Xuyên Về Hai Mươi Năm Trước Tự Nhận Nuôi Mình

Chương 5




Edit: Ninthtenth.

Beta: Elinor.

- -----------------------

Thành phố A rất nhỏ, nhỏ đến mức cả bốn quận cứ mãi dùng chung ba cái trường tiểu học, đến năm 2026 còn chẳng cần xây thêm tàu điện ngầm nữa kìa.

Khương Vong chọn bừa một quán net để vào đổi mới chứng minh thư của mình.

Chứng minh thư được làm ở khu chợ ma của thành phố.

Mấy năm nay vẫn luôn tồn tại một khu chợ ma ở các tỉnh thành, cũng không liên quan quá nhiều đến việc mê tín thời phong kiến, còn được biết đến là nơi dùng để thanh lọc những hành động thu nhập xám(*).

(*)Thu nhập phi pháp.

Đa số bọn trộm đồ và cướp giật đều thường tụ tập ở đây, rạng sáng tầm ba bốn giờ khi mọi người vẫn đang ngủ, nơi này mới khe khẽ mở cửa, rồi giải tán khi trời còn nhá nhem tối.

Thật ra cảnh sát đã đến đây để thanh lọc cùng với cơn buồn ngủ của mình rất nhiều lần rồi, nhưng cảnh lực thời bấy giờ chưa đầy đủ, truy quét tội phạm chưa được triệt để, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Lúc ba giờ sáng hôm nay, nhân lúc thằng quỷ nhỏ kia còn đang ngáy, Khương Vong đi một chuyến đến khu chợ, định tìm người giúp đổi lại toàn bộ thông tin trong chứng minh thư và sổ hộ khẩu.

"Cái thứ hai lấy nửa giá thôi, cậu thấy sao?"

Khương Vong lườm gã ta một cái, ước lượng giá trị của chứng minh thư.

"Bên trong đầy đủ cả, chip cũng đã kiểm tra luôn, chỗ tôi là cửa hiệu có tuổi đời trăm năm rồi đó." Người bán chứng minh thư nói với giọng điệu ngọt xớt, không quên đẩy mạnh tiêu thụ thêm mấy đơn hàng: "Muốn có bằng tốt nghiệp không, đại học Thanh Hoa năm phút là về tay."

Đến tiệm net kiểm tra chứng minh thư, gương mặt của người đàn ông không có bất kì cảm xúc nào, động tác cũng chậm hơn thường ngày.

Máy đánh bài bíp một tiếng, em gái quản trị mạng miệng ngậm kẹo que mở máy cho anh: "Máy 46, một giờ hai đồng tiền, bao qua đêm thì báo với quầy lễ tân trước mười giờ tối."

Khương Vong châm điếu thuốc chờ máy tính khởi động, thấy giao diện WINDOWS XP hiện ra thì nhíu mày.

Bất tiện. Quá bất tiện.

Bố cục trang web dày đặc và lộn xộn, đầy quảng cáo pop-up(*).

(*)Pop-up là một cửa sổ tự động nhảy ra mà bạn không hề bấm chuột khi bạn đang lướt web.

Anh mở công cụ tìm kiếm ra, nghĩ ngợi một chút thì nhập thẳng top ba cách kiếm tiền nhanh như gió trên cả nước vào.

Số điện thoại liên hệ nằm ở cuối trang web chính thức, gọi một cuộc phải đợi hai phút mới có người bắt máy.

"Xin chào, tôi đến từ tỉnh H, thành phố A, tôi muốn tham gia dịch vụ chuyển phát nhanh của công ty cô."

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nhanh chóng tìm kiếm, xin lỗi nói: "Ngại quá thưa anh, tạm thời bên tôi chỉ có ở tỉnh thành..."

"Cô không phải quản lý nhân sự, đổi người khác nhận điện thoại." Khương Vong ngắt lời: "Để chủ của cô nói chuyện với tôi."

Nhân viên chăm sóc khách hàng sửng sốt, sau khi do dự một lúc vẫn đồng ý, đưa điện thoại cho trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng.

Trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng cũng có lý do từ chối y như vậy.

"Ngại quá thưa anh, trước mắt thì công ty chúng tôi chỉ quản lí vùng nghiệp vụ ở Thâm Quyến và Hồng Kông, các tỉnh thành khác cũng liên tiếp..."

"Đổi người." Khương Vong dí điếu thuốc xuống: "Tìm cấp trên của anh nói chuyện với tôi."

Phải đợi hơn một phút nữa điện thoại mới có người bắt máy, lần này đổi thành một giọng nữ nghiêm nghị: "Có chuyện gì?"

"Tôi muốn nhận chuyển phát nhanh từ thành phố A." Khương Vong bình tĩnh nói thẳng: "Đừng từ chối tôi vội."

"Vị trí địa lý của tỉnh H thuộc miền Trung Trung Quốc, thành phố A lại nằm vị trí ở trung tâm, sớm muộn gì nơi đây cũng sẽ trở thành một tỉnh hậu cần lớn."

"Hiện tại cô đang là chủ mà lại bỏ qua chỗ này, thì về sau khi các công ty chuyển phát nhanh khác gần như đã thâu tóm được hết mảnh đất này rồi, lúc ấy muốn quay đầu cũng không kiếm được lời nhiều đâu."

Lời anh nói không thật hoàn toàn, nhưng cũng chẳng phải giả.

Từ xưa đến nay tỉnh H luôn là đầu mối chuyên chở then chốt, chẳng qua hai mươi năm sau thành phố kế bên phát triển còn mạnh hơn do có ưu thế về mặt địa lý, nhưng đó không phải là nơi Khương Vong sống.

Song khi nói đến chuyện làm ăn thì đừng quan tâm đến hai chữ trung thực, bên Ất cũng chẳng bao giờ nói với bên Giáp rằng giá 3000 tệ kia của anh quá cao, đối thủ cạnh tranh khác còn lấy mỗi 200 tệ kìa.

Người phụ nữ im lặng vài giây, nói thư ký lưu lại số điện thoại của anh.

"Tôi cần nghiên cứu thêm, trong vòng hai ngày sẽ cho cậu đáp án."

Khương Vong nhìn ra được mình nắm chắc hai phần thắng, cười một tiếng chưa để cô cúp máy ngay.

"Trước đây tôi bán phòng ở." Giọng anh rất ổn định, đến nỗi nói gì cũng nghe như thật vậy: "Phòng nằm chỗ đường xá hẻo lánh, hay phòng từng có người treo cổ, tôi đều bán được cả."

"Thành phố A này có vị trí vàng, giá cả hơi cao thật, nhưng lại là vùng giao tranh sau ba bốn năm nữa, nên mong quý cô hãy cân nhắc thật kỹ."

Chờ điện thoại tắt hẳn, Khương Vong cũng tạm buông những suy tính trong đầu xuống, chống cằm chơi CS (Counter-Strike) một lát.

Những cửa hàng trực tuyến trên các trang thương mại điện tử chỉ mới bắt đầu phát triển, chưa kể giao diện còn sơ sài, lưu lượng khách cũng ít hơn nhiều so với tương lai.

Nhưng có một câu nói, rằng ngay cả một con heo cũng có thể bay lên nếu đứng ở đầu cơn gió lớn(*).

(*) Đây là câu nói của tỷ phú Jack ma, ngụ ý là nếu trên thị trường tồn tại một xu hướng (cơn gió) hậu thuẫn cho việc kinh doanh của bạn, dĩ nhiên là điều tốt. Tuy nhiên, nếu không thể xây dựng được một công ty có thể “bay” trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cuối cùng bạn cũng sẽ chết khi thị trường bắt đầu đóng băng. Vì vậy, thay vì chạy theo những xu hướng mới nhất trên thị trường, hãy xây dựng công ty có thể thành công trong bất kỳ điều kiện, hoàn cảnh nào của thị trường.

Cái máy tính cũ này chỉ chơi được chốc lát thôi, nếu không hộp quạt sẽ nổ tung mất, giờ nó cũng đã nóng đến mức có thể chiên trứng luôn rồi.

Anh tập trung chơi đến độ không để ý có người đang nhìn mình.

"A, là cậu!" Người nọ nhiệt tình chạy lại chào đón, còn đưa thêm điếu thuốc: "Rất vui được gặp cậu, tôi đã nghe đám anh em nói về cậu rồi."

Khương Vong ngắm súng bắn nổ tung hai hàng tiếp theo của người anh em đối chiến trong mạng cục bộ, rồi giương mắt lên nhìn người trước mặt: "Chuyện gì?"

"Không phải cậu là người chuyên đoán mệnh ở tiệm cá độ sao." Người đàn ông nọ thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi nhưng lại có bệnh rụng tóc khá nghiêm trọng, da đầu của anh ta ửng đỏ một cách lạ thường: "Buổi, buổi sáng tôi có ngủ rồi, cũng không ngờ vừa hay lại gặp được cậu thế này, giờ cậu có thể bói không?"

Khương Vong thoát trò chơi, nhìn từ trên xuống dưới vài lần, tạm thời chưa thể liên hệ người này với ký ức quá khứ của mình.

"Họ của anh là?"

"Tôi họ Ngụy! Có nữ quỷ trong Ngụy(*)!"

(*) Chữ 魏 (Ngụy) có chữ 女 (nữ) và bộ 鬼 (quỷ).

"Chú Ngụy?" Đột nhiên Khương Vong nhớ tới cái gì đó: "Trưởng phòng Cục Tài chính phải không?"

"Ôi thôi, tôi cũng chẳng hơn cậu bao nhiêu, không cần phải gọi chú đâu." Người đàn ông hói đầu xoa tay: "Hiện tại vẫn còn là trưởng khoa, tuy nhiên đám phía trên cũng lui bớt rồi, dù luân chuyển cũng không đến phiên tôi."

Khương Vong lùi về sau một chút, đẩy ghế dựa ra để đứng lên.

"Vợ tôi hay đi công tác ở nơi khác, thật ra tôi… thật ra tôi có hơi lo." Người đàn ông hói đầu thì thầm nói: "Cậu có thể… xem giúp tôi chứ?"

Dì Kha là người rất tốt, còn là mẹ của bạn học hồi cấp Hai của anh, thường xuyên mang trái cây cho anh ăn.

Khương Vong lại nhìn cái đầu hói kia thêm giây lát, một lúc lâu sau mới rời mắt: "Anh có một đứa con gái phải không?"

Người đàn ông hói đầu hơi cảnh giác: "Nó có vấn đề gì sao?"

"Đưa con bé đi bệnh viện kiểm tra sớm đi." Khương Vong nói một cách chậm rãi: "Con bé bị cường giáp(*), trị sớm thì khỏi sớm."

(*) Cường giáp (hyperthyroidism): Là tình trạng tuyến giáp tăng hoạt động, sản xuất nhiều hormone giáp và tăng nồng độ hormone giáp trong máu. Nếu cường giáp không được phát hiện, điều trị và kiểm soát tốt sẽ có thể dẫn đến nhiều biến chứng nguy hiểm cho người bệnh như: tim đập nhanh, gầy sút cân…

"Còn vợ anh vẫn rất tốt, đừng nghĩ nhiều quá."

Đối phương nghe mà ngây ngốc: "Cái gì giáp cơ? Con gái tôi ngoại trừ có hơi gầy thì vẫn khỏe mạnh lắm mà."

"Đi bệnh viện khám xem, xét nghiệm máu là ra."

Không chờ chú Ngụy hỏi gì thêm, anh liếc nhìn đồng hồ, tắt máy rời đi: "Tôi phải đi rồi, nói chuyện sau."

"Này! Hả?"

Khương Vong không ngờ bản thân anh lại có công dụng như này.

Anh từng nghe được một vài sự kiện vụn vặt, ai mà ngờ một ngày nào đó cha mẹ của những người bạn học từng quen biết nhau lại xuất hiện lần nữa theo cách này chứ.

Quay lại cổng trường tiểu học, đã có mấy lớp cho bọn trẻ nghỉ sớm.

Hai bên trái phải trường tiểu học có rất nhiều cửa tiệm tạp hoá, bán mấy thứ như son môi cho trẻ em hay vương bài gì đó đều có cả.

Bên cổng thỉnh thoảng cũng thấy mấy quán ăn vặt, đa số là bán kẹo hồ lô và các loại bánh ngọt.

Khi Khương Vong đi ngang qua họ, anh bỗng sực nhớ ra khi còn nhỏ mình cũng rất thích ăn mấy thứ này.

Lúc đó không có tiền tiêu vặt, chỉ đành mặt dày nịnh bạn học để bọn nó mua rồi ăn chung.

Người bán rong trước mặt đang dùng than tổ ong nướng bánh hoa mai loại nhỏ, tuy trông giống như bánh trứng nhưng lại mềm mại hơn, vị sữa trứng cũng đậm hơn, vỏ bánh nướng hơi cháy chút nhưng vẫn rất mềm rất thơm.

"Bánh kem mật ong loại nhỏ! Năm đồng nửa cái mười đồng nguyên cái! Mau tới nếm thử!"

Khương Vong bỏ tiền mua mấy cái bánh nướng, nghĩ thầm anh thay nó nếm một miếng vậy.

Sau đó, cả cái túi cũng chả còn.

Người nào đấy mặt không đổi sắc đứng ở trước quầy bán hàng rong: "Lấy thêm ba túi, tất cả đều gói mang đi."

Người bán rong còn cầu mà không được: "Có ngay có ngay! Tôi cho cậu mẻ đầu tiên, mấy người kia xếp hàng."

Khương Vong khó có dịp kiên nhẫn mà đứng chờ ở đằng kia, nhưng chỉ vài phút sau, khóe mắt anh liếc thấy một bóng dáng.

Con ngươi anh co lại, vài bước ngắn ngủi đã qua tới.

"Ơ hay, tí nữa nhớ quay lại lấy đấy! Tiền tôi giữ trước nhé!"

Khương Vong đi hai ba bước đã đến phía sau người nọ, đáy mắt tối sầm lại.

Người đàn ông trung niên cầm theo chiếc cặp da dài màu đen hiên ngang bước qua cổng trường đi vào trong, bác bảo vệ dựa vào tường ngáp dài không cản.

Lúc tỉnh táo con ma men cũng ra hình ra dạng lắm, tóc chải vuốt ra sau đầu phối với áo sơ mi trắng, giày da đen và đồng hồ đeo tay bằng đồng sáng bóng, gò má nhô ra lộ rõ vẻ ốm yếu, trông như một hồn ma lam lũ đầu thai.

Người nọ cũng chẳng nhớ rõ con trai học lớp nào, đi qua từng cửa sổ sau mỗi lớp học để thăm dò, đến tận lớp Một Ba mới tìm được.

Trong lớp có tiết tiếng Anh vừa xong, giáo viên còn đang giao bài tập. Rất nhiều đứa trẻ nhìn thấy có phụ huynh vào trường, tất cả đều tò mò nhìn sang bên này.

Thầy Quý nhìn thấy có phụ huynh đến, ôm giáo án và sách giáo khoa đi ra cửa: "Chú đây là?"

Người đàn ông trung niên không thèm nhìn y, trực tiếp đưa nửa người qua cửa gào: "Bành Tinh Vọng! Mày lăn ra đây cho tao!"

Trong lớp ồ lên một tràng dài, đứa trẻ ở cuối lớp liều mạng rụt người vào trong.

"Mày không ra?" Cha Bành biến sắc, không màng tới sự ngăn cản của thầy Quý, chuẩn bị xông vào đánh người: "Mày là cái thứ chó đẻ hay phản nghịch! Cút ra đây nghe chưa, mấy ngày nay mày chạy đi đâu hả?"

Lời còn chưa dứt, ông ta đã bị túm cổ áo, kéo trượt đi như khi người ta chơi mạt chược khỏi lối vào của lớp.

"Tôi là anh họ nó, về sau thằng bé do tôi quản."

"Mày là cái thá gì chứ?" Cha Bành khạc một cái, giãy dụa muốn giải thoát cho cái cổ áo của mình khỏi tay anh: "Tay mày đang làm cái gì đấy! Buông ra!"

Biểu tình thầy Quý biến đổi, nghiêm túc hơn hẳn lúc nãy: "Việc riêng trong nhà cảm phiền đừng mang đến trường học, có chuyện gì ra ngoài rồi nói."

Đây là lần đầu tiên Khương Vong nhìn thấy người cha đã ngoài ba mươi trong trí nhớ, anh cao hơn ông ta một cái đầu, thế nên lúc nói chuyện có thể nhìn xuống không một chút khách sáo.

Cha Bành cũng rất nóng tính, trong miệng chửi vài câu không sạch sẽ, còn tuyên bố muốn báo công an.

"Đây là con tao, tao không quan tâm mày là anh họ hay anh cả gì hết, dù bố đây có xẻo nó ra từng mảnh cũng đếch liên quan đến m…!"

"Bốp!"

Khương Vong cho ông ta một cái bạt tai, cười lạnh nói: "Lặp lại lần nữa xem?"

Lũ trẻ trong lớp: "Quao…"

"Mẹ mày…!"

"Bốp!"

Cổ họng Khương Vong đặc dính: "Học phí không đóng chính sự không làm, cả ngày chỉ biết chơi bời gái gú, bây giờ mới nhớ rồi đến trường học la lối khóc lóc om xòm?"

Lũ trẻ trong lớp: "Ồ…"

Thầy Quý dùng một tay để ngăn họ, tay còn lại đóng cửa, ý bảo học sinh về bằng cửa sau, đừng nên ở lại đây.

"Anh hãy bình tĩnh." Y từ tốn ngăn cản Khương Vong, cũng không dùng hết sức: "Tôi tin hai người đều là vì muốn tốt cho em ấy, nhưng xin chú ý đến hành động và hoàn cảnh trước đã."

Khương Vong không nói gì, sử dụng một tay nhấc ông ta lên không.

Anh tuy thon gầy nhưng lực rất mạnh, xách cả người của cha lên mà chẳng cần bao nhiêu sức.

Cha Bành không ngờ lực lượng hai bên lại chênh lệch xa đến thế, cơ thể lơ lửng trên không mới đá hai phát đã túng quẫn: "Cậu, cậu có chuyện gì từ từ nói!"

"Nghe cho kĩ đây." Khương Vong nhìn chăm chú vào đôi mắt đối phương: "Từ nay thằng bé này ở với tôi, ăn mặc học hành sau này của nó đều do tôi chi tiền, ông cứ việc đi báo công an."

"Nhưng nếu ông còn dám đánh nó, tôi sẽ trực tiếp bẻ gãy tay ông."

Lũ trẻ đang đeo cặp sách: "Xoạt…"

Bành Tinh Vọng rơm rớm nước mắt: "Đại ca ơi!!"