Xuyên Về Thập Niên 80 Mẹ Kế Xinh Đẹp Lấy Chủ Trại Heo

Chương 182




Mỗi lần đều muốn tới tìm phiền toái, thật sự rất đáng ghét a, tại sao bọn họ cũng có nhiều người thân khó chịu tìm đến cửa như thế?.

Bỗng nhiên cậu nhóc kịp phản ứng, chạy nhanh vào trong phòng: "Dì ấy nhất định lại muốn gây phiền phức cho mẹ, con muốn đi nói cho mẹ."

Tiểu lão nhị vừa dứt lời, tiểu lão đại cũng nghẹn mặt, chạy vào theo.

Nhất định là bởi vì chuyện học trộm thịt kho, dì nhỏ lại tới tìm phiền toái.

Tư Vân nghe nói Chu Đình Đình lại tới, cũng không nói gì bĩu môi.

Thấy hai đứa nhỏ lo lắng, cô trấn an: "Yên tâm, không ai có thể khi dễ mẹ con đâu."

Tư Vân vừa nói vừa đi ra ngoài, ở cửa chính, tiếng Chu Đình Đình gào khóc giống như giết heo.

"Anh, Lý gia muốn ly hôn với em, còn muốn em bồi thường tiền, em không có biện pháp, em chỉ có thể trở về cho các anh ở."

Sớm đã đoán trước đến kết quả, vì vậy mặt của Tư Vân không có gì thay đổi.

Tuy nhiên, sau khi nghe những lời của Chu Đình Đình, hai cậu bé đi theo cô lập tức nóng nảy, mở miệng nói.

"Dì nhỏ, không phải dì có nhà sao? Sao lại ở cùng bọn con, nhà con không có giường cho dì ngủ."

"Trước kia dì không thích chúng tôi, nói chúng tôi bẩn, còn muốn đuổi chúng tôi ra ngoài."

"Còn nói thích trong thành phố, cho dì về quê trừ phi dì chết sao."

"Vậy dì cũng chưa chết, tại sao phải trở về?"

Một câu của tiểu lão nhị, quả thực là bạo kích mang tính hủy diệt, Chu Đình Đình bị tức đến thân thể lung lay sắp đổ thiếu chút nữa tức ngất đi.

Nhưng mà cô ta cũng không có thật sự tức chết nhưng nghĩ đến kết cục, đều là do hai đứa nhỏ này ban tặng, Chu Đình Đình đều hận không thể ăn hai người bọn họ.

Ánh mắt cô ta rất âm lãnh.

Tiểu lão nhị sợ hãi co rúm người lại và trốn sau lưng Tư Vân.

Nhưng rất nhanh phản ứng lại, bây giờ đây là nhà bọn họ, còn có cha ở chỗ này.

Mình là tiểu nam tử hán, sao có thể trốn ở phía sau.

Cậu nhóc muốn bảo vệ mẹ mình giống như cha mình.

Cậu nhóc một chút đều không sợ.

Cậu nhóc ưỡn ngực ưỡn bụng, thân thể nhỏ nhắn đứng trước mặt Tư Vân cố lấy dũng khí cùng Chu Đình Đình mắt to trừng mắt nhỏ, một bộ dáng tôi không sợ dì.

Lúc này Chu Đình Đình không còn xinh đẹp như xưa nữa. Chẳng những nhăn nheo mà khuôn mặt còn hốc hác như già đi chục tuổi, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy xui xẻo.

Nhìn thấy cô ta như vậy, Tư Vân rốt cuộc cũng hiểu tại sao Lý Gia Minh lại nóng lòng muốn đi tìm tình nhân ở bên ngoài như vậy.

Chu Đình Đình nhìn đến Tư Vân đi ra, ánh mắt càng là hung ác: "Nhìn cái gì nhìn, đều tại cô, nếu không phải tại cô, tôi cũng sẽ không thảm như vậy! Đều là do cô làm hại. Anh, đều là cô ta làm hại em thảm như vậy a!"

Tư Vân lạnh lùng nhìn cô ta hỏi: "Cô nhỏ đang nói cái gì, là tôi bảo cô học trộm thịt khô? hay là tôi làm cho chồng cô đi tìm tình nhân? Tôi thấy cô cũng thật là kì lạ, tại sao không đi tìm tình nhân của chồng mình mà gây sự lại trở về tim tôi? Khó trách Lý gia tùy tiện có thể đuổi cô ra ngoài, xem ra cô không có địa vị gì ở Lý gia. Rõ ràng đã kết hôn, lại bị Lý gia lại giống như chó vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, nếu như cô có kiên nhẫn đến gây chuyện với tôi để đối phó bọn họ, cô cũng sẽ không đến mức không được Lý gia bỏ vào trong mắt."

Những lời này quả thực đã chọc thủng trái tim Chu Đình Đình, bởi vì cô ta là một cô gái nhà quê nên luôn có lòng tự trọng thấp, cảm thấy mình không xứng đáng với Lý gia.

Giáo dục từ nhỏ nói cho cô ta biết chồng là trời, Lý gia nói cái gì chính là cái đó.

Chỉ cần cô ta có thể giữ được vị trí của mình thì việc cô ta được yêu cầu làm là điều đương nhiên.Cho nên trước đây bất kể là dẫn người tới đánh Tư Vân, hay là tìm phiền toái,, cô ta cũng chưa bao giờ từ chối.

Vì điều này mà mối quan hệ vốn đã không tốt đẹp với anh trai đã hoàn toàn tan vỡ.

Nhưng mà điều này có thể trách cô ta sao?

Ai bảo Tư Vân không an phận thì tìm Lý gia bọn họ gây phiền toái trước.

Chú làm rất tốt trong xưởng của anh trai, kết quả lại bởi vì cô muốn đưa anh trai mình vào, mà phá hư quan hệ giữa anh trai và đối phương, còn hại chú thảm như vậy.

Chính mình làm chị dâu, chẳng lẽ để cho chú nhỏ của mình bị khi dễ.

Là Tư Vân cô quá đáng.

Nếu như cô cũng giống như người phụ nữ trước kia, an phận thủ thường.

Sao lại nháo thành như vậy?

"Anh, anh thật sự là anh trai ruột của em sao, bây giờ em bị ép vào con đường cùng không có chỗ nào để đi. Nếu anh không giúp em sẽ không còn ai giúp em."

"Lúc cha mẹ qua đời, không phải anh đã hứa với họ sẽ chăm sóc em sao??"

Chu Đình Đình khóc sướt mướt nói với Chu Thuật Hoài.

Hôm nay cô ta đã hạ quyết tâm, sẽ không bao giờ quay lại, chồng và mẹ chồng đang ép cô ta ly hôn, nếu bây giờ cô ta ly hôn, nhà họ Lý sẽ đổ hết những chuyện đó lên đầu cô ta.

Cô ta không muốn, Lý Gia Minh còn muốn đánh cô ta, Chu Đình Đình bây giờ thật sự không còn chỗ nào để đi.

Chỉ cần đại ca để cho mình về nhà, Lý gia Minh cũng không dám đối với mình làm gì.

Anh ta muốn ly hôn với mình, ở cùng một chỗ với con tiện nhân kia, bọn họ nằm mơ.

Chỉ cần một ngày không ly hôn, Lý Gia Minh chính là đang ngoại tình!

Đến lúc đó nháo đến đơn vị của anh ta, anh ta cũng đừng nghĩ làm.

Đương nhiên, Chu Đình Đình cũng không muốn náo loạn đến đơn vị bọn họ, cho nên mới lựa chọn trở về.

Dù sao đó cũng là chồng cô ta, cha của con cô ta, hiện tại tình huống Lý gia đã đủ thảm, nếu như bởi vậy Lý gia Minh cũng không có công việc, vậy cả nhà bọn họ liền hoàn toàn xong đời.

Chu Đình Đình đương nhiên sẽ không ngốc như vậy.

Vẻ mặt của Chu Thuật Hoài lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh nói: "Anh đã đồng ý cha mẹ chăm sóc em, nhưng chỉ giới hạn trước khi em lập gia đình. Chu Đình Đình, anh nhớ rõ anh phải nói qua, một khi em lựa chọn gả cho Lý Gia Minh, tương lai của em, anh sẽ không nhúng tay vào nữa."

Sắc mặt Chu Đình Đình bỗng dưng trắng bệch.

Lúc trước cô ta vì gả cho Lý Gia Minh, thiếu chút nữa cắt đứt quan hệ anh em với Chu Thuật Hoài.

Chu Đình Đình cảm thấy mình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.

Đương nhiên không quan tâm anh nói cái gì.

Cô ta cũng cảm thấy mình đã là người lớn, không cần Chu Thuật Hoài quản.

Căn bản không để lời nói của Chu Thuật Hoài để vào mắt.

"Anh, anh, em biết anh giận dỗi đúng không, lúc trước là em sai rồi, không nghe lời anh, hiện tại em đã nghĩ thông suốt, Lý Gia Minh quả nhiên giống như anh nói không phải là thứ tốt, anh ta thích ở bên ngoài tìm phụ nữ, để cho anh ta tìm, chỉ cần em một ngày không ly hôn, anh ta sẽ vĩnh viễn không có biện pháp mang theo người phụ nữ kia vào cửa."

"Đây là nhà của em, em không tới nơi này, em đi đâu."

Chu Thuật Hoài nhếch môi trào phúng, giọng nói lạnh lùng: "Chu Đình Đình, em muốn về nhà, anh không xen vào, nhưng nơi này không phải nhà em, em hẳn là còn nhớ rõ vị trí nhà mình rốt cuộc ở đâu, muốn về, em phải về đó."

Chu Đình Đình nghe được thanh âm này giật mình.Nhà cô ta?

Cái nhà tranh rách nát đó?

Cô ta sẽ không đến đó.

Nhà cũ của Chu gia cũng sắp mười năm không có người ở, đã sớm rách nát vô cùng, căn bản không phải là nơi có thể ở.

Muốn cô ta đi đến đó, thà rằng bảo cô ta đi chết thì tốt hơn.

Chu Đình Đình còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân sốt ruột.Cô ta quay lại thì thấy Lý Gia Minh vẻ mặt u ám đang đi tới.

"Đình Đình, sao em lại chạy về, trong nhà không chăm sóc sức khỏe cho tốt, chạy tới đây làm gì?"

Vẻ mặt Lý Gia Minh ôn hòa, nếu như không phải biết anh ta làm người, ai có thể nghĩ đến người này không chỉ ngoại tình, còn có thể bạo hành gia đình đây?

Sắc mặt Chu Đình Đình trong nháy mắt trắng bệch.Thân thể không tự giác run lên.

Mấy ngày nay, bởi vì chuyện thịt kho, hại Lý gia mất mặt, còn phải bồi thường tiền.

Lý Gia Minh hoàn toàn mất kiên nhẫn với cô ta, bức bách cô ta ly hôn..

Vốn Chu Đình Đình cho rằng, chỉ cần mình sống chết không muốn, Lý Gia Minh sẽ không có biện pháp.

Ai biết cái này ở chính mình trước mặt luôn luôn ôn nhuận nam nhân, cư nhiên đem nàng nhốt ở phòng, đối nàng động thủ.

Chu Đình Đình thật vất vả mới trốn ra được.

Nàng không nghĩ tới, chính mình đều trốn về nhà tới, Lý Gia Minh cư nhiên còn dám đi tìm tới.

Chu Đình Đình vội vàng kéo tay Chu Thuật Hoài, hoảng sợ thét chói tai: "Anh, anh cứu em, em không trở về, em trở về sẽ bị anh ta đánh chết!"