Xuyên Về Hai Mươi Năm Trước Tự Nhận Nuôi Mình

Chương 4




Khương Vong vội vàng đáp ứng.

"Cuối tuần này sẽ đi, yên tâm."

Cúp điện thoại xong trở về phòng, Bành Tinh Vọng đã làm xong bài tập Toán, vụng về mà ký tên mẫu vào vở.

Đứa nhỏ không hỏi gì, ngược lại Khương Vong lại nhịn không được nói một câu.

"Thầy Quý gọi điện thoại lại đây."

"Ai cơ?" Lỗ tai Bành Tinh Vọng dựng thẳng lên: "Thầy có khen em sao."

"Thầy ấy kêu ngươi đi tắm nhớ rửa bùn trên người." Khương Vong lười nhác nói: "Viết nhanh lên, đợi lát nữa ta tẩy giúp ngươi."

Bành Tinh Vọng nhanh chóng ừm một tiếng, lại quay về làm bài tập mà người khoe khoang trên ghế lay động nhẹ.

TV nhỏ ở nhà nghỉ tổng cộng có bốn cái đài, trừ bỏ tin tức địa phương còn phát lại cả World Cup, hai đài còn lại đều là quảng cáo thực phẩm chức năng.

"Cách hay của thần y tuyệt thế ngàn năm!"

"Một đợt trị liệu thận không mệt, ba đợt trị liệu chiến suốt đêm!”

*Cho bác nào không biết thì thận yếu sẽ làm giảm ham muốn tình dục, ở nam thì rối loạn cương dương, rối loạn xuất tinh; nữ thì bị lãnh cảm ಠ ͜ʖ ಠ

"Bạn già cho tôi uống cái lộc phương tráng cốt bí dược này, cao huyết áp đã không đáng, đau nửa đầu cũng không có!"

"Lộc phương bí dược, lộc phương hảo dược, trăm năm Lục gia người thần dược!!"

Khương Vong mặt không cảm xúc tắt TV.

Đứa nhỏ lặng lẽ liếc anh một cái.

"Ngươi nhìn ta làm gì?"

"Đại ca."

"?"

"Anh tới thành phố chúng em thực chất là để tìm thuốc phải không?"

"Viết. Làm. Bài tập."

Chờ viết bài tập Tiếng Anh xong, Bành Tinh Vọng ôm bài Ngữ Văn nhảy đến trước mặt anh, đầy mặt chờ mong.

"Giáo viên yêu cầu bọn em đọc ba lần bài khoá, còn phải cho người nhà ký tên."

Nó rốt cuộc cũng có người có thể ký tên cho nó, chuyện này đặc biệt vui.

"Đọc đi."

"Thỏ ↗ trắng → nhỏ ↑ cúi mình → với……"

Khương Vong ấn sách giáo khoa của nó xuống.

"Nói tiếng người."

Bành Tinh Vọng cảm giác đại ca tức giận, theo bản năng run lên, thanh thanh giọng đọc lại lần nữa.

"Thỏ—— trắng—— nhỏ—— cúi mình——"

Khương Vong lại ấn sách của nó xuống lần nữa.

"Không đọc nữa, ký luôn đi."

Bành Tinh Vọng lộ ra ánh mắt thất vọng: "Là do em đọc không tốt sao?"

"Ngươi phải dùng giọng điệu bình thường để đọc." Khương Vong kiên nhẫn dạy nó: "Đừng học cách gáy của gà Tam Hoàng."

Bành Tinh Vọng nghẹn họng, dùng giọng điệu cá chết bài bản đọc lại một lần.

"Rất tốt." Đại ca gật đầu hài lòng: "Về sau cứ đọc như vậy."

Chính sự làm xong, hai người dọn cái ghế gấp, vào phòng tắm vòi hoa sen để tẩy bùn.

Khương Vong lúc trước mỗi ngày đều tắm rửa, thân thể cường tráng lộ ra màu lúa mạch, đơn giản dội qua hai lần nước là xong.

Đứa nhỏ đã ngâm mình ở xóm nghèo trong nhiều năm, tắm rửa đứng đắn cũng chỉ có vài lần, đứng gần chút là có thể ngửi thấy mùi chua.

Tuy rằng hiện tại đang tắm cho bản thân, Khương Vong vẫn phải nheo mũi, lấy khăn lông kì bùn trên cổ nó.

Bành Tinh Vọng ngoan ngoãn như một chú cún con, thỉnh thoảng bị đau cũng không dám kêu.

Khương Vong nhìn bộ dáng nghe lời thuần phục của nó lại cảm thấy khó chịu.

"Đau cứ việc nói thẳng."

Bành Tinh Vọng chớp chớp mắt, linh hoạt né tránh đề tài này.

"Đại ca, anh có thích thầy giáo không."

Khương Vong đem ghét sau gáy nó kì ra, không chút để ý nói: "Có tín nhiệm một thầy giáo rất nhiều."

"Thầy ấy đối với ta rất tốt, trước kia thấy ta nghèo còn cố ý mang cơm cho ta ăn."

"A" Bành Tinh Vọng ngẩng đầu lên, mũi thổi bong bóng: "Khẳng định thầy ấy cũng rất tốt như thầy Quý vậy."

Người đàn ông cũng không trả lời, quay mặt nó lại tiếp tục rửa bùn, thấy da bị đỏ lên còn nhớ cho thêm sữa tắm.

"Đáng tiếc là người thầy ấy về sau sống cũng không quá tốt."

"Thầy đối với mọi người đều rất tốt, ngày lễ tết cũng không nhận các phong bao lì xì còn cho không chiếu cố học sinh, như là trời sinh làm thầy."

Bành Tinh Vọng chú ý tới chuyển động của xà bông, duỗi cánh tay nói: "Thầy của anh bị bệnh sao?"

Khương Vong lắc lắc đầu.

"Thầy vẫn rất khoẻ mạnh."

"Nhưng… ta có nghe thân thích nói, thầy ấy sống đến bốn mươi năm mươi tuổi vẫn chưa kết hôn."

Đứa nhỏ nghe vẫn không hiểu: "Không kết hôn thực sự rất không tốt sao."

Khương Vong cười một cái, lấy vòi sen phun lên làm sạch người nó.

"Về sau sẽ giải thích cho ngươi."

Người sống ở thành phố lớn vẫn là tự do hơn.

Hàng xóm trên dưới có khả năng cả đời cũng không gặp mặt, mấy trăm vạn người dường như trải qua thời gian và không gian song song trong cùng một khu rừng thép.

Trấn nhỏ lại tựa như một cái mạng nhện, lời người thị phi ràng buộc quá nhiều.

Năm ấy anh trở về tham gia đám cưới của anh em tốt Dương Khải, trong lúc ăn có bà cô vừa gắp đồ ăn trong túi nilon vừa buôn dưa lê.

"Lão Quý nhà nọ, vẫn chưa lấy vợ sao?"

"Đều đã năm mươi hết với nhau rồi, cũng không nhìn xem ba mẹ có bao nhiêu sợi tóc bạc, haizz."

Người mặc áo sơ mi bên cạnh nhìn sang, cố ý hạ giọng nói: "Đây là đang nói đến thầy giáo Quý của Tiểu học Hồng Sơn sao?"

"Đúng vậy, hồi còn trẻ cũng đẹp trai, dạy lại giỏi, nhưng được nhiều người làm mai cho cũng không thành đâu."

"Mấy bà biết cái gì," Người kia vươn một bàn tay ở dưới bàn lên, ánh mắt ái muội, ngón út ngoéo một cái: "Đại khái, tuổi này mà còn không tìm phụ nữ, hơn nửa là cái đó rồi."

Mấy bà duỗi tay che miệng ra vẻ kinh ngạc, như là nghe được chuyện gì bẩn lỗ tai lắm, một đám người cười cười ngồi sát lại vào nhau, thanh âm nhỏ vụn rườm rà làm người ta chán ghét.

Ngày đó Khương Vong ở tiệc cưới liếc mắt một cái là thấy thầy giáo Quý với hai bên tóc mai đã bạc.

Anh đến hai mươi mấy tuổi vẫn chỉ biết người nọ gọi là thầy Quý.

Ôn hoà đáng kính, hướng dẫn từng bước, nghe bạn nối khố nói mấy năm nay vẫn luôn giúp đỡ học sinh miền núi.

Khương Vong biết rõ đồng tính luyến ái ở loại trấn nhỏ này cũng không phải là một từ gì tốt.

Bắc Thượng Quảng* tự do cởi mở hơn, miễn là không quấy rầy nhau, chơi thế nào cũng không thành vấn đề, có khi kết hôn với con nhím mình nuôi cũng chẳng ai thèm quản.

*Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu.

Ngày thường lúc giao dịch kinh doanh anh cũng đã gặp qua mấy loại người này, bề ngoài cũng không khác đàn ông bình thường là bao.

Nhưng đàn ông với đàn ông ở bên nhau, chỉ cần bị một miệng truyền ra ở cái loại địa phương nhỏ này, chắc chắn sẽ bị xa lánh nói móc từ trong ra ngoài.

Anh tình nguyện mong rằng thầy Quý mình mong nhớ khi còn trẻ sẽ tiếp nhận phái nữ.

Một chuyến tắm rửa phải kỳ cọ đến ba lần mới miễn cưỡng xong.

Cáu bẩn cùng mồ hôi ở khuỷu tay khuỷu chân đều thành cục tới nơi, quả thật cần dùng cái giẻ sắt chà mạnh.

Bành Tinh Vọng mặc lên chiếc áo thun quá khổ đứng trước gương, duy trì tư thế bù nhìn mà oa một tiếng.

"Đại ca, em trắng ra!"

Khương Vong: "......"

"Đại ca!" Bành Tinh Vọng dán vào gương ngó trái ngó phải, nhịn không được nói: "Chờ em lớn, em tắm cho anh nha!"

"Không cần." Khương Vong thô bạo lau đầu nó, tính kiên nhẫn trong việc chăm sóc trẻ nhỏ của anh đã đến cực hạn rồi: "Lớn lên cũng không phải chuyện gì tốt."

Bành Tinh Vọng thông qua gương nhìn anh, chớp chớp mắt nói: "Em lúc nào cũng mơ được lớn lên!"

"Trưởng thành rồi sẽ có thể đi làm kiếm tiền, muốn ăn cái gì thì ăn, mua gì thì mua, còn chưa đủ tốt sao?"

Động tác Khương Vong tạm dừng, nhìn vào ánh mắt của hai mươi năm trước trong gương.

Giờ khắc này vớ vẩn giống như nằm mơ.

"Trưởng thành…… là bắt đầu thanh tỉnh." Khương Vong nói với chính mình.

Đứa nhỏ nghe không hiểu, lắc lắc ngọn tóc dính nước rồi chui vào trong chăn.

Khương Vong quay đầu lại liếc nó một cái, muốn giải thích cái gì, lại lựa chọn không nói.

"Ngủ đi, mai đưa ngươi đi học."

Chờ tắt đèn, hai người đều chìm trong bóng tối, Bành Tinh Vọng bọc chăn quay người nhìn anh.

"Đại ca."

"Chuyện gì?"

"Anh thật là... do mẹ em nhờ qua đây sao?"

Khương Vong suy tư vài giây, ý thức được đứa nhỏ không phải quan tâm đến anh, mà là mẹ nó.

"Ừm, bà ấy hiện tại đang ở Hồng Kông." Khương Vong mặt không đổi sắc nói: "Điện thoại giữa Hồng Kông và nơi đây không được kết nối, đường dài rất đắt, không có cách nào gọi."

Bành Tinh Vọng nghĩ nghĩ, cũng không nghĩ ra được Hồng Kông ở nơi nào trên Địa Cầu.

"Vậy mẹ có muốn nói gì với em không."

Khương Vong trầm mặc vài giây.

"Suýt chút nữa quên mất, may mà ngươi hỏi ta." Anh ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Mẹ ngươi có lời nhờ ta chuyển cho ngươi."

"Ăn nhiều thịt ngủ nhiều giấc, chơi ít thôi và đừng để bị ốm."

Đứa nhỏ thơm ngọt ngủ một đêm, đối với những lời này cực kỳ vừa lòng.

Cũng hoàn toàn không cảm thấy nơi nào có vấn đề.

Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông di động đúng giờ kêu, Khương Vong ngáp dài gọi Bành Tinh Vọng rời giường.

Bánh mì sữa đậu nành ấm nóng được đưa tới gối bên cạnh.

"Đại ca, ăn sáng!"

Đứa nhỏ cười cười có chút ngại ngùng: "Anh nói tiền thừa lúc đi văn phòng phẩm lưu lại cho em làm tiền tiêu vặt, có thể thoải mái sử dụng."

Khương Vong hai bảy năm sống như con sói đơn độc, lúc này lại được người bên gối đưa bữa sáng.

…… Tuy vẫn là do nhân bản của mình đưa.

Anh ho mạnh một tiếng bò dậy, buồn tẻ cùng đứa nhỏ ăn sáng xong, sau đó đưa nó đi học.

Hôm nay nắng rất tốt, chiếu đến cả thành phố rực rỡ ánh vàng, làm người đi trên đường đều muốn cười.

Bành Tinh Vọng vừa đi vừa ngâm nga, nghĩ thầm nếu có thể nắm tay đại ca cùng đi thì càng tốt.

Nó lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vào mắt Khương Vong.

Đại ca cao ghê, ngầu cực kì.

Người ngầu như vậy, nhất định sẽ không dắt tay với trẻ con như nó.

Cổng trường tiểu học đông đúc, hối hả, bọn học sinh vẫn hét chói tai, ồn ào như gà gáy.

Khương Vong đưa đến cổng, vốn đang tính dặn dò vài câu linh tinh như 'đi học cho tốt', đứa nhỏ trước mắt này đã hoan hô một tiếng chạy về phía trước.

"Đại ca! Đây là bằng hữu tốt của em, Dương Khải!"

Vẻ mặt Khương Vong có chút đông cứng.

Bé trai tóc thắt bím bên cạnh lấy mu bàn tay lau nước mũi, thanh âm to lớn vang dội: "Vượng tử! Sao cậu lại kêu anh ta là Đại ca!"

"Bởi vì anh ấy ngầu nhất!"

Cách đó không xa có một bé gái mang băng đô ba sọc trên tay áo xông tới, hung dữ hét lên: "Hai bạn kia đi nhanh lên! Cẩn thận trễ học!"

"Đầu bạn Trương tiểu lộc! Nhìn như quả bóng! Đá một cú vào toà nhà cao chọc trời!"

"Cậu—— Tí tôi méc thầy!"

Khương Vong nhìn ba cái bọn cãi nhau ầm ĩ đi xa, nghĩ thầm Dương Khải ơi là Dương Khải, chú có biết chú đã từng muốn đem đầu vợ chú đá như quả bóng không.

Anh duỗi người, vừa đau đầu vừa buồn cười.

Thằng bạn nối khố chơi hơn hai mươi năm lúc này còn đang chảy nước mũi, chính mình lại chạy về năm 2006, phỏng chừng cũng chỉ có thể tìm mấy ông chú cùng lứa làm bằng hữu thôi.

Sáng sớm như thường lệ đi dạo một hồi đến tiệm cá cược thể thao, thu hoạch từ bói quẻ được hai trăm, tám phần đều tiêu vào trận Argentina đá với Côte d’Ivoire, tỷ số 2-1.

Lần này anh chỉ ngây người ở đây một tiếng rồi xoay người mua một bình Bắc Băng Dương đi ra ngoài dạo phố.

Cứ đầu cơ trục lợi cũng không phải là việc đứng đắn gì, huống chi World Cup đá một tháng mới xong.

Khương Vong mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều con đường.

Mua Bitcoin, nhận giao hàng, hay nắm giữ nguồn tin tức để kiếm tiền.

Thị trấn nhỏ này tuy phát triển chỉ ở mức trung bình, nhưng lại có rừng trúc sinh trưởng tốt, trở thành nơi có chi phí in ấn thấp nhất trong các tỉnh thành lân cận.

Bởi vậy mà một số lượng lớn vật tư phục vụ cho việc dạy học đều được tập trung và bán sỉ* tại đây, sau này đạt danh hiệu vững mạnh về giáo dục thành phố, cả hai mô hình thi tuyển sinh cấp 3 kết hợp cấp tỉnh và thành phố, thi đầu vào.

*Bán sỉ là hình thức bán một khối lượng lớn hàng hóa với một mức giá gốc hoặc giá đã có chiết khấu ở mức cao nhằm tiêu thụ được nhanh và nhiều.

Bán sỉ thường áp dụng, hoặc nhằm vào các trung gian thương mại như tổng đại lý, đại lý các cấp. Những khách hàng mua với số lượng lớn như khách mua cho các dự án cũng có thể được áp dụng giá bán sỉ.

Ban đầu anh tính toán mở shop online, nhưng hiện tại mạng lưới hậu cần* ở địa phương nhỏ này vẫn chưa mở.

*Hậu cần: Hoạt động chuyên chở, lưu giữ và cung cấp hàng hoá.

Người đàn ông khịt mũi nhìn chai Bắc Băng Dương rồi nhìn quanh thành phố, miễn cưỡng gật một cái.

Thôi thì thầu chuyển phát nhanh cái thứ này cũng được.