Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm - Chương 111: Tay Nghề Của Tiểu Liên




Hàn Liên đứng trước cửa phòng làm việc của Lãnh Phong, thư kí Hạ thay cậu gõ cửa.

Lãnh Phong đang ngồi làm việc, trêи bàn làm việc chất đống hai ba chồng hồ sơ.



Hắn mặt cũng chẳng thèm ngẩn lên nghe tiếng gõ cửa thì bảo vào đi.

Thư kí Hạ vô cùng chuyên nghiệp tránh ở bên ngoài giữ hành lí, Hàn Liên đẩy cửa phòng bước vào.

Hàn Liên đi tới trước mặt Lãnh Phong cũng chẳng buồn ngẩn đầu lên, hỏi:" Có chuyện gì?"

Hàn Liên:" Em đói rồi, muốn đi ăn."

Lãnh Phong ngẩn phắt đầu dậy:" Tiểu Liên?"

Hàn Liên mỉm cười:" Đẹp trai không?"

Lãnh Phong không trả lời chỉ vội vã đứng dậy:" Sao lại tới đây rồi? Còn lừa anh bảo vừa ngủ dậy?"

Hàn Liên nhún vai:" Em ngủ trêи máy bay, vừa tỉnh lại là lúc máy bay hạ cánh đó."

Lãnh Phong:"…"

“Thật là…”

Hàn Liên cười hì hì.

“À đúng rồi!”.



Hàn Liên thốt lên một tiếng rồi chạy ra ngoài lấy một cái túi nhỏ." Cho anh đấy!".

Lãnh Phong hơi bất ngờ:" Sao lại tặng quà cho anh?"

Hàn Liên:" Tri ân khách hàng thân thiết."



Lãnh Phong:"…"

Hắn lắc đầu, mở túi quà mà Hàn Liên tặng ra là một cái cà vạt rất đẹp.

“Rất đẹp…”

Hàn Liên vô cùng tự hào:" Tất nhiên rồi, anh cũng không nhìn xem là ai chọn."

Lãnh Phong cưng chiều nhéo mũi cậu:" Được rồi, không phải than đói bụng sao? Anh đưa đi ăn."

Hàn Liên nghe nói tới đi ăn liền ngoan ngoãn đi theo.





Trong lúc đợi thang máy Lãnh Phong hỏi cậu:" Em định ở đây mấy ngày?"

Hàn Liên:“Ừm khoảng 3, 4 ngày gì đó…”

Lãnh Phong gạt đầu:" Được, để anh nhắn dì giúp việc dọn phòng cho em."

Hàn Liên:" … " Tự nhiên ghê có ai bảo muốn ở nhà anh đâu?

Khi hai người đi tới sảnh thì mấy nhân viên vẫn còn đang buôn dưa lê hăng say.



Thấy hai người đi tới thì vô cùng mất tự nhiên là lùi ra.

Lãnh Phong nhíu mày:" Sao không đi làm việc mà tụ tập ở đây?"


Các nhân viên lập tức vâng dạ tản ra ngay.

Lãnh Phong quay lại nói chuyện với Hàn Liên vẻ mặt khiêm khắc lúc nãy cũng tự động nhu hòa xuống:" Em muốn ăn ở nhà hàng nào?"

Hàn Liên:" Ăn chổ nào cũng được, đói chết mất…"

Lãnh Phong cười cậu:" Sao vậy trêи máy bay người ta bỏ đói em sao?"

Hàn Liên bĩu môi:" Căn bản là ăn chẳng đủ no…"

Lãnh Phong lắc đầu:" Là tại bụng em quá to."

Hàn Liên phản bác:" To khi nào không tin thì ăn sờ thử xem."

Lãnh Phong không biết nghĩ như thế nào mà lại thật sự đưa tay sờ bụng cậu.

Sau đó cả hai cùng hoảng hốt.

Lãnh Phong nhanh chóng rút tay lại, để đánh tan bầu không khí xấu hổ hắn nói:" Quả thật không to."

Hàn Liên gãi gãi mũi:" Đ, Đi thôi!".

Các nhân viên đang đứng rình ở đó thấy hết mọi thứ:"…"

“Thấy chưa tui đã bảo hai người họ là tình nhân rồi!”

“Sao tôi thấy giống đang trong quá trình theo đuổi hơn vậy?”

“Tôi cũng thấy vậy đó.”

“Tôi cược sếp là người theo đuổi.”


“Khỏi cược nhìn là thấy, chứ thử phóng mắt nhìn khắp cái công ty này xem sếp có nói chuyện nhẹ nhành với ai không?”

“Chậc, sếp thật là…”

“Được rồi về làm việc đi lát nữa lại bị mắng cho bây giờ.”

Hành lí của Hàn Liên đã được thư kí Hạ đưa về nhà của Lãnh Phong, Lãnh Phong lái xe đưa cậu tới một nhà hàng gần đó dùng bữa.

Hàn Liên cũng không khách sáo gọi một lần cả bàn đồ ăn.



“Ngon không ?” Lãnh Phong nhìn cậu ăn trông rất ngon nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Ừm… Không ngon bằng em nấu.” Hàn Liên ậm ờ trả lời.

Lãnh Phong nhướng mày:“Ồ, vậy anh có phước đức được thử tay nghề của tiểu Liên không đây?”

Hàn Liên:" Để suy nghĩ đã…"

Lãnh Phong dụ dỗ:" Một bữa sáng anh sẽ cho em mượn thẻ của anh một ngày."

Hàn Liên:“Thành giao!”.

Lãnh Phong cười:" Được rồi ăn đi."

Hai người dùng xong buổi trưa, Hàn Liên vì bị lệch múi giờ nên quay về nhà Lãnh Phong nghỉ ngơi còn Lãnh Phong thì vẫn phải tiếp tục đến công ty làm việc.

Đến tối Lãnh Phong về nhà thì Hàn Liên vẫn còn chưa ngủ dậy.



Anh đành đi gõ cửa phòng người nào đó.

“Tiểu Liên dậy đi, ăn tối đã rồi ngủ tiếp.”


Hàn Liên phụng phịu trả lời rồi ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân.

Hàn Liên :“Đã mấy giờ rồi?”

Lãnh Phong ở dưới bếp đang nấu một vài món ăn gia đình:" Hơn 7 giờ rồi, ngủ nữa là em ẽ mốc luôn cho xem."

Hàn Liên bĩu môi:" Anh mới mốc ấy, anh nấu món gì vậy?"

“Canh bí đỏ, à trong tủ lạnh có trà sữa cao cao đó khi nãy anh đi làm về thấy nên ghé vào mua luôn, uống ít thôi chừa bụng ăn cơm.” Lãnh Phong tay nhanh chóng thái bí đỏ, miệng thì liên tục dặn dò.

Hàn Liên nghe tới trà sữa hí ha hí hửng chạy đi, sau đó lại ôm cốc trà sữa chạy về.

“Sao lại vào đây? Ra phòng khách xem ti vi đi.”


“Em muốn xem anh nấu ăn.” Hàn vừa ngậm ống hút vừa nói nên câu chữ không rõ cho lắm.

“Anh nấu thì có gì mà xem hả? Ngon không?” Lãnh Phong bất đắc dĩ cười.

Hàn Liên gật đầu đưa trà sữa đến bên miệng Lãnh Phong:" Rất ngon, anh uống thử xem."

Sau đó cậu mới nhận ra việc mình làm hình như không thỏa đáng cho lắm, đang muốn rút tay lại Lãnh Phong đã cuối người xuống ngậm lấy ống hút.

“Ừm, quả thật rất ngon, vừa béo vừa ngọt.” Hắn cười.





Đúng vậy, đặc biệt ngọt ngào.

Hàn Liên nhăn mày:" Anh hút hết nửa ly của em rồi."

Lãnh Phong:"…Anh vốn dĩ chỉ hút có một hớp thôi."

Hàn Liên:" Một hớp tại sao chỉ còn có nửa li?"

Lãnh Phong:"…" Anh vô tội mà.

Hàn Liên căm phẫn nhìn hắn.



Tội lỗi nữa li trà sữa chính thức bị Hàn Liên ghim.

Lãnh Phong đành thõa hiệp:" Được rồi ngày mai lại mua cho em một ly khác được không?"

Hàn Liên:" Không! Em không muốn nói chuyện với anh."

Lãnh Phong:" Vậy thì làm sao em mới nói chuyện với anh."

Hàn Liên:" Nếu anh mua ba ly em sẽ suy nghĩ lại."

Lãnh Phong dỡ khóc dỡ cười:" Được được mua cho em 10 ly luôn."

Mắt Hàn Liên tỏa sáng:" 10 ly luôn?"

Lãnh Phong gật đầu.

“Khụ… Em không giận…”

Khóe miệng Lãnh Phong cong lên.

Thật trả con quá đi mà..