《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
Sở Nghệ Niên trải qua một ngày tương đối thong dong.
Nữ diễn viên chính quanh năm cản trở đoàn làm phim rốt cuộc đối với diễn xuất của mình có chút áp lực, cũng không biết bản thân phải bỏ công sức ở đâu và bỏ như thế nào, số lần NG vì thế cũng giảm bớt, điều này giúp đỡ bao người trong đoàn, tiết kiệm được bao nhiêu chi phí.
Sở Nghệ Niên cũng vì thế mà thuận lợi quay xong cảnh cuối cùng, hơn nữa còn hoàn thành rất xuất sắc.
Đoàn làm phim chuẩn bị nghi thức đóng máy cho Sở Nghệ Niên, bọn họ còn mời fan và phóng viên đến dự.
Hội fan hâm mộ của Sở Nghệ Niên còn tổ chức thành nhóm to, cùng nhau mua quà lưu niệm và thuê xe hoa đến hiện trường.
Có thể thuận lợi quay xong đối với mọi người là loại chuyện giảm bớt gánh nặng, đạo diễn cũng thở phào nhẹ nhõm vì thuận lợi quay xong bộ phim khi có cô nữ chính NG n lần, may sao cuối cùng cũng sửa được, anh ấy nở nụ cười tươi rói khiến khuôn mặt tròn như cái bánh bao, nụ cười ấy giống như đã nhìn thấy lời đảm bảo của Sở Nghệ Niên trước đó, chắc chắn doanh thu phòng vé trong thời gian sắp tới sẽ tăng mạnh.
Đạo diễn quay đầu đảo mắt liếc qua nơi làm việc, sau đó liền cho người chuẩn bị dâng hoa cho Sở Nghệ Niên.
Công việc này bình thường là giao cho nhân viên công tác, có đôi khi cũng sẽ là diễn viên đóng vai CP trong phim, như vậy thì sau khi quay xong phim, mấy người bọn họ còn có thể làm thêm hậu trường CP.
Dung Hiểu Dao cũng rất tự giác nhận lấy hoa. Đó là một bó hoa hồng lớn, ở giữa còn kẹp một ít hoa baby.
Dung Hiểu Dao hít sâu một hơi, cầm bó hoa tiến lên.
Hết lần này tới lần khác không phá hỏng mà lại chọn vào lúc này, trợ lý của Sở Nghệ Niên đi tới đưa điện thoại di động cho anh.
Sở Nghệ Niên tiếp điện thoại di động, sau đó chỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn Dung Hiểu Dao một cái rồi thuận tay tiếp nhận hoa: “Cám ơn.”
Dung Hiểu Dao cắn môi dưới, cô ta đi đến gần Sở Nghệ Niên hơn, gần như sóng vai cùng anh, sau đó mới quay đầu lại nở nụ cười rạng rỡ về phía truyền thông. Phóng viên giơ cao máy ảnh trong tay nhìn bọn họ cứng ngắc không giống trong phim, đồng thời còn có máy quay ghi lại một đoạn này.
Dung Hiểu Dao vì thế mà thấp thỏm trong lòng, còn Sở Nghệ Niên vẫn đang nói điện thoại với tư thế và thái độ tùy ý như trước, giống như chuyện này không ảnh hưởng gì đến anh vậy.
Dung Hiểu Dao nắm chặt bàn tay, ngón tay đâm vào da thịt khiến nó tím tái, cô ta đột nhiên rất muốn nghe rõ người đàn ông kia rốt cuộc đang nói chuyện điện thoại với ai mà ngay cả thời điểm quan trọng như vậy cũng không muốn bỏ qua cuộc điện thoại kia......
Đầu bên kia điện thoại truyền ra chính là thanh âm của Tiểu Vệ, nhà báo quen thuộc với Sở Nghệ Niên.
“Cậu Sở! Có bài mới rồi …”
Sở Nghệ Niên nhàn nhạt lên tiếng trả lời người kia: “ừm.”
Đơn giản chỉ là bàn tán về một số chuyện linh tinh của anh, một ít chuyện mà nhìn qua có mũi có mắt nhưng kỳ thật nó hoàn toàn không đáng tin. Sau đó không nhịn được nữa, bọn họ lại kéo Tống Ỷ Thi ra trò chuyện về cô một chút.
Nhưng bộ phận quan hệ công chúng (gần giống với bộ phận xử lý thông tin xã hội, liên quan đến ảnh đế, minh tinh,... của một công ty) trước đó cũng đã thấy qua loại bài viết này, bọn họ cũng đã có kinh nghiệm xử lý nên hoàn toàn không cần báo cho anh biết nữa. Chỉ là......
“Cậu Sở, bài post chính hôm nay là nhắc lại chuyện ngày hôm đó ở sân trượt tuyết gặp anh, sau đó lại có người bới được ảnh chụp cô Tống ngày ấy khiến cô Tống bị liên lụy vào vào chuyện này. Sau đó thì … Chúng tôi nhìn vào bức ảnh, người thiếu niên được nhắc đến hình như là bạn học của cô Tống thì phải? Đối với cô Tống hình như rất không bình thường...... Hiện tại bài post đều đi thảo luận chuyện này.”
Thanh âm đầu bên kia dần dần xấu hổ: “Anh xem bài viết này......”
Khóe miệng của Sở Nghệ Niên giương lên, anh mỉm cười với thần sắc bình thường, bộ dáng lạnh nhạt, giống như nút tạm dừng bị ấn đột ngột khiến nó trở nên kẹt cứng.
“Xóa rồi.” Thanh âm của Sở Nghệ Niên từ trong hàm răng cố gắng chui ra, rõ ràng âm điệu bây giờ cùng âm điệu bình thường không có gì khác nhau nhưng đã làm cho người ở đầu bên kia điện thoại lạnh sống lưng, dù có cách xa thế nào thì cậu ta cũng có thể cảm nhận được bộ dáng hiện tại của vị ảnh đế Sở.
Ngay cả Dung Hiểu Dao đứng ở một bên cũng nhận ra người đàn ông này có gì đó không thích hợp, cô ta không khỏi yên lặng mà nhìn về phía Sở Nghệ Niên. Nhưng mà, Sở Nghệ Niên căn bản không care cô ta. (Quê là quê chúng mình quê nhiều, quê là quê chúng mình quê quáᕙ(@°▽°@)ᕗ)
Anh chỉ hơi hơi đổi phương hướng, sau đó mơ hồ lấy một loại tư thế và thái độ muốn đưa lưng về phía Dung Hiểu Dao.
Dưới ống kính, hai người họ nhìn qua đanh cách nhau rất gần nhưng từ ngôn ngữ cơ thể mà nói, là hoàn toàn tách ra, không dính dáng đến nhau.
Nụ cười trên mặt Sở Nghệ Niên không chút thay đổi mà giọng điệu lại đột nhiên trầm xuống, anh nói tiếp: “Trước tiên đem ảnh chụp sao lưu, sau đó gửi cho tôi.” Đầu dây điện thoại bên kia sửng sốt một chút rồi lập tức trả lời một tiếng vang dội: “Vâng.”
Dung Hiểu Dao có thể mơ hồ nghe thấy cái gì mà “Ảnh chụp”, rồi còn mơ hồ nghe thấy ống nghe điện thoại truyền ra một tên xưng hô xa lạ: “Cô Nhâm” hay “Cô Tống” thì phải? Thật sự nghe không rõ lắm.
Sở Nghệ Niên bên này đã thu hồi di động, sau đó lại nhìn về phía trước như hoa trăm hoa đua nở trước mặt, ánh đèn flash của giới truyền thông không ngừng lóe lên, còn có những gương mặt của nhân viên công tác cười tươi giống như hoa mặt trời vậy… Nhưng tâm tình Sở Nghệ Niên lại phảng phất như bị bịt kín trong một tầng lo lắng.
Anh gần như biết người được chụp trong ảnh là ai rồi.
Trong số những người đi cùng Tống Ỷ Thi ngày đó, người chói mắt nhất chính là Ung Dương. Ngoại trừ người thanh niên đó thì còn có thể là ai?
Trên những diễn đàn bát quái kia nghị luận cậu và Tống Ỷ Thi như thế nào, anh cũng không hề có cảm giác gì đặc biệt. Dù sao Sở Nghệ Niên từ khi bắt đầu bước vào con đường diễn xuất này, bị nghị luận là chuyện cơm bữa, đã là người của công chúng thì đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng khi ở giữa bỏ thêm cái tên Ung Dương kia, Sở Nghệ Niên cũng lập tức cảm giác được cái gọi là tư vị mãnh liệt khi bị xâm phạm lãnh địa kia như thế nào. Lại đưa mắt nhìn tất cả những thứ hiện trước mặt...... Không chỉ không thú vị mà còn có vẻ khiến người ta phiền chán vô cùng.
Sở Nghệ Niên áp chế vẻ ủ dột trong đáy mắt, mỉm cười tiếp nhận mấy vấn đề mà phóng viên phỏng vấn rồi lại cùng fan nói thêm mấy câu, sau đó liền lên xe bảo mẫu. Ngay cả hơi quay đầu nhìn Dung Hiểu Dao một cái cũng không thèm làm. “Hôm nay tâm trạng của anh không tốt sao?” Trợ lý tiếp nhận hoa trong ngực Sở Nghệ Niên, tiện tay đặt ở một bên, ngược lại đưa cho Sở Nghệ Niên một cái khăn lông nóng. Sở Nghệ Niên xoa xoa tay, thần sắc chợt trở nên lạnh lẽo như tảng băng, anh nhàn nhạt lên tiếng trả lời: “Ừ.”
Trợ lý ngay lập tức liền hiểu được, đây là tâm tình rất không tốt đi.
Nhóm truyền thông còn canh giữ ở hiện trường thì ngược lại, bọn họ hết sức cao hứng, dù sao cũng chụp được tư liệu thực tế, sau đó lại phỏng vấn được thêm mấy vấn đề, bản thảo ngày mai có hy vọng rồi!
Vẫn là có người đột nhiên nói thầm ra tiếng: “Các cậu không cảm thấy hôm nay ảnh đế Sở hình như rất không vui sao?”
“Có không? Không phải rất tốt sao?”
“Tôi thấy ảnh đế Sở về xe bảo mẫu trước. Anh ấy đi qua luôn, bình thường đến phân đoạn này chúng ta sẽ bị kẹt chết trong hai mươi phút. Hôm nay cậu nhìn lại xem… “ “…… Mới qua mười phút? Hoá ra ngắn như vậy sao?”
“Hoàn toàn không cảm giác được a… “
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới ngành nghề nhạy cảm như bọn họ thế nhưng lại không phát hiện được chi tiết như vậy.
Chắc chắn là có vấn đề! Hơn nữa chuyện này còn là chuyện lớn!
Ảnh đế Sở cho tới bây giờ đều là hình tượng vui buồn không hiện ra mặt, ít nhất là về đời tư, có thể cảm giác được thời gian như bị kẹt cứng khi nói về vấn đề ấy, gương mặt ngàn năm không thay đổi nụ cười được thể hiện qua các hoạt động của chương trình, chỉ những chi tiết nhỏ như thế thôi đã đủ hiểu người đàn ông này sẽ không dễ dàng thay đổi bởi vì xung quanh quanh thay đổi.
“Viết ảnh đế Sở lên xe trước vì tâm sự nặng nề sao? Cậu nghĩ sẽ có người tin cái này sao?”
“Mặc kệ bọn họ chứ, có tin hay không là việc của mấy người đó…. Trước tiên viết những lời tôn trọng đã! Nói không chừng phía sau có thể dẫn ra nhiều chuyện đấy!” Lần này nói chuyện là một phóng viên giải trí tương đối trẻ tuổi.
Những người khác nghe xong, chỉ cười nhưng không nói gì.
Thanh niên này vẫn còn quá trẻ.
Nếu cứ viết loại tài liệu này thì chắc chắn sẽ rắc rối to, không ai tin thì thôi cũng được, nhưng mấu chốt là còn đắc tội với Sở Nghệ Niên a......
Dung Hiểu Dao bị bỏ lại ở một bên, sau đó im lặng ghi nhớ đoạn đối thoại mới nghe được.
Cô ta trở lại bên cạnh nhân viên công tác đoàn phim tìm cái ghế ngồi xuống, sau một hồi cân nhắc tới tới lui lui liền quyết định gửi tin nhắn wechat cho Sở Nghệ Niên. [ Anh Sở, anh biết hoa ngữ của Mãn Thiên Tinh không? ]
Điện thoại di động của Sở Nghệ Niên “Đinh” một tiếng vang lên, hai tin nhắn nhắc nhở chồng lên nhau.
Anh cúi đầu mở điện thoại.
[ Tin mới - Nữ diễn viên chính của tòa nhà cũ ]
[ Tin mới - Quan hệ xã hội Tiểu Vệ ]
Sở Nghệ Niên trực tiếp bỏ qua cái phía trên, lập tức mở ra cái phía dưới. [ Sở thiếu, đây là ảnh. ] [ Hình ảnh ]
[ Bài viết bên kia được chúng tôi bên này liên hệ diễn đàn xử lý rồi. ]
Sở Nghệ Niên giật giật ngón tay, đem tấm hình kia phóng đại lên. Trong ảnh chỉ có hai người chói mắt hơn hết, có thể nói là tất cả mọi người trong nháy mắt nhìn thấy ảnh đều sẽ chú ý tới.
Thiếu niên mặc áo T - shirt rộng thùng thình có in chữ cái tiếng Anh cùng với chiếc quần công nhân màu xanh quân đội. Thân hình cao lớn, phải nói là cao ngất đứng ở chính giữa, khí thế tùy ý không kềm chế được mà lại phá lệ áp người.
Thiếu nữ mặc áo T - shirt màu trắng bình thường, quần dài màu kaki, vì kiểu dáng bình thường nên không thể lộ được ra thân hình thướt tha của cô gái ấy. Tóc của người con gái bởi vì mới lấy từ trong mũ bảo hộ ra nên có vẻ hơi lộn xộn. Nhưng chỉ điểm thêm một chút hỗn độn này thôi đã khiến cô nàng càng có thêm loại hương vị nhỏ yếu lại lười biếng, xinh đẹp khiến con người ta ngây ngẩn, bóng dáng ấy đã đâm thẳng vào đáy mắt, đầu óc và trái tim người khác.
Tất cả những người còn lại đều giống như làm nền cho hai người họ.
Tấm hình này đại khái là chụp lại cho nên những bóng người xung quanh có vết kéo rất nhỏ, bao gồm cả cảnh sắc của khu nghỉ dưỡng lúc ấy được làm bối cảnh, cũng đều có chút tàn ảnh kéo đuôi.
Vì thế khi thiếu niên trong ảnh ngước đôi mắt bình tĩnh kia và lướt qua vô số người liền dễ dàng rơi vào trên người thiếu nữ, thậm chí có chút ý cảnh của đám người xung quanh qua lại đã giúp cảnh sắc như bay nhanh hơn, duy chỉ có hai người bọn họ ở cùng một thế giới …
Sở Nghệ Niên đột nhiên rất muốn xem trong diễn đàn nghị luận như thế nào. Anh dứt khoát hỏi Tiểu Vệ về liên kết bài post rồi nhấn vào.
Hiện tại, diễn đàn bên kia còn đang trong quá trình xử lý nên xóa bỏ còn chưa nhanh như vậy.
[ Hy vọng Tống Ỷ Thi cùng Sở Nghệ Niên không có quan hệ gì đi. Thật ra chỉ nhìn Tống Ỷ Thi và chàng trai trong ảnh thôi cũng hiểu tình hình mà, cô ấy đang cười, còn anh chàng kia đang lẳng lặng chăm chú nhìn cô gái. Thiếu niên thiếu nữ này khá hợp nhau. ] Haha.
Sở Nghệ Niên phát ra một tiếng cười châm chọc trong lồng ngực.
Được rồi, có gì hay chứ?
Trẻ con không được yêu sớm, không hiểu đạo lý này sao?
Giáo viên không dạy họ khi họ đi học sao?
Sở Nghệ Niên lại lướt lướt xuống phía dưới, không khác biệt lắm so với suy nghĩ của anh. Còn có một ít người trắng trợn khen Ung Dương lớn lên đẹp trai. Anh chẳng lẽ không đẹp trai hơn Ung Dương?
Nếu thật sự phải đứng chung một chỗ với nhau, chẳng lẽ anh và Tống Ỷ Thi đứng chung sẽ không tốt sao?
Đệt mợ.
Sở Nghệ Niên nhíu mày, sau đó lại nhanh chóng vuốt lên.
Anh đang suy nghĩ xem mình có nên combat lại với đám người kia hay không, sau đó lại trượt xuống, vừa lúc nhìn thấy một câu - -
[ Ồn ào lâu như vậy, nói trắng ra chính là fan của Sở Nghệ Niên không muốn thấy nam thần nhà mình yêu đương. Sở Nghệ Niên sinh ra không phải là thần tượng, anh ấy đã giành được giải thưởng nhờ kỹ năng diễn xuất và có được người hâm mộ nhờ nhân vật của mình. Tống Ỷ Thi là học sinh toàn năng phải không? Một ảnh đế đại tài, cùng một học bá xinh đẹp, bọn họ tại sao lại không thể ở cùng một chỗ? Tôi thấy cặp này tốt hơn. Mạnh hơn với bạn học nam kia nhiều. Một tên nhóc con thôi, dù sao tôi cũng không được. ]
Sở Nghệ Niên nhấp khóe môi, lặng lẽ cho cô nàng kia một cái like. Thậm chí còn thuận tiện nhấn vào khung trả lời, từng chữ từng chữ nhập vào: “nsdd.”*
*nsdd (你说的对): Mày nói đúng đấy :3
Và, gửi đi.
Thanh thông báo nhanh chóng xuất hiện tin nhắn.
[ Bài post đã bị xóa, vui lòng kiểm tra trước khi gửi. ]
Sở Nghệ Niên:......
WeChat cũng nhanh chóng xuất hiện tin nhắn.
Quan hệ xã hội Tiểu Vệ: Cậu Sở, bài post bị xóa rồi! [ Cười lớn ]
Sở Nghệ Niên nhìn chằm chằm hàng chữ kia nửa ngày, sau đó lộ ra một chút nụ cười hòa ái dễ gần.
Trợ lý ở bên cạnh không biết vì sao đột nhiên rùng mình một cái.
Sở Nghệ Niên rời khỏi giao diện bài post, sau đó mới thuận tay liếc nhìn phía dưới tin tức.
[ Anh Sở, anh biết hoa ngữ của Mãn Thiên Tinh không? ]
[ Đại diện cho may mắn và hạnh phúc, thuần khiết và tốt đẹp. ]
Cái gì đây?
Hừm… không quan trọng!
Sở Nghệ Niên tắt khung đối thoại.
Chẳng may nhìn lướt qua bó hoa trong góc. Anh đột nhiên mím môi dưới, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại: “Đặt cho tôi một bó hoa baby.”
Đầu bên kia nhanh chóng lên tiếng đồng ý và cũng không hỏi tại sao. Sau đó Sở Nghệ Niên lại gọi điện thoại cho Vu Mẫn: “Mẹ chưa đến nhà dì Vu Tú chào hỏi sao?”
Vu Mẫn bất ngờ không kịp đề phòng, đang yên đang lành nhận được cuộc điện thoại như vậy khiến bà ta nhất thời sửng sốt: “Cái, cái gì?”
“Lúc trước không phải mẹ có kế hoạch tổ chức tiệc mừng cho Tống Ỷ Thi sao?” Vu Mẫn là người thông minh nên nghe con mình nói qua một chút liền hiểu. Người phụ nữ mím môi cười cười rồi nói: “Đúng, cám ơn Dịch Niên nhắc nhở mẹ. Mẹ là dì chưa tốt.”
Vu Mẫn cúp điện thoại, sau đó lập tức gọi cho Vu Tú nói muốn tới nhà ăn một bữa cơm. Vu Tú làm sao có thể cự tuyệt lời mời này chứ. Đương nhiên vui vẻ đồng ý rồi. Hơn mười phút sau, Vu Mẫn liền mang theo mấy đầu bếp được nhà họ Sở mời về với mức lương cao ngất ngưởng bắt đầu xuất phát.
Người vừa được hai mẹ con nhà Sở Nghệ Niên nhắc tới đang liều mạng từ trên xe buýt chen xuống.
Cửa xe phía sau đóng lại.
Tống Ỷ Thi: “Hắt xì......”
Ahh.
Thời tiết thật sự lạnh lên rồi.
Tống Ỷ Thi lên lầu lấy chìa khóa, mở cửa. Cô chớp mắt, gần như cho rằng mình đã đi nhầm lầu.
Trong nhà dường như đã có sự thay đổi rất lớn. ()
Bàn ăn ở cửa được phủ một lớp khăn trải bàn, bên trên đặt đủ thứ như giá cắm nến, hoa tươi, dao nĩa, ly rượu,…
Mấy đầu bếp đội mũ cao đi qua đi lại giữa phòng khách và phòng bếp chật hẹp. Tống Ỷ Thi: …
Bây giờ mình chạy khỏi nơi này liệu còn kịp không?
Đầu kia.
Đạo diễn hỏi trợ lý bên cạnh Sở Nghệ Niên: “Tiệc đóng máy tối nay......” Người trợ lý cười cười, khéo léo từ chối: “Xin lỗi, anh Sở không tham gia được.” “Không tham gia… Cái này…” Đạo diễn sửng sốt.
Đám phóng viên xung quanh cũng sửng sốt không kém cạnh.
Điều này quá hiếm thấy.
“Có phải ảnh đế Sở đang bận chuyện gì không?”
“Ừm.”
Nữ trợ lý cân nhắc nói: “Anh ấy bận đi tổ chức tiệc mừng cho bạn nhỏ trong nhà.” Bạn gái nhỏ mà mấy người bọn họ nhìn thấy ngày hôm đó là một đứa trẻ, phải không đó?
Những người xung quanh bùng nổ, giống như chảo dầu đang sôi mà bỏ một giọt nước lạnh vào vậy.
《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
《 》