Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 45: Hot search (mục tìm kiếm hàng đầu) (2+3)




《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

Trợ lý của Sở Nghệ Niên đã chờ ở dưới tầng.

Cửa nhà họ Tống phía sau lưng đã đóng lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười khe khẽ ở bên trong, là Vu Tú và Vu Mẫn đang nói chuyện gì đó, không nhịn được mà cùng nhau bật cười.

Tống Ỷ Thi cảm thấy sự lạnh lẽo rơi xuống trên cánh tay cô.

Lần này không có Thẩm Diệu Chu ở đây để “đội nồi” (*) thay cô rồi.

Tống Ỷ Thi chớp mắt: “...À, em xóa mất rồi.”

Thấy cô thành thật trả lời, không chối đẩy quanh co, trên mặt ngập tràn sự vô tội ngây thơ.

Sở Nghệ Niên cười khẩy: “Anh còn tưởng em là đồ ngốc không cảm giác được gì cả, thì ra cũng khá thông minh đấy.”

Tống Ỷ Thi sững sờ trong giây lát.

Hả?

Ngốc ở chỗ nào? Mà thông minh ở chỗ nào?

Trong bóng tối, Sở Nghệ Niên đột nhiên siết chặt cổ tay cô, dùng lực không quá mạnh, như thể anh nhẹ nhàng bao bọc lấy cô, cũng như thể anh đang đối xử cẩn thận với một món đồ quý hiếm dễ vỡ nào đó.

Anh dẫn cô xuống lầu.

Tống Ỷ Thi cảm thấy hẳn anh có lời muốn nói, vì vậy cô im lặng, cũng không ra sức chống cự nữa, đi theo anh xuống dưới.

“Là bà ta tặng điện thoại cho em sao?” Sở Nghệ Niên hỏi.

Rõ ràng anh đang ám chỉ Vu Mẫn.

“Vâng.” Tống Ỷ Thi ngoan ngoãn trả lời.

Sau khi đi xuống tầng một, Sở Nghệ Niên đột nhiên dừng lại, quay người nhẹ nhàng nhéo cằm của Tống Ỷ Thi.

Tống Ỷ Thi giật mình, tóc gáy dựng đứng.

Nếu lúc này trên đầu cô có hai cái tai to, hẳn sẽ run sợ hai lần.

“Khuôn mặt này khá phù hợp.” Sở Nghệ Niên nói, nhìn chằm chằm vào mặt cô, giọng điệu của anh bình tĩnh nhưng lại khiến Tống Ỷ Thi hơi rùng mình. Sở Nghệ Niên vội vàng buông tay cô ra, nhẹ nhàng xoa đầu cô như đang vuốt ve: “Lần sau đừng nhận đồ của bà ta, nếu muốn nhận thì cũng đừng đích thân đứng ra nhận.”

Tống Ỷ Thi còn chưa kịp tiêu hóa hết những lời này, giọng của Sở Nghệ Niên đột nhiên trầm xuống, nói: “Đừng xóa số điện thoại của anh nữa.”

Tống Ỷ Thi thở phào nhẹ nhõm, phút chốc không nói gì.

Sở Nghệ Niên đợi cô trả lời.

Có vẻ như nếu cô không nói, anh sẽ không đi.

“...Vâng.” Tống Ỷ Thi đồng ý, lấy điện thoại di động ra, lúng túng nói: “Vậy anh gọi điện lại cho em đi, em không có số của anh trong danh bạ.”

Sở Nghệ Niên cười khẩy: “Đúng là em đã xóa số của anh rồi.”

Tống Ỷ Thi: ?

Không đúng, hóa ra anh đang thử cô sao?

“Gan cũng lớn đấy.” Sở Nghệ Niên nói câu này không chút cảm xúc, nghe không ra đang vui mừng hay tức giận, nhưng động tác trên tay là thật. Anh thật sự lấy điện thoại ra và gọi vào số của Tống Ỷ Thi.

Điện thoại di động của Tống Ỷ Thi kêu reng reng.

Cô cúp điện thoại, rồi bấm phím bên phải để lưu số làm số liên lạc mới…

“Vui lòng nhập tên liên hệ…”

Tên?

Để nguyên tên Sở Nghệ Niên hình như không ổn lắm?

Nếu ngày nào đó bị ai nhìn thấy sẽ lành ít dữ nhiều.

Tống Ỷ Thi không bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ bị mắc kẹt vào chuyện này.

Cô liếm răng, dứt khoát chọn một chữ “Sở”.

Sở Nghệ Niên cúi đầu liếc nhìn, danh bạ điện thoại của cô khá ít người, bên trong cũng không có nhiều tên…Sở, bắt đầu bằng chữ S, không ngờ lại đứng đầu danh bạ.

Sở Nghệ Niên bỗng cảm thấy cả thân thể và tinh thần đều thoải mái.

“Đèn trong hành lang bị hỏng rồi.” Sở Nghệ Niên nói, sau đó còn ngước đầu lên nhìn xem. Anh nhét điện thoại vào trong túi, thấp giọng nói: “Em đi về trước đi, không cần tiễn anh nữa. Hành lang tối, để ý đừng bị vấp ngã.”

Tống Ỷ Thi nhanh chóng bước đi như bôi dầu mỡ vào lòng bàn chân: “Tạm biệt!”

Sở Nghệ Niên tức giận, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô: “Chạy chậm một chút, đừng để bị ngã.”

Tống Ỷ Thi: “Em biết rồi!”

Cô ngoan ngoãn nghe theo, nhưng lời vừa dứt, bóng đen cũng biến mất.

Sở Nghệ Niên: …

Anh quay người lại và tiếp tục đi xuống.

Bên cạnh anh không còn hình bóng cô bé nhỏ nhắn cao chưa đến vai anh.

Lòng bàn tay cũng trở nên trống không, không còn hình dáng cổ tay mảnh khảnh mà anh vừa nắm giữ nữa.

Sở Nghệ Niên chậm rãi đi xuống một mình, vừa đi vừa cảm thấy hơi lạ.

Dường như càng đi xuống, anh càng cảm giác như bị tước đi những thứ tốt đẹp trên người… Anh cảm thấy có chút không đành lòng.

“Cậu Sở?” Giọng nói của trợ lý cách đó không xa vang lên.

Sở Nghệ Niên ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đáp lại.

Trợ lý cười nói: “Tôi còn tưởng rằng cô Tống sẽ tiễn anh xuống.”

Biểu cảm lãnh đạm của Sở Nghệ Niên đột nhiên thay đổi, khóe miệng anh hơi cong lên: “Cô ấy có tiễn tôi. Nhưng hành lang tối om, nên tôi lại để cô ấy quay về.”

Trợ lý: ?

Dường như cậu ấy nghe thấy trong lời nói có hơi khoe khoang?

Tống Ỷ Thi bước ra khỏi cửa, nhưng không đi vào ngay.

Lần này dễ dàng lừa gạt được, là bởi vì Sở Nghệ Niên vì cô mà tìm lấy một cái cớ. Anh đặc biệt đề cập đến Vu Mẫn.

Anh cứ tưởng cô đã biết Vu Mẫn muốn làm cái gì, nhưng thực ra…cô chẳng biết gì cả!

Tống Ỷ Thi mím chặt môi dưới.

Trong bản gốc không có miêu tả nhiều về chi tiết này, sở dĩ có sự xuất hiện của Vu Mẫn chỉ là để kết nối nữ chính với Sở Nghệ Niên. Về phần Vu Mẫn đóng vai trò gì trong bản tiểu thuyết gốc…Tống Ỷ Thi không biết.

Cô nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau trong đám tang, Vu Mẫn đã đối xử với họ rất tử tế và nồng hậu, và nhanh chóng giới thiệu họ với Sở Nghệ Niên. Khi đó, cô cảm thấy mối quan hệ chị em với Vu Tú hẳn là rất tốt.

Nhưng một người thì bỏ trốn và không liên lạc với gia đình trong nhiều năm, người kia thì được gả vào một gia đình giàu có, phải đến khi tang lễ mới biết được tình hình của đối phương…Thật sự có thể vừa gặp mặt đã không có rào cản, nhớ tới tình chị em khi xưa, từ đây lại khăng khít không thể tách rời sao?

Vu Mẫn có thể nhận được lợi gì từ nhà bọn họ?

Tống Ỷ Thi không biết câu trả lời.

Nhưng sau khi trải qua lần như vậy đã khiến cô có cái nhìn sâu sắc hơn.

Tiểu thuyết gốc là một thế giới ngang ngược, vốn không có luân thường đạo lý, càng không có tam quan, tốt nhất vẫn nên đề cao cảnh giác!

Nên vậy!

Tống Ỷ Thi nắm chặt tay nắm cửa, sau đó mới lấy chìa khóa mở ra.

“Về sớm vậy?” Vu Mẫn nghe thấy tiếng động, quay lại đầu tiên.

Tống Ỷ Thi gật đầu nói: “Đèn trong hành lang lúc bật lúc tắt, anh họ Sở kêu cháu quay về trước.”

Vu Mẫn cười nói: “Đúng là Nghệ Niên, lúc nào cũng ân cần như vậy. Nào, lại đây ngồi đi, hôm nay dì còn chưa được nói chuyện với cháu.”

Tống Ỷ Thi lắc đầu: “Dì với mọi người cứ từ từ nói chuyện nhé, sáng mai cháu còn phải đi học, cháu xin phép đi đánh răng rửa mặt trước, sau đó đọc sách một lúc rồi đi ngủ.”

Vu Mẫn lập tức quay đầu nói với Vu Tú: “Thi Thi thật ngoan ngoãn, lớn lên còn vô cùng xinh đẹp biết điều, cũng rất có chí khí…”

Vu Tú nghe xong, vội vàng xấu hổ cười nói: “Đâu có, đâu có.”

Tống Ỷ Thi xoay người đi vào phòng tắm, vừa đóng cửa lại bỗng nghe thấy Vu Mẫn nói: “Đèn ở hành lang nhà chị lúc nào cũng bị hỏng sao?”

“Đúng vậy, lúc nào cũng hỏng. Ở tòa này có mấy đứa nhỏ, bố mẹ quanh năm đi vắng, đều là do ông bà nội nuôi dưỡng. Trong túi của chúng nó lúc nào cũng mang theo đá sỏi, hơi tí là ném vào đèn. Phía dưới có mấy cái đèn đường đều bị chúng nó đập phá hỏng hết rồi. Trước kia còn có người tu sửa, bây giờ không có ai làm việc đó nữa.”

“Em thấy tòa nhà này cũng rất cũ, lớp sơn tường bên ngoài cũng nứt hết cả rồi, có ai đi kiểm tra chưa, xem tường có bị nứt không?”

“Không đến mức đó chứ? Chị ở chỗ này sống bao nhiêu năm rồi… Làm sao có thể nứt tường?”

“Chính là bởi vì đã ở quá nhiều năm, tòa nhà trở nên cũ kỹ, không chừng ngoài nứt còn có khả năng bị sụp đổ nữa.”

Tống Ỷ Thi ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía ghế sô pha trong phòng khách, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt kinh hãi của Vu Tú. Vu Tú vỗ ngực nói: “Ở đâu…Ở đâu có chuyện kinh dị như vậy?”

Vu Mẫn cười nhẹ: “Em có một căn nhà nhỏ nằm ở tòa nhà cao tầng phía đông thành phố, có bốn phòng ngủ, hai phòng khách và bốn phòng tắm, cách trường trung học Hãn Hải chỉ hai cây số, cũng thuận tiện cho Thi Thi đi học. Em nghĩ mọi người nên chuyển đến đó, không cần trả tiền, chúng ta là chị em, không cần phải khách sáo với nhau…”

“Bốn phòng tắm?” Vu Tú mở miệng, xua tay: “Không dùng hết.”

Tống Nghĩa Dũng xen vào: “Em thì biết cái gì? Bây giờ đều như vậy, mỗi phòng ngủ đều có phòng tắm, còn có cả khu vệ sinh công cộng dành cho khách, đúng không?”

Cô thấy bọn họ trò chuyện rôm rả.

Tống Ỷ Thi vội vàng rửa mặt đánh răng, tắm rửa, sau đó đi ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Chúng ta phải chuyển nhà sao?”

“Đúng vậy Thi Thi, chúng ta dọn đến nhà của dì ở được không?”

Sắc mặt Tống Ỷ Thi rối bời, cô đau khổ nhỏ giọng phản bác: “Không tốt lắm, năm nay cháu đã lên năm ba trung học, đột nhiên thay đổi môi trường, cháu sợ rằng sẽ không quen, đến lúc đó học hành không được, thi không tốt thì phải làm sao đây?”

Vu Mẫn đơ người ra một lúc.

Bà ta muốn nói điều đó thì có quan trọng gì? Với năng lực của nhà họ Sở, đừng nói là học lực thất thường, chỉ cần thi đậu là được, sau này không cần lo lắng về kiếm kế sinh nhai. Nhưng Vu Mẫn không thể nói ra những lời này, bà ta sẽ bị nghi ngờ là dùng quyền lực để áp chế người khác.

Vu Mẫn đành phải nói: “Vậy…vậy trước tiên chúng ta hãy nghe theo ý của Thi Thi đi.”

Vu Tú gật đầu.

Tống Nghĩa Dũng hơi thất vọng, nhưng ông không nói gì. Xem ra, ông cảm thấy hiện tại đã là họ hàng với nhà họ Sở nên cũng không cần gấp gáp. Không phải bà Sở đã khen ngợi màn trình diễn xuất sắc của Tống Ỷ Thi rất nhiều sao? Cho dù Tống Nghĩa Dũng có ngu ngốc đến đâu thì ông cũng biết, những người lớn tuổi trong nhà không phải đều thích những đứa trẻ ưu tú hay sao? Vậy thì điểm của Tống Ỷ Thi không thể tệ được!

Hiện tại vẫn chưa chuyển đến, có lẽ bà Sở vẫn luôn canh cánh trong lòng, hận không thể tặng thêm cho bọn họ thật nhiều đó.

Tống Ỷ Thi thả lỏng cơ mặt, cô quay người trở về phòng ngủ của mình.

Cô không phải là kiểu người hay lo lắng vô cớ.

Nếu đúng là như vậy, có lẽ ngay từ ngày đầu xuyên đến đây, cô đã buồn rầu mà tự tử rồi.

Dù sao từng chuyện cũng đã được giải quyết xong, việc học hành khá tốt, quan hệ với bạn bè trong lớp không tồi, vậy là ổn rồi.

Tống Ỷ Thi hoàn thành xong bài tập về nhà, sau đó chìm vào giấc ngủ, ngủ rất say, dường như trong giấc mơ cô đang hồi tưởng lại hương vị của bữa ăn thịnh soạn đó.

Buổi sáng thức dậy, Tống Ỷ Thi cầm lấy trứng gà và sữa bò rồi chạy đi bắt xe buýt.

Ở bên kia, báo chí cũng đang in ấn thêm, trên Weibo điên cuồng lan truyền video ngày đóng máy bộ phim ‘Tòa nhà cũ’.

#Dung Hiểu Dao Sở Nghệ Niên#

Lần đầu tiên hai cái tên này đứng cạnh nhau trên mục tìm kiếm hàng đầu.

[Bỏ qua kỹ năng diễn xuất của Dung Hiểu Dao, cô ấy thực sự rất xinh đẹp, đứng cùng Sở Nghệ Niên trông rất đẹp đôi.]

[Cảnh cáo tài khoản tiếp thị!]

[Cảnh cáo thủy quân! Buồn cười.jpg]

[Thủy quân ở đâu? Đáng hổ thẹn! Rõ ràng là đám thủy quân của nữ nghệ sĩ họ Dung!]

[Dung Hiểu Dao có bị thiểu năng không vậy? Không phải để nhân viên công tác tặng hoa sẽ tốt hơn sao? Vậy mà cô ta còn nhất quyết phải tự lên tặng hoa? Còn một hai đòi phải đứng cạnh anh Sở, anh Sở toàn quay lưng về phía cô ta, cô ta không phát hiện ra sao?]

[Mong mọi người hiểu rằng Sở Nghệ Niên đã rời đi mà không tham gia tiệc đóng máy…Đây thực sự là lần đầu tiên trong lịch sử. Là bởi vì ai thì không cần phải nói nhiều nữa? Sự chán ghét của Sở Nghệ Niên gần như bùng phát ra khỏi màn hình.]

[Con mẹ nó lại đi kiếm chuyện nữa hả (**)! Kỹ năng diễn xuất của nữ nghệ sĩ họ Dung thế nào, chờ sau khi công chiếu thì hẵng bình phẩm. Lúc còn làm việc với nhau, anh tôi chưa từng nói một lời nào không tốt về cô ấy. Không đến dự tiệc đóng máy cũng không phải vì cô ấy, mà là vì một chuyện, đây là đường link phỏng vấn nhân viên công tác: tvr-... Ngoài ra, tôi khuyên bạn nên xem mục tìm kiếm hàng đầu #Bé con nhà Sở Nghệ Niên#, sẽ mở ra một thế giới mới cho bạn! Đừng có chuyện gì cũng đi đổ lỗi cho đồng nghiệp! Để tôi rải tro cốt dẫn lối bạn đến với thế giới trần gian.]



Nhấp vào mục tìm kiếm hàng đầu #Bé con nhà Sở Nghệ Niên#, lúc đầu nó được đăng bởi một số phương tiện truyền thông chính thống, sau khi được người hâm mộ chia sẻ cho nhau mới dần trở nên phổ biến, từ top hai mươi bảng xếp hạng dần lên đến top mười. Nhiều người hâm mộ cùng với cả người qua đường hóng chuyện cũng bắt đầu đi tìm kiếm từ mục #Dung Hiểu Dao Sở Nghệ Niên#, khiến độ phổ biến càng tăng nhanh hơn nữa.

Chỉ trong hơn một giờ đồng hồ, mục tìm kiếm này đã đạt vị trí thứ ba.

[Hì hì vẫn là mục tìm kiếm này rất đáng yêu!]

[“Tôi sẽ tổ chức tiệc mừng cho bé con ở nhà.” Trời ơi những lời này nghe thật rung động lòng người! Tôi đã bật khóc, tôi cũng muốn làm đứa trẻ trong nhà anh Sở.]

[Tôi chỉ tò mò, ai là bé con nhà này? Chưa từng nghe thấy ảnh đế Sở nhắc tới.]

[...Chắc là em trai em gái trong nhà thôi? Nếu không thì là ai?]

[Tôi rất tò mò! Cầu xin các nhà báo hãy thể hiện sức mạnh kỳ diệu và sự thông thái để tìm ra sự thật, cho chúng tôi được vui vẻ đi?]

[Mặc kệ là ai, tôi đều rất ghen tị tvt. Nếu tôi có một người anh trai như Sở Nghệ Niên, thì dù nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh lại.]

[Mong mọi người hãy chú ý đến người anh trai tốt bụng tổ chức tiệc mừng cho bé con trong nhà đi! Đừng xem bất kỳ thứ gì nhàm chán vớ vẩn nữa!]

[Bé con trong nhà nam thần của tôi nhất định cũng rất đẹp, hy vọng sau này có thể mang theo bé con lên sóng màn ảnh, bắn tim.]

Diễn đàn buôn chuyện nhanh chóng bị hai chủ đề này chiếm lĩnh, rất nhiều người ngồi hóng chuyện bắt đầu suy luận như Sherlock Holmes.

[Bé con này…rất có khả năng chính là Tống Ỷ Thi.]

[Lại nữa rồi, mãi vẫn không xong. Tại sao bạn cứ nhắc đến Tống Ỷ Thi vậy? Tôi đã quan sát, người đó không mở Weibo, không chấp nhận quảng cáo, và cũng không xuất hiện kể từ sau cuộc thi hùng biện tiếng Anh đó. Người ta không muốn nổi tiếng, chỉ là một cô bé nỗ lực chăm chỉ học tập, bạn có thấy phiền khi cứ dìm người ta xuống hay không?]

[Tiệc chúc mừng rất quan trọng, có phải là tổ chức để ăn mừng Tống Ỷ Thi giành được vị trí thứ nhất không?]

[Nếu thực sự muốn ăn mừng vì điều này thì phải tổ chức từ sớm rồi chứ? Đã hai tuần trôi qua rồi…Thực sự không nói nên lời.]

[Nếu thực sự là Tống Ỷ Thi, trời má, một người lớn lên xinh đẹp, thành tích tốt, lại có Sở Nghệ Niên yêu chiều cưng nựng…Tôi ghen tị chết mất.]

[Ghen tị chết mất +1 hu hu hu]



Một lúc lâu sau.

Lại có người bình luận.

[Có ai phát hiện ra tòa nhà này vẫn chưa bị xóa không?]

[Mẹ kiếp?]

[Bạn hiền, bạn đã phát hiện ra điểm mới!]

Tống Ỷ Thi đến trường sớm.

Quách Viên và những người khác bắt đầu nịnh nọt tâng bốc cô một lúc mới dừng lại.

Tống Ỷ Thi lấy sách vở bày lên bàn, sau đó rút điện thoại di động ra.

Điện thoại rung lên không ngừng, là tin nhắn từ nhóm WeChat.

Tống Ỷ Thi nhấp vào và xem qua.

Phương Lập: [Hình như tôi đã tìm thấy khu nghỉ mát mà Tất Hiểu Tuệ nói đến.]

Quách Viên: [? Giỏi lắm Phương Lập!]

Quách Viên: [Ở đâu?]

Phương Lập: [Tôi không biết, nhưng anh rể tôi biết. Tôi nói muốn đi chơi mà anh ấy nhất quyết không cho, còn giấu nhẹm đi.]

Quách Viên: […Hay xin chị cậu đi.]

Phương Lập: [Chết tiệt, chờ tôi lợi dụng anh rể để tìm được chỗ kia xong, tôi sẽ kêu chị tôi ly hôn với anh ấy.]



Tốc độ gửi tin nhắn của họ nhanh đến mức Tống Ỷ Thi thấy chóng mặt.

Cô nắm chặt di động, không nhịn được mà thở dài, có mấy người thuộc thế hệ giàu có thứ hai này giúp đỡ quả nhiên khác biệt.

Nếu đổi lại là cô, sẽ không khó với vấn đề đạt được điểm cao hay tìm một công việc phù hợp và tự chủ trong tương lai, nhưng sẽ rất khó để tìm hiểu điều gì đã xảy ra với nữ chính và những cô gái như Tất Hiểu Tuệ trong quá khứ, chưa nói đến sự sụp đổ của một “dây chuyền công nghiệp” xấu xa như vậy.

Thực sự có những thứ mà chỉ có ở giai cấp khác mới có thể làm nhanh hơn và dễ dàng hơn.

Tống Ỷ Thi suy nghĩ, chậm rãi gõ bàn phím điện thoại.

Tống Ỷ Thi: [Tất cả các cậu đều quá giỏi. QAQ Hôm nay chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé! Tôi mời các cậu!]

Giao diện màn hình đột nhiên không thay đổi trong vài giây, tin nhắn cũng bị kẹt lại.

Tống Ỷ Thi: [?]

Khoảng mười giây sau mới hoạt động trở lại, các tin nhắn lần lượt đăng nhanh hơn trước.

Phương Lập: [Cậu mời chúng tôi ăn cơm?]

Phương Lập: [Thật sao?]

Phương Lập: [Lần đầu tiên được học sinh ưu tú mời ăn cơm!]

Quách Viên: [Thật ra cũng không cần phải cảm ơn chúng tôi đâu ‘xấu hổ’.]

Quách Viên: [Thi Thi là tốt nhất!]

Kỷ Vũ Hàng: [Tôi đến muộn rồi sao? Có phần của tôi không?]

Lưu Thành Đông: [Ôi ôi…]

Cố Mộng: [QAQ Thi Thi dễ thương quá đi.]

Tống Ỷ Thi sững sờ trong giây lát.

?

Điều này khiến mọi người vui vẻ vậy sao?

Phương Lập cầm lấy điện thoại, phấn khích đến mức đập bàn hai lần.

“Bị điên sao?” Ung Dương từ cửa trước đi vào, ngang qua bàn của Phương Lập, nhướng mày nói. Sắc mặt của cậu không được tốt lắm, trên mặt hiện rõ sự không vui vẻ.

Phương Lập ngồi thẳng dậy, động tác trên tay dừng lại, cười ba tiếng: “Ha, ha, ha, anh Dương… Không, tôi có bị điên đâu, chỉ là đột nhiên cảm thấy vui vẻ thôi.”

Ung Dương lạnh lùng liếc nhìn, sau đó đi thẳng đến chỗ của mình và ngồi xuống.

Tống Ỷ Thi cảm thấy dường như có ai đang nhìn sau lưng, ánh mắt hơi lạnh lẽo cứ đảo quanh người cô.

Tống Ỷ Thi: ?

Có chuyện gì vậy?

Cô kiềm chế quay đầu lại nhìn.

Dù sao cũng đừng nhìn Ung Dương, chắc Ung Dương sẽ không thèm nói chuyện với cô.

Để chịu đựng sự khó chịu khi bị nhìn chằm chằm, Tống Ỷ Thi ngay lập tức lấy ra một bộ sách ôn thi Hoàng Cương Mật Quyển.

Làm đề!

Nếu một bộ không đủ thì tìm thêm bộ khác! Không có vấn đề gì mà làm đề không giải quyết được!

Tống Ỷ Thi say sưa ngồi làm bài, đến giờ tự học, cô vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình, tiếp tục làm đề. Giáo viên đến kiểm tra, nhìn thấy cô, trong lòng không ngừng nói thật tốt!

Nhưng Ung Dương ngồi phía sau thì không vui như vậy.

Cậu vẫn đang suy nghĩ về bài đăng trên diễn đàn Tieba của trường, lại là Mạc Tiếu Phàm, lại nói về Thẩm Diệu Chu, cả hai đã trở thành cặp đôi trong quá khứ, bị mọi người lãng quên, và mức độ thảo luận cũng giảm đi rất nhiều. Con mẹ nó làm sao cậu nhịn được?

Nhưng nếu không nhịn được thì làm thế nào?

Chẳng lẽ đi nói với người đăng bài trên diễn đàn trường, rằng đừng bàn tán về Thẩm Diệu Chu và Mạc Tiếu Phàm và Tống Ỷ Thi nữa, chỉ nói về cậu và Tống Ỷ Thi được không?

Không phải điều này nghe thật điên rồ sao?

Nếu không, cậu có thể đi đến trước mặt Tống Ỷ Thi và hỏi: Cậu và Mạc Tiếu Phàm đang làm gì vậy?

Con mẹ nó cậu là ai vậy?

Mà có tư cách chạy đi hỏi người ta?

Đầu óc Ung Dương tràn ngập đủ loại suy nghĩ, khiến cậu cảm thấy rất phiền phức và khó chịu.

Ung Dương cầm trên tay một chiếc bật lửa, nắp bật lửa mở ra rồi đóng lại, mở ra rồi đóng lại. Giáo viên tự học đã sớm lườm cậu vài lần, nhưng Ung Dương không thèm để ý mà nhìn đi chỗ khác. Giáo viên đành tức giận bỏ đi. Học sinh này tệ thật!

Trong khách sạn sáu sao ở phía bên kia của thành phố Hải.

Một đám khách đến từ thành phố Kinh ngây ngốc ngồi trong phòng, trong phút chốc không ai nói chuyện.

Một lúc sau, Dương Lâm dẫn theo mấy người tùy tùng đi tới, nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Cậu Dương đâu?”

“Anh Dương lên lớp rồi.” Người nói chuyện hơi thất thần, giống như vừa mới mất hồn còn chưa kịp gọi về.

“Lớp?” Dương Lâm kinh ngạc.

Ai mà không kinh ngạc cơ chứ?

Ung Dương đến đó cũng là điều có thể xảy ra.

Cậu đã từng đua xe, chơi bóng, lái máy bay, thậm chí có thể một mình đi vào núi sâu rừng già…Dù sao cũng có rất nhiều khả năng, cậu có thể làm bất kỳ chuyện kỳ quái nào, nhưng không thể đến lớp học được! Vậy mà lại gạt đám trẻ đó sang một bên và tự mình đến lớp, con mẹ nó điều này bất ngờ thật!

Có người liếm môi, tự hỏi: “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi sao?”

“Tôi nhớ ra rồi!” Người mất hồn kia vỗ đùi một cái, cuối cùng đã tỉnh táo trở lại: “Lần trước anh Dương nói muốn học tiếng Anh!”

“...Thật sự là học chứ?”

“Sức mạnh của tình yêu làm cho con người ta trở nên vĩ đại.”

Dương Lâm nghe thấy hơi bối rối.

“Cậu Ung vì thích một cô gái mà nghiêm túc học tập sao?”

“Đúng vậy.” Người nói chuyện bặm môi, cao giọng: “Anh Dương đúng là rất không bình thường! Nói học là học luôn!”

Dương Lâm cũng là một người học cho có, nghe vậy trong lòng run lên: “Đúng là không bình thường…”

Cô gái xinh đẹp trên đời có rất nhiều, đừng nói đến gia cảnh của Ung Dương, cho dù bản thân cậu bỏ ra một đống tiền cũng sẽ có người lao vào thích cậu. Vì người mình thích mà chấp nhận đi học, có lột da cậu ra cũng không làm được!

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Có nên chờ cậu Ung không?” Dương Lâm phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Anh dẫn đường đi, chúng ta đi chơi trước, sau đó mới liên lạc với anh Dương. Thật ra tôi muốn rất gặp cô gái đó, lần trước chỉ thấy cô ấy ở trên sân khấu phía xa, thật đáng tiếc…”

Trên sân khấu?

Trong lòng Dương Lâm thầm nghĩ, chẳng lẽ là người nổi tiếng sao? Chắc hẳn là một người rất nổi tiếng? Người vô cùng quyến rũ, vô cùng thú vị, nếu không làm sao có thể mê hoặc được Ung Dương?

Tiết học buổi sáng của trường trung học Hãn Hải cuối cùng cũng kết thúc.

Ung Dương đóng nắp bật lửa “cạch” một tiếng, ném vào ngăn bàn rồi đứng dậy, nhìn như đang đi theo đám đông ra ngoài lớp học, nhưng khi đến bàn của Tống Ỷ Thi, cậu đột ngột dừng lại.

Ung Dương ngồi ở phía cuối cùng, khi cậu đi đến vị trí kia thì hầu như mọi người trong lớp đã rời đi.

Chỉ còn lại đám người Quách Viên đang thu dọn đồ đạc, lẩm bẩm: “Lát nữa đi ăn ở đâu?”

“Hỏi Tống Ỷ Thi xem.”

Ung Dương vô thức lắng nghe bọn họ nói chuyện, tự hỏi bọn họ đang định làm gì sao?

Tống Ỷ Thi cũng đứng dậy, sau đó phát hiện lối đi bên cạnh đã bị Ung Dương chặn lại.

Tống Ỷ Thi: ?

Cô miễn cưỡng mở lời: “Cậu có việc gì sao?”

Ung Dương quay đầu nhìn xung quanh: “Các cậu ra ngoài hết đi.”

Quách Viên hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, cùng những người khác chào hỏi: “Mau đi thôi, ra ngoài chờ Tống Ỷ Thi. Anh Dương nhất định có chuyện quan trọng muốn nói, chúng ta không thể đứng đây nghe được…”

Những người khác cũng đồng ý, rất hợp tác bước ra ngoài.

Nhóm người này vừa bước ra khỏi lớp đã nhao nhao chen chúc nhau đứng cạnh cửa nghe lén.

“Suỵt.”

“Có nghe được không?”

“Hình như chưa nói gì cả.”

Tống Ỷ Thi nắm chặt chiếc khăn giấy trong túi.

Chẳng lẽ hôm nay cô lại phải diễn một màn bò lên bàn nói những lời cay nghiệt như muốn vặn cổ Ung Dương sao?

Tống Ỷ Thi còn chưa kịp đưa ra quyết định, Ung Dương đã lên tiếng trước: “Khu nghỉ dưỡng Ánh Dương.”

“Cái gì?” Tống Ỷ Thi sửng sốt.

“Mấy người bạn học của cậu nói, chỗ đó tên là khu nghỉ dưỡng Ánh Dương, tôi đã biết rõ nơi đó ở đâu. Chỗ đó phải đặt trước mới vào được, tôi đã quyết định địa điểm, cậu có muốn đi không?” Ung Dương nói rất nhanh.

… Được rồi.

Quả nhiên là Ung Dương.

Thậm chí còn tốt hơn!

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.

Nhưng Tống Ỷ Thi vẫn kiên định lắc đầu: “Phương Lập cũng đã tìm được, tôi cũng đã thương lượng cùng bọn họ, chắc sẽ đi cùng nhau.”

Phương Lập?

Phương Lập phải không?

Ung Dương không kìm được sự tức giận, gắt gỏng nói: “Cậu cùng bọn họ thương lượng cái quái gì cơ chứ? Bọn họ thì có ích lợi gì? Ngay cả cửa cũng không vào được.”

Tống Ỷ Thi: …

Ung Dương cau mày, cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng, thấp giọng nói: “Nếu cậu thật sự muốn tới đó, bọn họ cũng không thể bảo hộ cho cậu. Cậu có biết chỗ đó như thế nào không?”

“Cậu đi cùng tôi đi.” Ung Dương nói không chút do dự.

Ở ngoài cửa.

“Có nghe thấy rõ không?”

“Không nghe rõ, hình như anh Dương hơi tức giận.”

“Anh Dương hơi quá đáng rồi.”

Phương Lập sờ cổ: “Không biết sao tớ cảm thấy hơi lạnh?”

Phòng làm việc của Sở Nghệ Niên.

Trợ lý đưa điện thoại cho Sở Nghệ Niên: “Đạo diễn của ‘Tòa nhà cũ’ gọi điện thoại nói sẽ chuẩn bị tiệc chiêu đãi cho anh.”

Sở Nghệ Niên xua tay: “Hãy nói lại là tôi không rảnh.”

Trợ lý gặp chuyện như vậy hiển nhiên không phải là lần đầu, cậu ấy gật đầu, xoay người tiếp tục nói chuyện với đầu dây bên kia.

Một lúc sau, người đại diện cũng mở cửa bước vào.

“Cậu Sở, Dung Hiểu Dao đang ở bên ngoài chờ anh…”

Sở Nghệ Niên ngước mắt lên.

Anh nhìn thấy rõ bóng dáng của Dung Hiểu Dao ngoài cửa kính. Cô ta đang nhìn về phía anh, khi ánh mắt của hai người chạm nhau, má cô ta đỏ ửng, nhưng Sở Nghệ Niên lại nhanh chóng ngoảnh mặt đi.

“Nói rằng tôi đang bận.” Sở Nghệ Niên nói.

Người đại diện tò mò vươn cổ, nhưng không nhìn rõ cái gì, chỉ cười hỏi: “Anh bận chơi điện tử sao?”

Sở Nghệ Niên không nói chuyện.

Người đại diện không nói gì nữa, đích thân đi tiễn Dung Hiểu Dao.

“Vừa mới đóng máy xong, còn có rất nhiều chuyện đang chờ cậu Sở xử lý, thật xin lỗi cô Dung, cậu Sở thực sự rất bận.” Người đại diện cười nói.

Dung Hiểu Dao gật đầu, cười nói: “Không có gì, tôi sẽ chờ ở đây một lát, vừa vặn hôm nay cũng đang rảnh.”

Nói xong, cô ta lại nhìn Sở Nghệ Niên qua cửa kính.

Sở Nghệ Niên đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, dường như tâm trạng của anh rất tốt, anh đang mỉm cười, lông mày và ánh mắt hôm nay dường như dịu dàng hơn lúc trước. Dung Hiểu Dao muốn ngắm nhìn anh thêm chút nữa.

Có phải anh đang trò chuyện với các đạo diễn khác về bộ phim mới trên WeChat không?

Chắc hẳn bộ phim này rất hợp ý anh?

Đúng lúc này, điện thoại di động của Dung Hiểu Dao kêu “ding dong”.

[Sở Nghệ Niên, người mà bạn đặc biệt chú ý đã đăng một Weibo mới.]

Dung Hiểu Dao nhấp vào.

Sở Nghệ Niên: Rất đẹp. / 551l: Bé con nhà nam thần chắc hẳn cũng rất xinh đẹp, hy vọng sau này nam thần có thể mang theo bé con xuất hiện trước ống kính, bắn tim.

Dung Hiểu Dao ngẩn người.()

Hóa ra không phải anh đang bận trò chuyện với đạo diễn về bộ phim mới trên WeChat, mà là đang bận xem các xu hướng tìm kiếm trên Weibo và đăng bài mới…

Chắc hẳn anh đã nhìn thấy mục tìm kiếm hàng đầu #Dung Hiểu Dao Sở Nghệ Niên#.

Dung Hiểu Dao cắn môi, kiểm tra Weibo của anh một lần nữa.

Bài đăng cuối cùng vào một tháng trước.

Ngoài ra không có gì mới trừ cái này.

Chỉ cái này thôi…

Gia đình nhà họ Sở có trẻ con sao?

Người vợ kế của nhà họ Sở không có sinh con.

Hay nói cách khác, bé con này chính là…

Trong đầu Dung Hiểu Dao nhanh chóng hiện lên hình bóng cô gái mà cô ta thấy ở khu nghỉ dưỡng Xương Du ngày hôm đó.

Ngay khi Dung Hiểu Dao đang bàng hoàng.

Có một tiếng “ding dong” khác vang lên.

Cô tải lại tin mới.

Sở Nghệ Niên: Là một người đáng yêu. / 552l: Hì hì, vẫn là mục tìm kiếm hàng đầu này đáng yêu!

(*): ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, chỉ một việc gì đó rõ ràng là lỗi của người khác nhưng lại đổ cho bạn, bắt bạn chịu trách nhiệm.

(**): Câu gốc là ls带你马的节奏, trong đó 带节奏 đề cập đến những người theo dõi cố tình kích động những người ăn dưa. Khi ai đó tập trung vào một chủ đề hay sự kiện, người đó sẽ cố tình cung cấp thông tin cho công chúng. Một số nhận xét gây ảnh hưởng và gây tranh cãi hơn được sử dụng để kích động sự theo dõi hoặc tranh chấp của một số người ăn dưa, và để xem bản chất sống động và ngấm ngầm của sự phô trương.

《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》