả đều giật nảy mình, lắp bắp nói: “Sở, Sở…Sở Nghệ Niên?”
Sở Nghệ Niên gật đầu, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
Các nhân viên đứng đó sững sờ một lúc lâu, không kịp phản ứng.
Trong khi Tống Ỷ Thi vẫn đang thi trượt tuyết, đột nhiên cô nghe thấy ai đó hét lên: “Sở Sở Sở Nghệ Niên!”
Tống Ỷ Thi sững người trong giây lát.
Sở Nghệ Niên?
Không phải anh đang quay phim sao?
Hay là có ai khiêng mô hình người của Sở Nghệ Niên đến đây?
Toàn thân Tống Ỷ Thi cứng đờ, cô quay người nhìn, có hai cô gái đứng cách cô không xa đã chạy như bay lướt qua, ngay cả ván trượt dưới chân cũng không ngăn được, so với vừa rồi trông vững hơn rất nhiều!
Sở Nghệ Niên mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, đứng thẳng.
Trên người anh toát ra vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
…Chẳng trách mấy năm nay anh đều là người tình trong mộng số một của làng giải trí.
Đó không phải là mô hình người, đó là một con người thực sự.
Trong phút chốc não của Tống Ỷ Thi vẫn chưa nắm bắt được tình hình.
Trước khi nghe thấy tên Sở Nghệ Niên, Vu Tú đã gọi cô và nói rằng dì cô sẽ mời đi ăn vào tối chủ nhật, Sở Nghệ Niên cũng sẽ đến. Khi đó Tống Ỷ Thi vẫn còn sợ hãi, nghĩ rằng chỉ cần không đi là được, nhưng ai ngờ ngay sau đó đã gặp phải Sở Nghệ Niên rồi?
Huấn luyện viên thấy Tống Ỷ Thi đang phân tâm, cười nói: “Cô cũng thích Sở Nghệ Niên sao? Cô có muốn xin chữ ký của cậu ấy không? Vậy cô ngồi xuống đi, tôi giúp cô tháo ván trượt ra.”
Tống Ỷ Thi nghiến răng, lắc đầu: “Không thích, thật sự không thích chút nào.”
Huấn luyện viên hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Ồ, mấy cô gái bên cạnh tôi đều rất thích cậu ấy, tôi còn tưởng cô cũng thích, xem ra là cô thích đối thủ của cậu ấy rồi…”
Đối thủ?
Sở Nghệ Niên có đối thủ sao? Là ai vậy?
Tống Ỷ Thi gật đầu, trả lời mơ hồ: “Vâng.”
“Vậy chúng ta tiếp tục nhé?” Huấn luyện viên hỏi.
Tay chân của Tống Ỷ Thi đều đau nhức, không trượt được quá xa, cả người đều mất hết sức lực. Cô xua tay: “Không được, không được rồi, hôm khác sẽ đến thách đấu sau.” Nói xong, cô đặt mông ngồi xuống.
Sở Nghệ Niên nhìn thấy cảnh này, anh cau mày, cho rằng cô vừa té ngã.
Anh hơi nghiêng người về phía trước như muốn tiến lên.
“Nam thần, làm sao vậy?” Cô gái đứng bên cạnh hỏi.
Sở Nghệ Niên không trả lời, chỉ rút chiếc bút ghim trên túi áo sơ mi ra, ký tên mình lên khăn tay của đối phương.
Cô gái phấn khích: “Em, em, đây là món đồ gia truyền của nhà em! Nam thần ơi em yêu anh!”
“Nam thần, anh cũng tới đây chơi sao?”
“Nam thần, hôm nay đoàn phim kết thúc công việc sớm sao?”
Các câu hỏi ùa đến tới tấp từ khắp mọi nơi.
Sở Nghệ Niên chỉ chọn hai ba câu hỏi để trả lời, anh rất dịu dàng, cư xử lịch thiệp như một quý ông, cho dù anh có phớt lờ người khác, thì không ai dám nghĩ anh lơ là chậm trễ.
Ngay cả người qua đường như Quách Viên cũng tò mò đi về phía đám đông.
“Nam thần, nam thần…có thể ký tên không?” Quách Viên cẩn thận đưa tay ra: “Có, có thể ký lên tay tôi được không?”
Sở Nghệ Niên cũng đã từng theo học tại trường trung học Hãn Hải, và anh được coi là một người xuất chúng, một huyền thoại của trường học. Hầu hết các thế hệ giàu có đời thứ hai đều biết đến gia thế hiển hách của anh. Sau đó còn thêm cả vầng hào quang của một ảnh đế…
Thật sự có rất nhiều người sùng bái anh.
Thậm chí còn có một vài học sinh cởi bỏ bộ quần áo chống tuyết, để lộ áo thun và yêu cầu Sở Nghệ Niên ký tên lên đó.
Sau khi Sở Nghệ Niên ký tên cho Quách Viên, anh còn ký thêm cho một vài cô gái khác rồi đóng nắp bút lại.
Mấy cậu trai trẻ trố mắt nhìn nhau: ???
“Anh Sở, cậu Sở…ký tên cho tôi đi!” Có một người có gia đình khá thân thiết với nhà họ Sở nên mặt dày táo tợn tiến lên nhìn.
Tuy nhiên, Sở Nghệ Niên cố tình đi vượt qua anh ta.
Không chỉ lướt qua anh ta mà còn vượt qua cả những người khác nữa.
Anh đi thẳng về hướng của Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ Thi đã cởi ván trượt ra.
Cô cúi xuống nhặt ván trượt, và giống như một chú chuột đang đi ăn trộm thức ăn, cô nhanh chóng phi như bay đến phòng thay đồ.
Sở Nghệ Niên vừa phá vỡ vòng vây chết lặng đứng nhìn: “...”
Nhóm nam sinh đứng phía sau Sở Nghệ Niên cũng thấy khó hiểu, tiếp tục đưa mắt nhìn nhau.
“Trong bữa tiệc lần trước tôi đã đắc tội với anh Sở sao?”
“Làm gì có, lần trước cậu còn nhìn anh ấy cười ngây ngốc mà.”
“Vậy tôi không có đắc tội với cậu Sở. Sao vậy? người hâm mộ là nam thì không xứng sao? Trọng nữ khinh nam?”
“Hay là gần đây nhà ai có mâu thuẫn với nhà họ Sở?”
“Không có…”
Ung Dương đứng ở một bên bất lực nhìn Tống Ỷ Thi bỏ chạy.
Cậu mím môi, cởi ván trượt dưới chân, chậm rãi đi tới. Khi nhìn thấy Sở Nghệ Niên vừa bước vào, cậu cũng chỉ thờ ơ liếc nhìn anh, không thèm chú ý. Ai đi vào cũng không liên quan đến cậu.
Ung Dương trả lại ván trượt.
Cậu vẫn mặc bộ đồ trượt tuyết cồng kềnh ngồi ở trên băng ghế, khắp người toát ra vẻ thù địch.
Cậu cảm thấy bản thân vừa rồi trượt tuyết quá kém.
Sở Nghệ Niên chậm rãi đi tới, đứng yên.
Ung Dương quay đầu lại nhìn, nét mặt vẫn thờ ơ như trước.
Cả hai không ai mở miệng chào hỏi đối phương.
Gia đình nhà họ Ung và nhà họ Sở không được hòa thuận cho lắm.
Hai người đã gặp nhau trong một bữa tiệc trước đó, thái độ vẫn thờ ơ không quan tâm như vậy. Gia thế của cả hai đều xuất sắc như nhau, cho nên không cần phải kết giao bạn bè. Từ đó cho đến giờ cũng không nói được với nhau mấy câu.
Đúng lúc này, Tống Ỷ Thi từ trong phòng thay đồ đi ra, nhìn Quách Viên nói: “Hay là chơi cái khác đi, tớ nhận thua, tớ không biết chơi cái này.”
Ngay lập tức ánh mắt của Sở Nghệ Niên và Ung Dương đều đổ dồn lên người Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ Thi phát hiện ra điều gì đó, không dám quay đầu nhìn, giả vờ như không thấy và tiếp tục nói chuyện với Quách Viên.
Quách Viên cũng không để ý tới bầu không khí kỳ lạ, cô ấy cười lớn: “Được, vậy chúng ta đổi cái khác đi.”
Những người khác cũng nói theo: “Thì ra là cậu không biết cái này…vậy cậu có thể lái xe go-kart không? Chúng ta đi thử xem? Thật sự rất thú vị đấy!”
Bọn họ không chê bai khinh thường Tống Ỷ Thi, ngược lại còn cảm thấy một học sinh ưu tú như Tống Ỷ Thi cũng có điểm giống người bình thường. Hóa ra vẫn có những điều mà Tống Ỷ Thi không biết.
Hơn nữa không phải thật trùng hợp hay sao?
Bọn họ có thể dạy cho cô!
Mấy người họ nghĩ theo hướng này, trong lòng càng cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn hơn.
Tống Ỷ Thi thúc giục: “Đi thôi, chúng ta mau đi thôi.”
Mau chạy trốn khỏi nơi khủng khiếp này!
Quách Viên gật đầu, sau đó quay người lại hỏi: “Ung Dương, cậu có đi không?”
Ung Dương trả lời: “Đi.”
Tống Ỷ Thi: …
Sao hôm nay còn chưa kết thúc vậy?
Tống Ỷ Thi: “Mấy giờ rồi?”
“Năm giờ…”
“Không phải đến giờ ăn tối rồi sao?”
“Ừ, đến giờ ăn rồi, không chơi nữa, đi ăn trước đi.”
Sở Nghệ Niên nhướng mày: “Tống…”
Tai Tống Ỷ Thi run lên, nghe thấy giọng nói của Sở Nghệ Niên, cô lập tức tăng âm lượng, lớn tiếng nói: “Mọi người ra ngoài trước đi, hình như tớ làm rơi đồ, phải đi tìm trước đã…”
Trước tiên cô phải tiễn những người này đi, sau đó cô sẽ từ từ nói chuyện với Sở Nghệ Niên và hỏi tại sao anh lại ở đây.
Khi Tống Ỷ Thi nói, cô quay đầu lại và nháy mắt với Sở Nghệ Niên.
Dù sao chỉ cần anh không gọi tên cô ở nơi đông người, thì sao cũng được!
Tống Ỷ Thi đã từng thấy, trước đây có một nữ diễn viên từng dính tin đồn với Sở Nghệ Niên, bị cả cộng đồng mạng tẩy chay đến mức không thể ngóc đầu lên nổi. Tống Ỷ Thi tự thấy bản thân không có một trái tim mạnh mẽ đến như vậy.
Sở Nghệ Niên mỉm cười.
Còn nháy mắt với anh?
Đôi mắt quyến rũ mê hồn người.
Và có một chút dễ thương khó nói thành lời.
Không biết vì sao mà tâm trạng của Sở Nghệ Niên tốt hơn rất nhiều.
Ung Dương đột nhiên đứng dậy, cởi bỏ mũ bảo hộ trên đầu, để lộ khuôn mặt đẫm mồ hôi trông càng thêm dữ tợn, tỏa ra hơi thở của thanh xuân.
Cậu cau mày hỏi: “Cậu đánh rơi cái gì?”
“Mọi người tìm giúp cậu ấy đi.” Ung Dương nói.
Những người khác lần lượt hưởng ứng theo: “Đúng rồi, cậu đánh rơi món đồ gì, chúng tớ cùng nhau giúp cậu tìm.”
Tống Ỷ Thi: …
Tại sao các cậu không làm theo như bình thường vậy?
(