Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 10




Hàm tỷ, Hàm tỷ, ta muốn đi vệ sinh." Đi chưa được mấy bước Vũ Văn Hiên lại muốn đi.

"Ngươi như thế nào nhiều chuyện như vậy? Mới đi chưa bao lâu ngươi lại muốn đi, ta nói cho ngươi biết ngươi đừng hòng giở trò." Thu Hàm thực khinh bỉ nàng.

"Không dám đùa giỡn, lần này là thật! Cũng không biết ta ăn phải cái gì rồi, bụng đau quá!" Vũ Văn Hiên biểu tình rất thống khổ.

"Lần này thật sự? Kia mấy lần trước chính là giả?" Thu Hàm bắt lấy lỗi nàng.

"Ách, hắc hắc, Hàm tỷ a, ngươi chính là thân tỷ của ta, ta biết ngươi sẽ không làm khó ta, ta đi a" Vừa lúc phía trước có cái nhà vệ sinh đơn sơ, Vũ Văn Hiên nhanh chóng chạy tới. Thu Hàm nhìn theo trong lòng bắt đầu chân chính khinh bỉ nàng.

"Ai, ta phải làm sao chuồn êm đây! Mỗi ngày không biết nàng cho ta ăn cái dược gì. " Vũ Văn Hiên ngồi xổm trên hố phân nói thầm, tuy rằng nơi này thối nhưng tốt xấu là cái chỗ tránh nạn, Thu Hàm có như thế nào cũng sẽ không tiến vào, ta quá thông minh! Vũ Văn Hiên liền ngồi đó nghĩ cách chạy trốn. Nàng định chạy trốn trước rồi trộm được giải dược sau.

"Uy, ngươi đã khỏe chưa?" Thu Hàm đợi nửa ngày không thấy nàng đi ra.

"Sắp xong rồi. Đợi ta một lát nữa." Lúc này muốn chạy cũng không thành, bên ngoài cô nãi nãi kia canh giữ rất chặt. Vũ Văn Hiên biết không thể trốn được liền đi ra ngoài.

"Hừ, đi mau, chúng ta phải đi phái Côn Luân. Ta muốn báo thù lần trước bị bọn họ vây công ta." Thu Hàm vẫn còn nhớ lần trước bị bọn họ sỉ nhục.

"A, ta đánh không lại bọn họ."

"Đừng hòng gạt ta! Có thể dễ dàng đả thông hai cái đại huyệt của ta mà không võ công nói ra đi ai tin?" Thu Hàm nhớ tới chuyện chữa thương hôm đó, mặt cũng đỏ lên.

"Hàm tỷ, ta trao đổi cái khác được không? Chỉ cần đừng làm cho ta cùng người khác đánh nhau là được." Vũ Văn Hiên đã là cá nằm trên thớt mà còn cò kè mặc cả.

"Cũng được, đi kinh thành giúp ta giết một người. Làm tốt xong ta liền cho ngươi giải dược." Thu Hàm lại nhớ tới việc cả nhà bị giết.

"A, ngươi này lớn lên cũng xinh đẹp, như thế nào không đánh liền giết a? Ta nói ngươi trong lòng chẳng lẽ không có việc gì khác sao?" Vũ Văn Hiên không muốn đánh nhau lại càng không muốn giết người.

"Còn dám cò kè mặc cả, ta nói cho ngươi xú tiểu tử, ngươi đừng kén chọn, đừng quên giải dược ở trong tay ta." Thu Hàm lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái.

"Không được. Ta giúp ngươi giết người, không phải ta cũng là kẻ giết người sao? Ta mặc kệ, trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?" Thu Hàm thấy nàng chần chờ, nghĩ rằng nàng sẽ chịu hỗ trợ.

"Trừ phi ngươi lấy thân báo đáp a, ha ha, còn có phải giải độc của ta." Vũ Văn Hiên muốn cái giá này thật không thấp, mở miệng ra đã đòi người ta lấy thân báo đáp.

"Ngươi muốn chết a?" Thu Hàm thẹn quá thành giận.

"Ta muốn giết ai không có chuyện ta làm không được. Ngươi phải có thành ý đáp ứng, bằng không ta chết cũng không giúp ngươi." Vũ Văn Hiên ngẩng đầu ưỡn ngực giả bộ có cốt khí.

Thu Hàm cắn môi dưới trầm tư một hồi. "Hảo, ta đáp ứng ngươi, bất quá ngươi phải làm xong nhanh chóng, bằng không ngươi chờ độc đến công tâm thì chết đi!" Vì báo thù Thu Hàm đáp ứng.

"Kia còn không giải độc trên người ta trước." Vũ Văn Hiên nghĩ muốn chiếm ưu thế trước.

"Không được, ngươi chạy thì làm sao bây giờ? Ta cũng đánh không lại ngươi." Thu Hàm cũng không ngốc.

"Thiết, ta nói chuyện tuyệt đối sẽ giữ lời. Nói không chạy sẽ không chạy." Chờ ngươi giải xong độc của ta, ta còn không chạy thì ta chính là ngốc rồi!

"Kia cũng không được, ngươi làm tốt chuyện ta muốn, hai chuyện kia ta sẽ toàn bộ đáp ứng ngươi" Thu Hàm cũng không nói thêm nữa.

"Hảo. Thành giao không được đổi ý!" Vũ Văn Hiên giải quyết dứt khoát.

"Hảo, thành giao." Vì báo thù diệt môn, Thu Hàm đáp ứng hết. Vũ Văn Hiên cũng không có trúng độc gì, cái nàng ăn bất quá là thuốc xổ bình thường mà thôi. Thu Hàm cười thầm.

"Kia đi thôi, phải nhanh đến kinh thành. Ai, đúng rồi ngươi muốn ta giúp ngươi giết người nào a?" Vũ Văn Hiên ngồi trên lưng ngựa quay đầu hỏi.

"Đương kim nhị vương gia Vũ Văn Hạo" Thu Hàm nghiến răng nghiến lợi nói.

"A" Thật bá đạo a! Mở miệng một cái đã đòi giết Nhị bá phụ của ta. Nhị bá phụ ta như thế nào đắc tội ngươi a? Vũ Văn thầm giật mình.

"Vũ Văn Hạo này ra vẻ đạo mạo gì đó, mà lại thèm nhỏ dãi sắc đẹp mẫu thân ta, giết hết Thu gia ta ba mươi lăm nhân khẩu. Thù này không báo ta cũng không xứng đáng làm con cháu Thu gia." Thu Hàm nhớ tới cảnh hai mươi hai năm trước cả nhà bị giết chết trước mắt mình.

"Ách, ngươi có thể kể lại một chút hay không a?" Vũ Văn Hiên phải biết rõ nguyên nhân.

"Không thể, chờ ngươi hoàn thành việc này thì ta sẽ nói cho ngươi." Thu Hàm không thể cho nàng biết nhiều về chuyện của mình.

"Không nói cho ta biết thì thôi ta sẽ không hỏi nữa. Kia cũng tốt, chúng ta nhanh đi kinh thành đi, ta sẽ cho ngươi trụ ở nhà của ta." Vũ Văn Hiên còn hào phóng mời Thu Hàm đến nhà nàng.

"Trụ nhà ngươi? Nhà ngươi ở đâu a?" Thu Hàm rất hiếu kì tiểu tử này, chính mình muốn độc chết Vũ Văn Hiên mà nàng còn hào phóng như vậy, mời chính mình đi nhà nàng.

"Một chỗ ngươi không thể tưởng được. Đi thôi, giá." Vũ Văn Hiên quát lớn con ngựa, Thu Hàm theo sát sau đó. Vũ Văn Hiên cũng không nói cho Thu Hàm biết thân phận thật sự. Ra roi thúc ngựa ngày đêm chạy đi liên tục, Vũ Văn Hiên cùng Thu Hàm đã đến huyện Khúc Xuyên cách kinh thành không xa.

"Hàm tỷ, mời ta ăn một chút gì đi, ta đói bụng." Vừa đến thị trấn Vũ Văn Hiên liền kêu đói.

"Ta cũng hơi mệt. Được rồi, phía trước có khách điếm, trọ lại một đêm rồi đi cũng không muộn." Thu Hàm nhăn mi thanh tú nhìn nàng, dọc theo đường đi tiểu tử này vẫn hay đùa giỡn chính mình. Nếu không có còn cần Vũ Văn Hiên giúp, Thu Hàm đã sớm tát chết nàng.

"Lão bản, mang lên các món ngon trong khách điếm của ngươi, còn có mang đến một bầu rượu, chuẩn bị cho ta hai gian thượng phòng." Vũ Văn Hiên không đợi Thu Hàm mở miệng liền giành nói trước. Nàng không muốn bị Thu Hàm sửa luôn thói quen sinh hoạt của mình, này dọc theo đường đi không phải trụ miếu đổ nát chính là trụ tiểu điếm đơn sơ trong phòng hay bên ngoài đều lạnh giống nhau a!

"Cô nương, các ngươi là cùng nhau sao? Tiểu điếm chỉ còn lại một gian phòng khách. Thượng phòng không có, nếu là cô nương không chê liền..." Chưởng quầy xem bọn nàng như là tỷ đệ nên nói.

"Không chê, không chê. Tỷ, ta với ngươi trụ một gian cũng được." Vũ Văn Hiên liền cướp lời, ý đồ là thập phần không trong sáng đi!

"Hừ" Thu Hàm ngắm liếc mắt một cái tìm cái bàn ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, một đường bôn ba nàng cũng đói bụng.

Vũ Văn Hiên tự động ngồi vào phía đối diện Thu Hàm chờ mang đồ ăn với rượu lên. Bỗng nhiên thấy ở đối diện có mấy mỹ nữ, trong đó một người dung nhan xinh đẹp, Vũ Văn Hiên sắc mị nhìn chằm chằm người ta, còn xua tay cùng người ta chào hỏi. Mỹ nữ kia nhìn nàng như vậy liền quay đầu không để ý tới nàng. Thu Hàm cũng một mặt xem thường, tiểu tử này nhìn đến mỹ nữ liền không có tiền đồ như vậy.

"Ăn cơm của ngươi đi, người ta cũng không để ý tới ngươi." Thu Hàm đả kích nàng.

"Đó là nàng không biết chỗ tốt của ta. Ta ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc như vậy thật sự là nhân gian hiếm có a!" Vũ Văn Hien vuốt vuốt lại đầu tóc có chút hỗn độn của mình.

"Ta nôn, ngươi ghê tởm chết đi được. Nhanh ăn cơm đi!" Thu Hàm lấy chiếc đũa gõ đầu của Vũ Văn Hiên, nàng chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như vậy.

"Nga," Thành thành thật thật ăn cơm, từng ngụm từng ngụm hướng miệng lùa cơm, vừa ăn còn vừa tự châm rượu uống. Thu Hàm đã muốn miễn dịch đối với tướng ăn này của nàng. Người khác ăn cơm cũng không ai thô lỗ đến trình độ như vậy. Thu Hàm ghét bỏ nhìn nàng.

"Xem ta gì chứ a, ta lại không thể ăn. Dùng bữa a, này thịt ăn nhiều một chút." Vũ Văn Hiên miệng liếm đũa một cái rồi gắp thịt đưa tới trước mặt Thu Hàm.

"Ta...ăn no ngươi tiếp tục ăn đi." Thu Hàm buông bát, không muốn ăn nữa, tiểu tử này thật sự rất... ghê tởm. Trấn tĩnh trấn tĩnh, ta là thục nữ ta không tức giận, ta không ăn nói thô bạo. Thu Hàm trong lòng tự kiềm chế.

Vũ Văn Hiên xem nàng như vậy trong lòng cười đến ruột đều thắt lại. Lão tử ghê tởm cho chết ngươi, ngươi này độc nương tử dọc theo đường đi cũng không cho ta ta ăn ngon ngủ ngon. Hừ, đây là trừng phạt, Vũ Văn Hiên trong mắt lóe đắc ý, ánh mắt nàng bị mỹ nữ đối diện xem nhất thanh nhị sở.

Kia tiểu tử thật bướng bỉnh cổ quái, cố ý làm ra bực này bộ dáng để ghê tởm nữ nhân kia. Làm cho nữ nhân kia ăn cơm không ngon, nếu là song sinh đệ đệ của mình còn sống chỉ sợ cũng là bướng bỉnh như vậy. Mỹ nữ đối Vũ Văn Hiên khẽ cười một chút, Vũ Văn Hiên nhìn thấy mỹ nữ đối chính mình cười, cao hứng, cười như hoa nở a.

"Hắc, mỹ nữ, ta gọi là Vu Hiên." Vũ Văn Hiên cao giọng cùng người ta chào hỏi, mỹ nữ đối hắn khẽ gật đầu xem như chào lại.

"Hắc hắc, mỹ nữ đối ta nở nụ cười, ha ha. Ta ở đây người này chờ ngươi trở về, chờ ngươi trở về xem hoa đào kia nở" Vũ Văn Hiên uống chút rượu còn xướng lên.

"Vu Hiên, ngươi nếu không thành thật ăn cơm, ta liền lột da của ngươi." Thu Hàm thật sự bực mình nhìn bộ dạng như phát dục của nàng.

"Nga, thành thật ăn cơm, ăn cơm. Hàm tỷ, ngươi cũng ăn nhiều chút. Ngươi xem ngươi cũng chưa ăn bao nhiêu, đã gầy như vậy rồi, nếu không chịu ăn liền càng gầy hơn thì sao!"

"Miệng lưỡi trơn tru, ăn cơm của ngươi đi!" Thu Hàm cầm ly uống rượu làm ấm người, bên ngoài trời có thật sự hơi lạnh.