An Thiên Húc rất bực mình khi bị Lưu Quan phá đám giờ lại bị cưỡng ép lôi ra ngoài. Bỗng Lưu Quan nói ra câu uy hϊếp thật nực cười:
- Tôi cảnh cáo em hãy dừng ngay trò đùa bỡn người khác làm thú vui, giờ em ấy là người tôi để ý, đừng làm chuyện dư thừa!
An Thiên Húc rất muốn đánh vào mặt Lưu Quan, giờ hắn ta dám nói ra khỏi miệng chứng tỏ là muốn đối đầu với cậu rồi. Thật buồn cười, hắn ta làm sao biết An thiếu cậu thực sự hứng thú với Cố Diệp chứ không phải tính chơi chơi như lúc ban đầu, làm sao hắn có tư cách mơ tưởng tới người mà cậu đã xác định rồi chứ? An Thiên Húc nhịn xuống không muốn xé rách mặt nạ bây giờ. Nhìn cánh cửa đang đóng chặt như có thể xuyên qua nó thấy được người bên trong, An Thiên Húc hối hận nhận ra khi nãy bởi vì kích động mà cậu đã hơi quá đáng. Tuy nhiên Lưu Quan động vào vảy ngược của cậu, An Thiên Húc đã bắt đầu có suy nghĩ hắc hóa “bất chấp dùng thủ đoạn nào cũng phải đoạt được người này, từ tâm hồn tới thể xác chỉ có thể là của cậu, không ai có thể cản trở được, kể cả anh không muốn, Cố Diệp!”
Mấy ngày sau, An Thiên Húc không tình nguyện chuẩn bị bay tới Giang Châu. Cậu thật sự không muốn đi, đáng giận hợp đồng quản lý còn thời hạn những hơn một năm nữa mới chấm dứt được. Lòng đang cáu kỉnh nhưng An Thiên Húc là người nổi tiếng luôn phải giữ vững hình tượng, đành nuốt cơn oán hận xuống đáy lòng, theo sau Lưu Quan ra sân bay. Các fan kích động cuồng nhiệt reo hò hai bên lối đi khi đoàn Lưu Quan đi qua sảnh chờ, An Thiên Húc cũng vẫy tay tươi cười chào hỏi lại fan hâm mộ.
Lưu Quan không mấy vui vẻ, hắn cũng không muốn đi tham gia chương trình này nhưng vì quảng bá cho sản phẩm mới người đại diện công ty bắt buộc phải đứng ra ký hợp đồng chuyển giao, nhìn vẻ mặt giả tạo của An Thiên Húc, Lưu Quan càng chẳng vừa mắt nổi. Cảm thấy quá ồn ào lại không thể đi trước tách đoàn, làm vậy sẽ bị đám săn báo soi ra nội bộ xích mích, Lưu Quan cắn răng cầm cổ tay An Thiên Húc kéo đi nhanh hơn một chút, thoát khỏi tình trạng làm xiếc trình diễn cho người ta xem!
***
Sáng hôm sau, An Thiên Húc - Lưu Quan hai người đen mặt nhìn nhau, hận không thể quay về giây phút bốc đồng ngày hôm qua tại sân bay. Duy chỉ mình Cố Diệp cầm tờ báo, mặt cười như nở hoa ha hả vui vẻ “chà chà, tiến triển này cũng nhanh quá đi, cơ mà anh thích!”
Tiêu đề tờ báo sáng nay làm các fan hâm mộ trấn động “Ca Vương mờ ám công khai tình cảm”, “Thâm tình không qua nổi mắt thiên hạ”, “Tổng tài công ty Hoàng Ốc ngầm rải đường với tình nhân tại sân bay”… v… v... Tài khoản truy cập vào trang webo của hai nhân vật chính trong tờ báo này tăng vọt, thiên hạ bàn tán ship CP của đôi cặp tình nhân này rất sôi nổi, rất nhiều người chúc phúc cho tình cảm hai người, có một số thiếu nữ đau lòng không tin đó là sự thật!
Chẳng ai bảo ai, An Thiên Húc và Lưu Quan đều lên tiếng đăng webo loại bỏ tin đồn và cảnh cáo sẽ kiện tòa báo lên tin tức sai sự thật, tổn thất tới danh dự người khác!
Bên này đang cuống cuồng xóa bỏ tin đồn thì bên kia thành phố, Cố Diệp đang ung dung đứng trước gương sửa soạn bản thân. Hôm nay anh không mặc âu phục vest mà thay bằng quần jean xanh nhạt, mặt trên quần jean còn có vết cào xước thời trang ôm sát tôn lên đôi chân dài thẳng quyến rũ, kết hợp áo sơ mi trắng thiết kế dáng buông thả phía sau trông tinh nghịch vô cùng. Cổ áo thả ra một cúc duy nhất vừa kín đáo vừa ẩn ẩn hấp dẫn mê người, trên cổ đeo thêm phụ kiện làm bằng vàng trắng mặt dây chuyền kim cương hình con rồng. Mấy hôm trước, chiếc mắt kính thứ ba của anh bị An Thiên Húc vứt đi bể hỏng, Cố Diệp quyết định từ nay khỏi đeo nữa. Số anh ở thế giới này mỗi khi liên quan đến nó cũng đều có chuyện rắc rối xảy ra! Cố Diệp nghiêng trái ngoảnh phải, hít sâu tự cổ vũ chính mình “Tuổi tác thì sao chứ? Mới thay đổi một chút có khác gì nam sinh hotboy của trường đâu, không tin hôn thê của anh không có mắt như vậy.” Sự thật Cố Diệp đánh giá thấp bản thân rồi, anh không biết sự thay đổi này không chỉ làm anh trẻ ra như tuổi mười tám đôi mươi mà còn toát ra khí chất thanh thuần ngây ngô, mị lực càng hấp dẫn trí mạng!
Lái siêu xe tới cổng trường đại học nghệ thuật S, Cố Diệp bước vào trong sự ngỡ ngàng của toàn bộ sinh viên đang có mặt dưới sân, tiếng hét chói tai bắt đầu vang vọng.
“Trời ơi! Ảnh là ai vậy, đẹp trai quá”
“Cậu nhóc này quá đẹp trai rồi, chắc là năm nhất mới tới, trông rất lạ mặt”
“Chết tôi rồi, trường mình không thiếu trai xinh gái đẹp sao tôi lại bị mê hoặc từ ánh nhìn đầu tên thế này, aaaaaaa… ai biết cậu ấy là sinh viên khoa nào không?”
…
Cố Diệp tự dưng muốn rời khỏi đây, anh không sợ chốn đông người nhưng với những nhóc ít tuổi hơn lại coi anh như đàn em khóa dưới, da mặt dày đến mấy cũng biết xấu hổ? Phải can đảm lắm mới dám thay đổi hình tượng đến lừa vị hôn thê của mình vậy mà lại gây ra một màn lừa được luôn cả toàn trường thế này anh khó thích ứng được. Cố Diệp tìm sự cầu cứu gọi cho Tuyết Đình Lan, trước khi đến anh đã báo trước, định bất ngờ đi lên nhưng giờ đành phải thay đổi sách lược chờ hôn thê tương lai xuống đón vậy:
- Em tan học chưa? Ừm, anh đang ở dưới chờ em! Không sao, đi từ từ thôi, không vội!
Cố Diệp nói chuyện điện thoại, sinh viên vây quanh chỉ nghe được tiếng của anh, giữ phép lịch sự im lặng trong chốc lát rồi lại kích động hơn cả khi nãy:
“Aaaaaaaaa… giọng nói này… tôi có thể mang thai luôn đó!”
“ Chao ôi! Người đã đẹp mà giọng còn hay nữa… đau tim quá!”
“Làm sao đây, anh có bạn gái rồi sao? Nãy gọi điện nghe sủng nịnh ghê! Ghen tỵ ghê gớm.”
…
Cố Diệp căng thẳng chờ thời gian từng giây phút trôi đi, được một lát thì điện thoại đổ chuông. Cố Diệp vội bắt máy:
- Em xuống rồi?
- Vâng, anh đang ở đâu ạ? Em không thấy anh?
Cố Diệp khá cao, nhưng vẫn phải hơi kiêng chân để xuyên qua lớp người vây quanh tìm kiếm hình bóng Tuyết Đình Lan, anh vẫy vẫy tay gọi:
- Anh ở bên này, em quay người lại đi!
Tuyết Đình Lan quay người lại nhìn không rõ lắm nhưng đã thấy có người đang vẫy tay, cô tiến tới xin phép nhường đường đi lại gần Cố Diệp để đón anh. Khi đến gần hơn trái tim Tuyết Đình Lan không theo khống chế đập loạn. Mới nãy nghe anh gọi tới, chỉ giọng nói thôi đã làm cô khá tò mò, được gia đình báo cô có vị hôn phu, Tuyết Đình Lan không kỳ vọng lắm cũng không tìm hiểu trước đối tượng trông như thế nào, quan điểm của Tuyết Đình Lan rất thoáng “gặp rồi sẽ biết, hợp thì đến, không hợp thì tan.” Bây giờ đứng trước cô là một soái ca mỹ miều ôn nhu, hoàn toàn không giống dáng vẻ tổng tài cao lãnh chững trạc tuổi 26. Tay khẽ vuốt tóc cài bên mang tai, Cô ngượng ngùng lên tiếng:
- Anh đợi em lâu chưa?
Tiếng xì xào xung quanh nhỏ giọng hơn đang bình luận hai người.
“Hóa ra hoa đã có chủ thật.”
“Người anh ấy tìm là hoa khôi năm nhất Tuyết Đình Lan khoa thanh âm sao?”
“Trai tài gái sắc, ghen với hai người này quá à!”
…
- Không lâu! Anh mới tới là gọi em luôn đó! Em chuẩn bị đi đâu à?
Nhìn thấy bên tay Tuyết Đình Lan có xách theo một vali nhỏ mini, Cố Diệp hơi ngạc nhiên, có vẻ cô gái này chỉ định gặp mặt anh chút rồi đi, không có ý định hẹn hò một ngày với anh, mất công anh chuẩn bị mấy hôm liền.
Tuyết Đình Lan xấu hổ đỏ mặt:
- Em vừa đặt vé máy bay tới Giang Châu tham gia buổi biểu diễn của thần tượng, em nghĩ anh sẽ rất bận, chỉ qua gặp em lát thôi!
Thật là đau tim mà, hôn thê của mình lại thích chạy theo chân kẻ khác, chưa được tiếp xúc trực tiếp với An Thiên Húc nên mới dừng ở mức độ yêu thích thần tượng. Cho dù là thế cũng không thể cho cô ấy đơn độc một mình chạy qua đó được, nỡ đâu phát sinh cuộc gặp ngoài ý muốn thì sao? Cố Diệp cảm thấy thật đau đầu, tránh không cản trở Lưu Quan ở cùng An Thiên Húc rồi mà giờ vẫn phải vác cái xác này đi theo quản hôn thê của mình, mới lần đầu gặp mặt đâu thể bắt ép không cho người ta đi, Cố Diệp ẩn nhẫn dịu giọng:
- Em tham gia sự kiện ra mắt album tháng 4 của An Thiên Húc sao?
- Anh cũng mến mộ thần tượng giống em sao? Em tưởng không tham dự được luôn vì trùng lịch em thi vào tháng sau, may mà sự kiện được tổ chức sớm hơn 1 tháng, em phải qua đó liền cổ vũ cho anh ấy!
Cố Diệp hít sâu một hơi khí lạnh “rất tốt, hôn phu của em ngay trước mặt mà em còn tỏ ra sùng bái người đàn ông khác, cái tên An Thiên Húc đó thì có cái gì tốt chứ?” Bất mãn nhưng vẫn phải làm ra vẻ không có gì cười cười vươn tay xoa đầu Tuyết Đình Lan nhẹ giọng:
- Anh không hâm mộ thần tượng nhưng buổi đầu tiên gặp mặt, anh rất muốn có thể hẹn hò với em?
Tuyết Đình Lan bị động tác ôn nhu của Cố Diệp làm cho rung động, cô hơi khó xử:
- Nhưng e đặt vé trước rồi, sau sự kiện lần này em sẽ chủ động hẹn anh bồi tội ạ! Thời gian còn dài để tìm hiểu nhau mà anh, em cũng rất thích anh, anh không giống trong tưởng tượng của em.
Cố Diệp cười cười sủng nịnh nhéo mũi cô trêu đùa:
- Sao nào, nghĩ anh là một người lớn tuổi nhàm chán đúng không? Em nha! Anh cũng biết đu idol là gì đó, có hân hạnh cho anh cùng em đến đó không? Chúng ta vừa có thể hẹn hò lại không nhỡ hành trình cổ vũ thần tượng của em?
Tuyết Đình Lan bị đánh gục thật rồi, người đàn ông này sao lại ôn nhu hiểu chuyện như vậy chứ? Còn biết trêu ghẹo con gái nữa. Cô đỏ mặt gật gật đầu:
- Vâng ạ! Vậy chúng ta đi luôn nhé, một tiếng nữa đến giờ bay rồi ạ!
- Hả?
Cố Diệp thất kinh, thời gian đến sân bây cũng suýt soát gần tiếng rồi còn làm thủ tục bay nữa, sao anh kịp chạy về thay đồ đây?
- Sao vậy anh?
- Không, không sao? Đi thôi, anh trở em, chúng ta cùng đi.
Cố Diệp bất đắc dĩ giữ nguyên style thời trang này cùng với Tuyết Đình Lan đi đến buổi diễn của An Thiên Húc, lên xe anh lấy điện thoại gọi cho Trường Thiên nhờ đặt giúp một vé máy bay chuyến số xs27xxxx lúc 9h45 ngay lập tức!
Cố Diệp xác định chuyến đi này anh sẽ đóng vai trò là fan tham gia xem buổi trình diễn dưới khán đài cùng Tuyết Đình Lan, sẽ không can thiệp ra mặt nên hi vọng sẽ không đụng phải hai người kia, anh chỉ muốn đi để quản lý hôn thê của mình mà thôi! Cố Diệp ẩn ẩn lo âu nhưng tự nói với lòng mình “yên tâm đi, sẽ không sao đâu!”