Thời gian trên xe tới sân bay cũng đủ để Cố Diệp kéo gần khoảng cách với Tuyết Đình Lan hơn, nhưng vì đặt vé sau nên vị trí hai người không gần nhau, chỉ cùng một khoang Vip. Ngoại hình của Cố Diệp và Tuyết Đình Lan đều nổi trội cho nên khi máy bay đáp xuống đến nơi, cả hai đều chuẩn bị sẵn khẩu trang cá nhân đeo lên. Tuyết Đình Lan đến gần Cố Diệp, đôi mắt hạnh cong cong giơ điện thoại lên:
- Anh ơi, mau… mau lên, sẽ muôn mất. Lúc anh nói muốn tới, em đã phải vội đổi vé vào để cả hai được ngồi cạnh nhau đó!
- Vậy à! Cảm ơn em.
Cố Diệp theo chân Tuyết Đình Lan đi đến hội trường tìm vị trí ghi trên vé vào. Cố Diệp sững sờ nhận ra vị trí ngồi của hai người lại là hàng đầu tiên gần sân đài nhất. Anh đỡ trán “cô nàng này cũng chịu bỏ vốn quá đi, vị trí tốt như vậy mà nhoáng cái kéo đủ vé cho cả hai người, thật đúng phong cách tiểu thư con nhà giàu.”
Cố Diệp ngồi xuống ghế kế bên Tuyết Đình Lan, anh vẫn giữ kín khẩu trang che đi nửa khuôn mặt, càng làm nổi bật đôi mắt linh quang phiếm lệ hồng của anh.
Sau khoảng 20 phút ổn định vị trí, ca khúc đầu tiên lên sân là bài hát “ánh sáng vĩnh hằng” được thể hiện bởi Ca Vương An Thiên Húc.
Trên sân đài, An Thiên Húc mặc quần da đen, đai đeo xích bạc, đi bốt cao cổ kết hợp bên trên là áo thun kim quang được khoác thêm chiếc áo baza bên ngoài. Trên khuôn mặt diễm lệ câu nhân được trang điểm nổi bật cực kì mê hoặc thị giác người xem, tóc nhuộm nâu trầm, một bên tai đeo khuyên thánh giá vừa nam mị lại vừa yêu dã.
Cố Diệp đánh giá tạo hình của An Thiên Húc, trông cậu không khác một con khổng tước xinh đẹp kiêu ngạo đang tỏa sáng, không ai có thể sánh bằng, Cố Diệp rất thưởng thức ngoại hình của An Thiên Húc. Tuy nhiên cái thưởng thức này là dành cho công việc đào tạo minh tinh nổi tiếng, không mang tình cảm cá nhân. Nhớ tới lần trước bị An Thiên Húc chà đạp lên tôn nghiêm đàn ông của anh, Cố Diệp lại mất hứng, cảm thấy con người cậu ta thật biếи ŧɦái, không phải anh mới xuyên qua còn chưa thích ứng được hoàn cảnh còn lâu mới để cho An Thiên Húc xoay vòng vòng mất hết quyền chủ động trong tay. Cố Diệp thở dài bi ai cho số phận của bản thân, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc anh điên mất, dù gia thế không bằng người ta thì ít nhiều anh cũng có ánh sáng nhân vật chính công cơ mà, sao cứ chân run tay run khi đứng trước An Thiên Húc được chứ.
An Thiên Húc như cảm ứng được sự ai oán của ai đó, hướng theo vị trí Cố Diệp đang ngồi. Đúng lúc Cố Diệp cũng nhàn nhạt đưa mắt lên người An Thiên Húc, ánh mắt hai người giao nhau. An Thiên Húc bỗng hát sai đi một nhịp nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, người nghe khó mà nhận ra được.
Cố Diệp rất tự tin không ai có thể nhận ra mình nên vẫn ung dung ngồi cạnh Tuyết Đình Lan, nào có biết An Thiên Húc đã bắt đầu xuất hiện hoài nghi.
Nhịp tim của An Thiên Húc đập nhanh hơn khi bắt gặp ánh mắt của một fan nam dưới đài, ánh mắt đó lần đầu tiên hiện ra là khi cậu ở cùng Cố Diệp trong khách sạn, ánh mắt mê mang linh quang đó An Thiên Húc sẽ không nhận lầm, chính nó khiến cậu đổi thay, bắt đầu có tham luyến du͙ƈ vọиɠ. Một ý nghĩ điên rồ chợt lóe ra trong đầu “Cố Diệp tới đây!” Fan nam kia đeo khẩu trang không thể thấy được toàn bộ dung mạo nhưng nhìn sao cũng chỉ trạc tầm tuổi cậu, phong cách cũng không giống cho lắm. An Thiên Húc nghi hoặc cho là mình bị ảo giác, sao Cố Diệp có thể ở đây được chứ? Dù vậy, An Thiên Húc vẫn không cam lòng muốn quan sát nhiều hơn cậu fan nam bí ẩn này.
Suốt buổi ra mắt, mỗi khi An Thiên Húc biểu diễn ánh mắt dường như chỉ đặt về một hướng. Đến khi ca khúc gần cuối được diễn ra là lúc chương trình sắp kết thúc, Tuyết Đình Lan nói với Cố Diệp:
- Anh ở đây đợi em, em muốn đi WC một lát, em sẽ quay lại ngay.
- Để anh đưa em đi.
Cố Diệp rất sợ Tuyết Đình Lan kiếm cớ chạy đi tìm An Thiên Húc nên anh không muốn cho cô đi một mình, Tuyết Đình Lan nghe vậy phì cười:
- Anh thì… cứ trêu em, chuyện con gái anh đi không tiện mà, yên tâm, em sẽ quay lại liền.
Nói rồi Tuyết Đình Lan đi luôn, Cố Diệp cảm thấy mặt nóng lên “xấu hổ quá… xấu hổ chất mất, con gái người ta đi WC mày đòi làm biếи ŧɦái theo sau sao, này thì cái miệng nhanh hơn cái đầu.”
Cố Diệp đang cảm thấy rất sầu não thì bên cạnh chợt có người lên tiếng:
- Chào cậu, nãy giờ tôi quan sát thấy khí chất và giọng nói của cậu rất thích hợp tham gia điện ảnh, không biết cậu có muốn làm ngôi sao không?
- Ngại quá! Chắc anh không nhận ra tôi, tôi không thể làm nghệ sỹ bên Hoàng Ốc được rồi!
Quản lý nghệ sỹ tỏ ra bất ngờ, tuy chưa được nhìn dung mạo của cậu thanh niên này nhưng hắn có thể nhận ra người này không tồi, thế mà giờ đáp lại rất lịch sự mà không tỏ ra yếu thế làm người ta kính trọng. Quản lý nghệ sỹ bên Hoàng Ốc thắc mắc:
- Cậu biết tôi ư?
Cố Diệp thầm nghĩ “sao không biết chứ, sau khi chuyển 20% cổ phần cho bên Hoàng Ốc, anh có tới bàn giao nghệ sỹ cho bên hắn ta tiếp tục đào tạo còn gì?” Cố Diệp đành thôi làm khó người quản lý, khẽ dùng tay nghiêng đầu mở một dây cài khẩu trang đủ để cậu ta nhìn rõ diện mạo của anh. Nhưng đáp án không như Cố Diệp mong muốn, quản lý kinh ngạc thốt ra:
- Cậu là em trai của Cố tổng sao?
Cố Diệp đen mặt, thật tâm không muốn giải thích nhiều thêm nữa, người ta đã không nhận ra thì thôi vậy. Cố Diệp đeo lại khẩu trang nói cho qua chuyện:
- Cứ coi là vậy đi!
Nói chuyện với người quản lý được một lúc mà vẫn chưa thấy Tuyết Đình Lan quay lại, Cố Diệp tâm bất an chỉ sợ lát An Thiên Húc xuống đài gặp luôn Tuyết Đình Lan đang chờ sẵn. Anh đứng dậy, quyết định ra ngoài mà không hề biết lúc tháo khẩu trang trong tích tắc đã bị rơi vào máy ghi hình đang phát sóng trực tiếp khiến làn bão đạn trên mạng nổ mạnh.
“Thật không ngờ trong Fan của thần tượng còn có một tiểu ca ca xinh đẹp hơn cả thần tượng của tôi nữa.”
“Aaaaaaa… muốn biết thông tin của tiểu mỹ nhân ngay lập tức, sẵn sàng chuyển thành Fan liếm nhan của tiểu mỹ nhân.”
“Mỹ nam giấu đi nhan sắc làm chi anh ơi, muốn coi lại, coi lâu hơn mà phát trực tiếp có mấy giây không xem lại được, huhu…”
…
Đồng dạng với sự kích động của Fan và mạng Xã Hội, An Thiên Húc dường như cảm nhận được đó không phải ảo giác, đó thật sự là Cố Diệp. “Hôm nay anh ấy khác quá! Anh tới đây xem em biểu diễn ư?” An Thiên Húc mừng rỡ như đến phát điên, Cố Diệp vừa đi khỏi, An Thiên Húc cũng kết thúc giai điệu cuối cùng, vội vã chào khán giả rồi xuống đài chạy đi tìm Cố Diệp.
Cố Diệp tìm tới khu WC, anh không thể vào trong WC nữ nên đành đứng ở đó ôm cây đợi thỏ, thỉnh thoảng gọi điện thoại mấy lần cho Tuyết Đình Lan đều báo máy bận khiến lòng anh càng bất an. Đang tính đánh liều đi tìm An Thiên Húc thì bất ngờ khi xoay người lại, đứng trước mặt cậu thật sự lại là An Thiên Húc.
Hai người đối diện đứng nhìn nhau vẫn giữ một khoảng cách ngổn ngang suy nghĩ. Cố Diệp cảm thấy chân hơi run, chẳng hiểu sao cứ gần An Thiên Húc khi xung quanh không có ai là anh lại thấy thật đáng sợ! Nhưng từ thâm tâm nói cho Cố Diệp biết anh phải giành lại quyền chủ động, phải cứng rắn, lạnh lùng như trong sách mới làm cho An Thiên Húc yếu thế, lúc đó muốn gì cũng được, càng cho được đà An Thiên Húc sẽ càng lấn tới, anh không thể trốn chạy, trốn chạy sẽ thua.
An Thiên Húc mặt rạng rỡ tươi cười, má lúm đồng tiền hiện ra, nhìn Cố Diệp không chớp mắt cảm thán sâu sắc “Cố Diệp đúng là bảo bối khó tìm, luôn khiến người ta rung động muốn xoáy sâu hơn khai thác tất thảy từng tấc con người này. Hôm nay còn khiến cậu được mở mang tầm mắt bởi giá trị nhân sắc này, phong cách nào của anh cũng khiến cậu trầm luân, từ ôn nhu, ổn trọng hay nhút nhát, yếu đuối… mọi sắc thái đều như dụ dỗ con người ta phạm tội.”
Không đợi chờ nổi, An Thiên Húc vội lao lên ôm chầm lấy Cố Diệp, dụi cằm lên vai anh hít hà mùi hương nước hoa nhàn nhạt xúc động:
- Anh đến vì em sao? Em rất nhớ anh! Em biết anh vẫn còn quan tâm em.
Cố Diệp không nghe nổi những lời sến sủa như vậy, anh không hiểu An Thiên Húc đang muốn làm gì mà cứ cố tình làm ra vẻ rất thích anh như vậy. Cố Diệp quyết tâm phải cắt đứt với An Thiên Húc ngay bây giờ, anh đã xác định đến với hôn thê của mình thì không nên dây dưa không rõ ràng mãi như thế này được, cho dù An Thiên Húc có thực sự thích anh thì Cố Diệp cũng sẽ không bao giờ chấp nhận bạn đời của mình là một người đàn ông. Cố Diệp không kỳ thị đồng tính nhưng tư tưởng anh từ nhỏ đến lớn đều gia giáo thuần triệt, chưa bao giờ phá vỡ thuần phong luân thường đạo lý huống chi đây chỉ là thế giới của một quyển sách. Cố Diệp bình tĩnh nói với An Thiên Húc:
- Không phải! Cậu buông tôi ra trước.
- Sao anh lạnh nhạt với em như vậy?
An Thiên Húc hơi cứng ngắc người, nới lỏng vòng tay ngước mắt nhìn Cố Diệp, cảm xúc vui mừng chưa tiêu tan xen vào linh cảm dị thường có gì đó không đúng khiến cậu chậm phản ứng lại. Cố Diệp mạnh mẽ đẩy An Thiên Húc ra khỏi người, xoay lưng bước nhanh đi. Mới đi được mấy bước đến góc ngã rẽ lối đi có một bóng người lao ra, tay cầm con dao lao thẳng phía Cố Diệp hét lớn:
- Con mẹ mày dám quyến rũ em ấy, em ấy là của tao, tao phải gϊếŧ mày.
Vốn gã là tên Fan điên, mục đích ban đầu là tìm cách tiếp cận An Thiên Húc, cùng thần tượng ôm nhau cộng tử, thần tượng chết vì mình là niềm hạnh phúc kiêu hãnh. Hắn tìm cơ hội bám theo An Thiên Húc đang đi một mình, nhưng chưa kịp đến gần đã thấy thần tượng gã tôn sùng ngày đêm cầu khát không có được lại đang ôm ấp kẻ khác khiến hắn ghen ghét đổi sang đối tượng là Cố Diệp.
Cố Diệp nghiêng người lảo đảo tránh đi bị sượt qua bắp tay hơi rớm máu. Ngã ngồi dưới nền, anh lại lần thứ hai bị gã điên giơ dao lên muốn đâm một nhát trí mạng vào cổ họng. Cố Diệp cố sức giữ chặt cánh tay gã đang hướng mũi dao tới yết hầu anh còn cách có một tấc giằng co. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, An Thiên Húc chạy vội tới đạp gã điên ra, dùng võ chế trụ hắn ra thoát ly khỏi hung khí muốn lấy mạng Cố Diệp rồi hất gã ra xa ngã sõng xoài. An Thiên Húc quá sợ hãi khi tận mắt chứng kiến Cố Diệp trong tình cảnh nghàn cân treo sợi tóc, chính lúc ấy An Thiên Húc nhận ra vị trí Cố Diệp ở trong lòng cậu không đơn giản là ý tưởng chiếm hữu nữa, cậu thật sự thích người này, muốn bảo vệ, che trở cho người cậu thương.
Cố Diệp hơi thở dồn dập, trống tim đập liên hồi để mặc An Thiên Húc ôm vào lòng. Còn chưa kịp thở phào Cố Diệp trợn mắt nhìn phía sau, gã điên kia đã đứng sau lưng An Thiên Húc giơ dao lên đâm xuống. Cố Diệp dùng lực xoay nhanh đổi vị trí cho An Thiên Húc, mũi dao đâm lệch cắm phăng vào vai trái anh. Gia tộc An gia không chỉ giàu có mà còn giữ vị trí nhất nhì trong cả hắc đạo và bạch đạo, An Thiên Húc biết võ là chuyện bắt buộc, trong sách nguyên chủ không biết thân phận của cậu nên mới sẵn sàng vì bảo vệ người yêu mà chắn dao. Còn Cố Diệp biết rõ An Thiên Húc luôn có thể tránh thoát nguy hiểm rất dễ dàng vậy mà chỉ một phút mất bình tĩnh không dùng đầu óc chỉ biết dùng thân cứu người. Trước khi ngất đi vì đau đớn, Cố Diệp sực tỉnh ngộ mắng chửi trong lòng “CMN, lại là tình tiết cốt truyện, An Thiên Húc khốn khϊếp, đau chết mất.”