Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 11




"Hàm tỷ a, có một gian phòng chúng ta như thế nào ngủ a? Chẳng lẽ chúng ta đồng sàng cộng chẩm? Ta thì không ngại, cũng không biết ngươi..." Vũ Văn Hiên vào phòng xem thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường.

"Ta để ý, thập phần để ý, ta ngủ giường ngươi ngủ đất." Thu Hàm thực quyết đoán quyết định.

"A... không phải chứ? Ngươi này dọc theo đường đi ngược đãi ta còn chưa đủ, liền phân chia phòng ngươi cũng ngược đãi ta. Còn như vậy ta sẽ không giúp ngươi." Vũ Văn Hiên cũng không vui, trời lạnh hắn cũng không muốn ngủ đất.

"Kia... vậy ta ngủ đất ngươi ngủ giường." Thu Hàm cuối cùng cũng nhượng bộ.

"Cũng tốt." Vũ Văn Hiên không khách khí lên giường nằm, hài không cởi, quần áo cũng không thoát liền kéo chăn qua đắp.

"Di, ngươi bẩn chết được, đưa chăn cho ta." Thu Hàm kéo lấy chăn.

"Đừng nháo ta đều mệt chết, ngươi muốn ngủ cùng giường, ta cũng có thể chừa cho ngươi một ít. Hắc hắc, ngươi nếu không ngủ cũng đừng làm phiền ta a." Vũ Văn Hiên đoạt lấy chăn liền ngủ. Thu Hàm bất đắc dĩ chỉ có tìm điếm tiểu nhị lấy thêm một cái chăn trải trên đất ngủ.

Trời rất lạnh, càng vào đêm càng lạnh hơn, Vũ Văn Hiên đánh khò khè còn huýt sáo. Kỳ thật nàng đã ngủ một giấc cũng đã tỉnh, cố ý ngáy ngủ chọc ghẹo Thu Hàm. Thu Hàm lạnh đến hai hàm răng đánh vào nhau nhưng rất mệt nhọc cũng lười đứng dậy. Vũ Văn Hiên chỉ là muốn chọc nàng cũng không ý muốn nàng chịu lạnh. Nói sao thì đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà phải chịu rét lạnh cũng rất làm đau lòng người ta a!

Vũ Văn Hiên xuống giường,"Uy, Hàm tỷ, Hàm tỷ, đứng dậy lên giường ngủ đi!" Vũ Văn Hiên vỗ vỗ nàng.

"Không cần, ngươi rất lôi thôi." Thu Hàm mơ mơ màng màng lẩm bẩm.

"Ai, ta chỉ muốn chọc giận ngươi thôi. Đến, đi ngủ trên giường đi." Vũ Văn Hiên liền ôm chăn lẫn người cùng mang lên giường, xong rồi nàng nằm xuống cái chăn trên đất cũng nhanh chóng ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau Thu Hàm tỉnh lại phát hiện chính mình ngủ ở trên giường. "Tính ra tiểu tử ngươi cũng có lương tâm." Thu Hàm xuống giường đá đá Vũ Văn Hiên.

"Sao mới sáng sớm lại không cho ta ngủ a!" Vũ Văn Hiên kéo nhanh chăn trùm phủ luôn đầu.

"Đứng lên, tiểu tử, cũng nên đi rồi." Thu Hàm tiếp tục đá hắn,

"Đáng ghét, thật đáng ghét mà. Sáng sớm mà không cho người ta ngủ." Vũ Văn Hiên phụng phịu, nghiêm mặt ngồi dậy. Thu Hàm nhìn nàng tâm tình cũng tự nhiên vui vẻ. Tiểu tử này cứ như tiểu hài tử, không ngủ đủ liền phát giận.

"Không muốn sống nữa hay sao mà dám lớn tiếng nói chuyện với ta?" Thu Hàm trừng mắt nhìn nàng.

"Không dám, ta dậy là được." Vũ Văn Hiên bồi thêm khuôn mặt tươi cười.

"Dậy nhanh! Ăn một chút gì rồi hướng kinh thành chạy đi." Nói xong Thu Hàm liền đi ra ngoài.

"Lên mặt cái gì, sớm muộn gì ta cũng đem ngươi nắm trong tay. Hừ" Vũ Văn Hiên nhìn theo nàng nhăn mặt.

"Hàm tỷ, ta còn phải đi bao lâu a?" Vũ Văn Hiên khoác áo choàng bằng da hồ, một chút cũng không lạnh.

"Khoảng nửa ngày đi." Này tử tiểu tử khi nào thì đi mua áo choàng a, cũng không biết mua cho một cái. Hại ta lạnh muốn chết, ngựa chạy nhanh gió cũng quật thẳng vào mặt ta. Thu Hàm mắng thầm.

Hắc hắc, lạnh rồi đi ha ha, Vũ Văn Hiên thấy Thu Hàm bị lạnh mà còn thấy vui vẻ. "Hàm tỷ a, ngươi là lạnh phải không a? Vậy thì hai chúng ta cưỡi một con ngựa, ngươi ngồi phía sau ta, ta chắn gió cho ngươi." Vũ Văn Hiên rốt cục lộ ra cái đuôi hồ ly.

"Hừ" Thu Hàm quay đầu không để ý tới nàng. Vũ Văn Hiên giục ngựa tới gần bên người Thu Hàm thả người một cái lập tức nhảy đến bên Thu Hàm.

"Ngươi... ngươi...này xú tiểu tử" Thu Hàm dùng sức dùng tay thúc vào người nàng.

"A...ngươi cũng thật ra sức a, ta không phải là sợ ngươi bị lạnh sao!" Nói xong đem áo choàng cởi xuống, khoác lên người Thu Hàm.

"Hàm tỷ, ngươi cũng đừng lộn xộn a, một hồi hai chúng ta đều té xuống. Ngươi yên tâm ta không chiếm tiện nghi ngươi. Giá." Vũ Văn Hiên đem người ta ôm vào trong lòng mà còn nói là không chiếm nhân tiện nghi a!

Vũ Văn Hiên nhìn thấy cổng kinh thành thành. Rốt cục về đến nhà, ta nên như thế nào giải thích đây. Ta cuối cùng không thể nói lời nói thật đi. Vũ Văn Hiên suy nghĩ.

"Tiểu tử, xuống ngựa vào thành."

"Nga" Vũ Văn Hiên nhảy xuống ngựa.

"Nhà ngươi ở đâu a? Ngươi không phải nói mời ta đến nhà ngươi ở sao? Còn nói với ta nhà ngươi rất rất lớn, sẽ không phải là nói dối nên không dẫn ta đến được đi?" Thu Hàm nhìn nàng nghi ngờ.

"Ta không thổi phồng, nhà của ta chính là rất lớn." Vũ Văn Hiên đang nghĩ một hồi nên như thế nào giải thích với Thu Hàm.

"Cái kia Hàm tỷ a, ta nếu như là nói dối nói lừa ngươi, ngươi sẽ đối với như thế nào a?" Vũ Văn Hiên mở miệng dò hỏi trước.

"Ngươi dám gạt ta, ta sẽ giết ngươi."

"Vậy được rồi, Hàm tỷ, ngươi yên tâm. Chuyện ta đáp ứng ngươi ta nhất định làm được, nhưng một hồi ngươi đến nhà của ta không cho ngươi phát hỏa, cũng không cho đánh ta mắng ta, lại càng không được xúc động. Ngươi đáp ứng ta, bằng không ta không quay về." Vũ Văn Hiên trước làm cho nàng hứa.

"Hảo, ta đáp ứng ngươi." Thu Hàm cũng muốn nhìn nàng giở trò gì.

"Hảo, đi thôi!" Vũ Văn Hiên nắm cương ngựa, hướng hoàng cung đi.

Đến cửa hoàng cung đưa ra lệnh bài, thị vệ thủ thành vừa thấy lập tức quỳ xuống. "Tham kiến tam điện hạ."

"Ngươi là tam hoàng tử?" Thu Hàm nhìn khí thế nàng như vậy chắc là sẽ không giả.

"Hắc hắc, ta gọi là Vũ Văn Hiên. Đi thôi." Vũ Văn Hiên dìu nàng xuống ngựa đi vào cửa cung.

Vũ Văn Long cùng Liễu phi, không, hiện tại đã phải gọi là Liễu hoàng hậu đã sớm chờ hắn. "Đợi lâu như vậy hoàng nhi rốt cục đã trở lại, cũng không biết hoàng nhi lớn lên là cái dạng gì." Hoàng hậu nhắc tới.

"Nàng yên tâm, nhi tử chúng ta nhất định là nhân trung chi long. Người tới truyền lệnh đi xuống, đêm nay thiết yến vì tam hoàng tử tẩy trần." Vũ Văn Long gọi tùy thân thái giám tới truyền chỉ.

Vũ Văn Hiên dẫn theo người đi đến Phượng Nghi cung, thấy phụ mẫu mình đang đợi sẵn.
"Phụ hoàng, mẫu hậu nhi thần đã trở lại." Vũ Văn Hiên vọt vào ôm lấy Vũ Văn Long, cả người đều dính trên người Vũ Văn Long.

"Tiểu tử, xuống đi. Để cho nương nhìn xem ngươi" Liễu hoàng hậu vỗ vai hài tử.

"Nương, ta đã trở về." Vũ Văn Hiên lại ôm lấy liễu hoàng hậu.

"Rốt cục đã trở lại. Nương rất nhớ ngươi, để nương nhìn xem, này lớn lên rất cao, người cũng khỏe mạnh." Liễu hoàng hậu yêu thương nhìn hài tử đã đã rờixa nhiều năm của mình.

"Nga, đúng rồi, nương, còn có một người. Đến, tiến vào đi a. Đừng sợ phụ hoàng, mẫu hậu ta không ăn ngươi." Vũ Văn Hiên gọi Thu Hàm đang đứng ở ngoài cửa vào trong.

"Dân nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu." Thu hàm quỳ xuống hành lễ.

"Miễn lễ, vị này...cô nương mời ngồi." Liễu hoàng hậu nâng Thu Hàm dậy.

"Tiểu tử, ngươi thật bản lĩnh, này tức phụ cũng đã đem về a!" Vũ Văn Long nhìn thu hàm nhìn, sau đó trêu đùa Vũ Văn Hiên.

"Phụ hoàng, này không phải... phụ hoàng ngươi còn nhớ rõ sự việc Thu đại nhân một nhà bị giết không?"

"Nhớ rõ a, thu đại nhân một nhà ba mươi lăm khẩu chịu khổ, bị sát hại. Việc này gây chấn động năm đó, lúc ấy trẫm vẫn là tứ hoàng tử. Việc này cũng không biết như thế nào đã không giải quyết vì không điều tra được gì. Hài nhi a, ngươi như thế nào lại hỏi lại việc này?" Vũ Văn Long uống một ngụm trà hỏi nàng.

"Phụ hoàng, vị này chính là người sống sót duy nhất của Thu gia, Thu Hàm cô nương. Nhi thần trên đường trở về xảo ngộ Thu Hàm cô nương, sau đó liền đem Thu Hàm cô nương mang về đây." Vũ Văn Hiên câu nói kế tiếp nói đặc biệt không nắm chắc.

"Thu cô nương, Thu Trung đại nhân là cái gì của ngươi nhân?" Vũ Văn Long hỏi Thu Hàm.

"Hồi Hoàng Thượng, người là gia gia của dân nữ."

"Nga, ngươi chính là tiểu cô nương năm đó. Ha ha, đều đã lớn như vậy." Vũ Văn Long có đi qua nhà Thu đại nhân, gặp qua nàng một lần, lúc ấy nàng cũng bất quá mới hai ba tuổi.

"Tốt lắm, tốt lắm, Hiên nhi a ngươi đi tắm rửa một cái đổi lại quần áo. Nhìn ngươi quần áo bẩn đều bẩn hết. Người tới, đi chuẩn bị mấy bộ quần áo cấp tam hoàng tử." Liễu hoàng hậu vỗ vỗ nhi tử đang một thân quần áo bẩn.

"Ân. Nương, Hàm tỷ đi theo ta, ta mang ngươi đến phòng ở. Đi a, không cần sợ, nhà của ta mọi người rất hòa hợp, dễ gần." Vũ Văn Hiên lôi kéo Thu Hàm bước đi, nếu không đi không biết nương sẽ nói cái gì đây!

"Vũ Văn Hiên, ngươi cũng thật to gan đi. Ngươi biết ta muốn giết bá phụ ngươi, ngươi còn dám mang ta về hoàng cung." Thu hàm bỏ tay nàng ra.

"Ai nha, đại tỷ, ngươi yên tâm đi. Vũ Văn Hiên ta nói một không hai, ta nói giúp ngươi liền sẽ giúp ngươi."

"Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi trước." Thu Hàm sinh khí.

"Ngươi sẽ không, ta tin ngươi. Đi thôi tắm rửa một cái đi, ngươi yên tâm ta nhất định hội giúp ngươi. Ta còn chờ ngươi lấy thân báo đáp đây. Ha ha." Vũ Văn Hiên lại giở giọng lưu manh.

"Ngươi này xú tiểu tử!" Thu Hàm giận đến đỉnh đầu đều muốn bốc khói.

Vũ Văn Hiên tắm rửa một cái, đổi trang phục hoàng tử. cả người đều trở nên không giống với lúc nãy, khí chất tôn quý hoàn toàn biểu hiện ra, không còn hình tượng ăn mặc lôi thôi, thô lỗ nữa.

"Tam hoàng tử, hoàng thái hậu thỉnh ngài cùng vị cô nương kia cùng đi Tĩnh Tâm điện." Tiểu thái giám tiến đến thông báo.

"Nga, ta đã biết. Ngươi đi trước hồi bẩm hoàng thái hậu, ta sẽ nhanh chóng đến." Vũ Văn Hiên soi gương sửa sang lại đầu tóc, trang phục. Nhìn người mình trong gương càng xem càng vừa ý. Ai, đời trước tuy rằng không xấu nhưng là không có soái đến mức này a, ai, ta rất soái, đến ta còn không chịu nổi muốn yêu chính mình đây. Vũ Văn Hiên thực tự kỷ nghĩ.

"Đúng rồi, Hoàng nãi nãi còn chờ ta. Phải nhanh đi gọi Thu Hàm a." Vũ Văn Hiên chạy tới phòng Thu Hàm, kêu nàng cùng đi gặp Hoàng nãi nãi.