Lý Gia Minh đeo kính trong suốt, nghe vậy nâng gọng kính lên, ôn hòa cười nói: "Đình Đình, em nói cái gì vậy, sao anh lại đánh em, đừng nói bậy."
Sau đó anh ta mỉm cười nhìn Chu Thuật Hoài, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của đối phương khiến anh ta có chút sợ hãi, giải thích: "Anh vợ, Đình Đình mấy ngày nay bởi vì chuyện trúng độc thịt kho, thần trí vẫn còn có chút không rõ, bây giờ tôi muốn dẫn cô ấy về kiểm tra."
Chu Đình Đình nghe xong, sắc mặt kinh biến, vội vàng kéo quần áo ra nói: "Không không, không phải thần trí em không rõ, anh ta đánh em, trên người em đều là vết thương, em cho anh xem."
Lời còn chưa nói xong, Lý Gia Minh ôm lấy cổ của cô ta, bất đắc dĩ nói: "Đình Đình em còn nói mê sảng, anh làm sao có thể đánh em, em giận dỗi cũng phải có mức độ. Đây là ở bên ngoài, em liền cởi quần áo, giống như là bộ dáng gì?"
Giọng nói của anh ta rất dịu dàng, khi đó Chu Đình Đình đã bị quý ông lịch thiệp của Lý Gia Minh thu phục. Vì lý do này, cô ta không ngần ngại cắt đứt quan hệ với Chu Thuật Hoài.
Nhưng cô chưa từng nghĩ tới có một ngày, mình sẽ nghe được âm thanh này, da đầu tê dại.
Tiếng hét của Chu Đình Đình làm phiền những người xung quanh.
Mọi người nhao nhao vây quanh, tò mò hỏi: "Đây là làm sao vậy, kêu lớn tiếng như vậy."
"Đây không phải là Đình Đình sao?"
Mọi người vẫn có ấn tượng với Chu Đình Đình và chồng cô ta.
Nhưng cũng không phải ấn tượng tốt gì, Chu Đình Đình làm người kiêu ngạo, đắc tội không ít người.
Người trong thôn đều không quá thích cô ta.
Nhưng nhớ tới cô ta từ nhỏ cha mẹ đều mất, cũng không để ý.
Sau đó vì gả vào thành phố, còn ầm ĩ rất lớn.Người ta theo đuổi thành phố, bọn họ không tiện nói nhiều.
Làm cho bọn họ tức giận chính là, Chu Đình Đình mang theo người Lý gia đến thôn Hạnh Phúc tìm Tư Niệm cùng mấy đứa nhỏ gây chuyện.
Đó quả thực chính là đang đánh vào mặt thôn Hạnh Phúc của bọn họ.
Tự nhiên là rất đáng ghét.
Cảm thấy Chu Đình Đình gả cho người thành phố, liền quên gốc.
Lúc này lại khóc sướt mướt ở chỗ này la to, giống như người đàn bà chanh chua, càng làm cho người ta không thích.
Cũng không biết lại nháo chuyện xấu gì.
Chu Đình Đình nhìn thấy có người tới, giống như tìm được viện binh: "Thím Vương, thím Lý, các thím mau giúp con, Lý Gia Minh muốn đánh con!"
"Ô ô ô, anh ta chính là cái súc sinh, ở bên ngoài tìm phụ nữ, về nhà còn buộc con ly hôn, còn ra tay đánh con."
Chu Đình Đình khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum, khóc thật đúng là có chuyện như vậy.
Mọi người sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía Lý Gia Minh.
Lý Gia Minh mặc áo sơ mi, âu phục, giày da đen, tóc được chải chuốt rất chỉnh tề, còn đeo kính, một bộ phần tử trí thức, dáng vẻ rất tốt bụng.
Nghĩ lại tính cách đanh đá của Chu Đình Đình, mọi người còn không quá tin tưởng.
Lý Gia Minh giải thích nói: "Mấy vị thím, Đình Đình trong khoảng thời gian này ăn đồ ăn bị trúng độc, bác sĩ nói cô ấy mắc chứng hoang tưởng bị hại, vẫn nói lung tung, mấy ngày nay còn cãi nhau với tôi. Nếu tôi thật sự ly hôn với cô ấy, hôm nay còn từ xa chạy về tìm cô ấy làm gì."
Mọi người nghe vậy, cảm thấy có đạo lý.
Gật gật đầu, nhìn về phía Chu Đình Đình khuyên nhủ.
"Đúng vậy Đình Đình, những chuyện trước kia cô làm tuy rằng không tốt lắm, nhưng rốt cuộc là người của thôn Hạnh Phúc chúng tôi, chúng tôi cũng hy vọng cô sống tốt, chồng em thoạt nhìn người tốt như vậy, làm sao có thể bạo hành gia đình cô được?"
"Vợ chồng cãi nhau đầu giường cuối giường hòa, cũng không có gì kỳ quái, mau trở về đi."
"Người ta từ xa đã tới tìm cô, đừng làm rộn, cô cũng không phải con nít nữa."
Chu Đình Đình tức giận hô hấp dồn dập, ngực phập phồng.
Cảm giác đầu óc cả người đều ong ong ong.Bị lừa.
Mọi người đều bị lừa.
Lý Gia Minh căn bản không phải như vậy.
Trong mắt Lý Gia Minh hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, anh đưa tay kéo Chu Đình Đình đi ra ngoài, Chu Đình Đình vùng vẫy nhưng không thoát ra được, lập tức quay người nhìn Chu Thuật Hoài cầu cứu.
"Anh ơi, tin em đi! Anh ta muốn nhốt em lại, xin hãy cứu em!!"
Trước cửa viện Chu gia, vẻ mặt Chu Thuật Hoài lạnh lùng, lông mày hờ hững.
Không chỉ vậy, ở bên ngoài, những đứa trẻ và tất cả những người mà Chu Đình Đình từng biết đều thờ ơ nhìn cô ta.
Giống như cô ta đang cố tình gây sự. Chu Đình Đình nhìn tất cả những điều này, đầu óc cô ta chợt tỉnh táo.
Sẽ không có ai để ý đến cô ta cả chứ đừng nói đến việc cứu cô.
Chính anh trai ruột của mình cũng không muốn, những người trong thôn kia càng không có khả năng giúp mình nói chuyện.
Nghĩ đến cuộc sống vô cùng thảm của mình sau này.
Trước mắt Chu Đình Đình tối sầm, ngất đi.
Lý Gia Minh rất nhẹ nhàng đem người mang đi.
Hai đứa trẻ nhìn thấy người cuối cùng cũng đi rồi, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tư Vân thu hồi ánh mắt, buồn cười nhìn hai đứa nhỏ đang thở dài.Dựa theo thái độ trước đây của Chu Thuật Hoài đối với Chu Đình Đình, liền biết anh không có khả năng sẽ đồng ý để cho Chu Đình Đình ở lại.
Nhưng lần này, điều khiến cho Tư Vân để ý chính là, Lý Gia Minh còn bạo hành gia đình Chu Đình Đình.
Mặc dù bị Lý Gia Minh ngăn lại khi cô ta kéo quần áo lên, nhưng Tư Vân vẫn nhìn thấy vết bầm tím ở trên ngực cô ta.
Lý Gia Minh là một nhân vật tàn nhẫn, biết Chu Đình Đình nhất định sẽ trở về nhà cáo trạng.
Anh ta có lẽ cũng biết, mặc dù Chu Thuật Hoài không quan tâm nhiều đến Chu Đình Đình, nhưng nếu nhìn thấy vết thương trên người của Chu Đình Đình, có thể anh sẽ quản cô ta.
Vì vậy, vị trí vết thương trên cơ thể Chu Đình Đình không thể bị phơi bày dưới ánh sáng ban ngày.Khó trách Chu Đình Đình có bộ dạng chật vật biến dạng như vậy.
Nhưng làm Tư Vân bội phục chính là, đã bị tới như vậy rồi, suy nghĩ đầu tiên của Chu Đình Đình không phải là muốn ly hôn.
Suy nghĩ gì có thể khiến cô ta không muốn ly hôn cho dù có bị đánh đập đến nông nỗi như vậy.
Lần đầu tiên, Tư Vân nhìn thấy mặt đáng sợ của những ràng buộc tư tưởng ở thời đại này.
Nếu như là cô, nếu có người đàn ông nào dám làm gì cô, cô sẽ bỏ đi ngay không chút do dự.
Chu Đình Đình cho rằng mình về nhà tìm Chu Thuật Hoài, Chu Thuật Hoài sẽ làm chủ cho cô ta, Lý gia Minh cũng không dám ra tay.
Dù sao cũng không muốn ly hôn.
Tuy nhiên, cô ta không biết rằng sự lựa chọn của mình sẽ khiến cuộc sống sau này của cô ta sẽ trở nên tồi tệ hơn cả cái chết.
Nhưng... người đáng thương tất có chỗ đáng hận.**Chu Đình Đình vừa về đến nhà, đã bị Lý gia Minh một cước đá vào phòng, khóa lại.
Mặc dù mẹ Lý rất ghét con dâu nhưng bà vẫn có chút hoảng sợ khi thấy con trai đánh cô ta.
Bước lên phía trước giữ chặt tay con trai lại nói: "Gia Minh à, con cẩn thận một chút, đừng gây ra động tĩnh quá lớn."
"Cái thứ rác rưởi, thật sự là một chút tác dụng cũng không có, nhà mẹ đẻ cô ta không có quan tâm tới cô ta! Phi! Làm hại Lý gia chúng ta bồi thường nhiều tiền như vậy!"
Mẹ Lý cũng không phải ngăn cản con trai động thủ với Chu Đình Đình, mà là lo lắng động tĩnh lớn bị người ta nghe thấy, đối với thanh danh Lý gia bọn họ không tốt.
Lý Gia Minh không nói gì, đi vào phòng, đóng cửa lại.
Trong nhà vang lên tiếng đập cửa rầm rầm, mẹ Lý đứng một lúc rồi quay người lại, bật radio lên và bắt đầu phát lớn tiếng....Trương Thiến mang theo một ít trái cây đi tới Lý gia.
Kỳ quái, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Chu Đình Đình cư nhiên một chút cũng không nói với mình.
Cô ta và anh Thành cãi nhau, cũng không dám về nhà, sợ người nhà hỏi.
Dù sao nghĩ nhà Chu Đình Đình ở chỗ này, liền tới tìm cô ta, thuận tiện nhìn xem.
Dù sao làm chị em tốt, Chu Đình Đình xảy ra chuyện lớn như vậy, mình nhất định là muốn tới xem.
Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất vẫn là, lúc trước Chu Đình Đình nói muốn tìm việc làm cho mình.
Cô cũng không muốn trở về nông thôn rách nát, cho nên mới tới tìm cô ta.
Vì mình đến hơi muộn nên trời hơi tối.
Lý gia ở trong một tòa nhà không lớn lắm, thậm chí có chút chật chội.
Nhưng có được một ngôi nhà ở một nơi như thế này thì thật là đáng ghen tị.
Trương Thiến gõ cửa hơn nửa ngày, còn có chút kỳ quái.
Rõ ràng cô đang ở tầng dưới, nhìn thấy đèn vẫn sáng nhưng sao không có ai cả.
Vừa định xoay người rời đi, cửa bỗng nhiên bị người kéo ra.
Mặc áo trắng, đeo kính, vẻ mặt ôn nhuận Lý Gia Minh đứng ở trước cửa: "Xin chào, tìm ai?"