Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 9




Lúc này trong phòng Vũ Văn Hiên trái phải suy nghĩ thấy không thích hợp. Vạn nhất nữ nhân kia thương thế khỏi hẳn thật sự giết ta làm sao bây giờ? Hình như nàng gọi là độc nương tử gì đó, vạn nhất độc chết ta làm sao bây giờ? Ta còn chưa muốn chết trẻ như vậy a! Chạy trước rồi tính. Vũ Văn Hiên nói đi liền đi, vụng trộm lấy hành lý của mình, đi tìm chủ quán lén đem trả phòng xong liền chuồn êm đến chuồng ngựa lấy ngựa chạy đi.

Ngày hôm sau Thu Hàm dậy, đi vào trong phòng Vũ Văn Hiên thì thấy trong phòng không có người, giường cũng không có người ngủ.
"Tiểu tử này dám chạy. Ta sẽ không tha cho ngươi đâu!" Thu Hàm lập tức trả phòng, mua ngựa đuổi theo. Chưa từng có người nào đùa giỡn vơi nàng mà còn có thể bình yên vô sự sống.

Bên này Vũ Văn Hiên chạy suốt đêm, rốt cục lúc hừng đông nàng đã tới một cái thị trấn khác ở vùng ngoại thành. Mà nàng cũng sắp mệt đến chết.

"Ai nha mẹ ơi, mệt chết ta! Chủ quán cho ta một bình trà" Vũ Văn Hiên xuống ngựa đi vào một cái quán trà liền kêu lớn.

"Hảo. Có ngay! Vị này tiểu ca ngài chờ một lát!" Chủ quán nhìn đến một cái thiếu niên mặt mày tuấn tú nhưng lại không hề có hình tượng ngồi lại, sửng sốt một chút lập tức chuẩn bị nước trà đem qua.

"Tiểu ca, trà của ngài. Ngài còn muốn dùng thêm bánh gì không?" Chủ quán phục vụ rất nhiệt tình.

"Cũng tốt, cho ta một ít điểm tâm đi, dù sao cũng có chút đói bụng." Vũ Văn Hiên suy nghĩ một chút nói.

"Thiếu gia, ngươi nói chúng ta không xin phép lão gia liền đi ra ngoài như vậy có được không a?" Tên người hầu đỡ chủ nhân nhà mình xuống ngựa, sợ hãi nói.

"Đứa ngốc, xin phép còn gọi là trốn đi sao? Cũng không biết trong đầu ngươi chứa cái gì!" Lam sam công tử kia gõ vào đầu người hầu giáo huấn.

Vũ Văn Hiên uống trà liếc mắt thấy bọn họ. "Phốc" Vũ Văn Hiên suýt nữa bị sặc. Này hai người rõ ràng nữ phẫn nam trang. Dáng người trừ phi người mù nhìn mới không ra.

"Uy, ngươi nhìn cái gì? Ngươi tiểu tử này!" Tên người hầu thấy Vũ Văn Hiên vẫn đang nhìn các nàng nên lớn tiếng quát.

"Không, ta không thấy cái gì a. Mấy ngày hôm nay ta không có uy mắt, nên mắt có điểm lé."

"Ách ...tiểu...thiếu gia, ánh mắt cũng có thể uy sao?" Người hầu quay đầu hướng chủ tử chứng thực, nàng muốn gọi tiểu thư bỗng nhiên nhớ tới đang rời nhà trốn đi nên vội sửa miệng.

"Vị công tử này, gia nô vô lễ, thỉnh thứ lỗi!" Lam sam công tử tiến đến giải thích.

"Công tử khách khí. Gia nô của ngươi thật biết cách đùa a!" Vũ Văn Hiên ôm quyền đáp lễ.

"Công tử nếu không ngại, chúng ta hợp lại ngồi chung bàn như thế nào?" Lam sam công tử nói xong ngồi xuống.

Ngươi đều đã ngồi xuống ta còn có thể nói để ý sao, thật sự là không khách khí a. Vũ Văn Hiên trong lòng nói thầm.

"Không biết công tử họ gì, muốn đi nơi nào?" Vũ Văn Hiên đổ chén nước cấp lam sam công tử kia.

"Nga, tại hạ họ Võ, tại hạ mang theo gia nô đi xung quanh du ngoạn, công tử ngươi muốn đi đâu?" Võ công tử hỏi Vũ Văn Hiên.

"Ta gọi là Vu Hiên, đang muốn đi tới kinh thành thăm nhà."

"Nga, nói vậy nhà công tử là ở kinh thành a!" Lam sam công tử nghe thấy hai chữ kinh thành, thần sắc không được tự nhiên một chút.

"Đúng vậy, trong nhà có mua bán nhỏ, ta phải đi làm. Nay đã xong việc nên liền về." Vũ Văn Hiên tiếp tục bịa chuyện.

" Nhà Võ công tử cũng là ở kinh thành sao?" Vũ Văn Hiên thuận tiện hỏi.

"Nga, đúng vậy. Vu công tử, tại hạ phải đi rồi. Nếu là hữu duyên tại hạ nhất định mời công tử đến hàn xá chơi. Chúng ta đi thôi a Hoa, cáo từ Vu công tử."

"Đi thong thả, không tiễn, Võ công tử." Vũ Văn Hiên chắp tay đưa tiễn.

"Tái kiến." Võ công tử cùng người hầu lên ngựa nhanh chóng rời đi.

"Hai người bọn họ đi gấp như vậy làm gì, giống như bị ai đuổi vậy!" Vũ Văn Hiên lại nhàn nhã, tự tại uống trà ăn điểm tâm.

Ăn uống no đủ cũng nên chạy đi. "Chủ quán, ta nghĩ xin hỏi một chút, theo đường nào đi kinh thành gần hơn a?" Vũ Văn Hiên kêu chủ quán đến hỏi.

"Nga, theo hướng đông nam có vẻ gần, tiểu ca muốn đi kinh thành a?" Chủ quán chỉ đường.

"Nga, đúng vậy. Ta muốn về nhà, chủ quán trả cho ngươi tiền trà. Ta đi đây." Vũ Văn Hiên trả tiền rồi bước đi.

"Tiểu ca đi tốt."

"Ta là nên tìm một chỗ ngủ trước một giấc rồi nói sau. Dù sao độc nương tử kia cũng không biết ta đi đến đây. Phải đi tìm quán trọ thôi." Vũ Văn Hiên vẫn là đi vào thị trấn nghỉ chân một chút.

"Ai, hoàn hảo sư phụ cho ta mang tiền nhiều. Hẳn là lão sư phụ còn để dành nhiều tiền lắm. Y thuật của lão già này ở thời đại của ta chỉ sợ vẫn là đã nổi danh chuyên gia." Vũ Văn Hiên nằm trên giường tưởng tượng Thiên Cơ tử mặc áo bác sĩ ngồi ở phòng khám bệnh, nghĩ xong chính mình còn cười rộ lên.

"Aha... mệt quá! Ngủ một giấc rồi tính." Nhắm mắt lại không lâu lắm nàng liền ngủ say.

Thu Hàm vội vã đuổi theo Vũ Văn Hiên vốn không biết Vũ Văn Hiên đi đường nào. Đúng rồi, hắn muốn đi kinh thành, đi hướng bắc đi sẽ không nhầm đâu. Thu Hàm cũng theo một ngày, đến chạng vạng cũng chạy tới chỗ Vũ Văn Hiên. Lại trùng hợp, Thu Hàm cũng dừng chân ở quán trọ của Vũ Văn Hiên.

"Chưởng quầy cho ta một gian thượng phòng." Thu Hàm vào cửa ném cho chủ quán một thỏi bạc.

"Hảo, bên này. Mời!" Chưởng quầy mang nàng đi nhận phòng.

"Xú tiểu tử, hại lão nương đuổi theo một ngày cũng không biết hắn có đến nơi đây không." Thu Hàm vừa uống nước vừa mắng, một ngày này nàng chạy đi cũng chưa ăn cái gì, phải kêu điếm tiểu nhị đưa một chút gì đó đến ăn.

Vũ Văn Hiên ngủ một ngày, vừa tỉnh lại cũng là bụng đói kêu vang. Không bằng ra ngoài ăn một chút, nhân tiện đi dạo chợ đêm nơi này.

"Tiểu nhị, mang cho ta một ít điểm tâm nhẹ ăn sáng cùng với hai cái bánh bao, đưa đến phòng ta." Thu Hàm an bài điếm tiểu nhị, Vũ Văn Hiên nghe giọng nói này rất quen thuộc, nghĩ kỹ lại xem đã nghe qua ở đâu. A, không phải đâu là độc nương tử kia chứ. Sớm biết vậy nàng đã chay xa hơn rồi. Đang chuẩn bị bước chân ra ngoài lại thu về, nhẹ nhàng đóng cửa lại vỗ ngực.

"Ta nên như thế nào tránh nàng đây! Hiện tại không thể ra ngoài để nàng vừa vặn bắt lại đi. Vẫn là nửa đêm chuồn êm mới được." Hạ quyết tâm, Vũ Văn Hiên cũng không ra ngoài đi dạo. Bất quá bụng nàng vẫn đang đói, hoàn hảo trong hành lý có mấy khối bánh lớn.

"Xem thử còn ăn đỡ được không." Vũ Văn Hiên lấy trong bao quần áo xuất ra mấy cái bánh lớn khô cằn cắn một ngụm.

"Phi, này cũng không thể ăn. Cái khách điếm kia khẳng định đưa cho ta bánh thừa. Không ăn." Vũ Văn Hiên đem mấy cái bánh đó ném ra ngoài cửa sổ.

Thu Hàm nhàm chán muốn ra ngoài hít thở không khí, nhân tiện hỏi chủ quán một chút, nói không chừng đã gặp qua xú tiểu tử kia. "Chưởng quầy , ngươi có hay không gặp qua một người trẻ tuổi mặt mày tuấn tú nhưng ăn mặc lôi thôi hay không?"

"Người trẻ tuổi mặt mày tuấn tú, ăn mặc lôi thôi?" Chưởng quầy ánh mắt hướng về phía trước như đang nhớ lại. "Hình như là đã gặp rồi, hơn nữa còn đang ngụ ở bổn điếm, lục hào thượng phòng"

"Ân? Thật sự?" Thu Hàm không thể tin được.

"Thật sự, thiếu niên kia nhìn không giống cái con nhà giàu nhưng là xuất thủ khoát xước, ăn mặc lôi thôi." Chưởng quầy đem Vũ Văn Hiên nói hết ra.

"Hảo, cám ơn ngươi chưởng quầy. Vu Hiên ngươi này xú tiểu tử ta xem ngươi chạy thế nào." Thu Hàm được chưởng quầy xác nhận lập tức đi tìm.

Vũ Văn Hiên biết mình ra không được, liền cho điếm tiểu nhị chuẩn bị nước ấm để tắm rửa một chút. Vũ Văn Hiên cởi áo ngoài, nội sam cầm trên tay, ở trong phòng đi tới đi lui chờ nước ấm nguội lại một chút rồi tắm.

"Oành". Cửa bị Thu Hàm một cước đá văng.

"A,,,,, nữ sắc lang." Vũ Văn Hiên quay đầu vừa thấy là Thu Hàm, liền ôm lấy cái ngực bằng phẳng không thể bằng phẳng hơn của mình kêu to lên.

"Xú tiểu tử còn không mặc quần áo!" Thu Hàm xoay người không nhìn tới nàng.

"Ta ở trong phòng mình muốn thế nào chẳng được. Ngươi bỗng nhiên xông tới, chẳng lẽ ngươi muốn vũ nhục ta? Hay là ngươi muốn ta vũ nhục ngươi a?" Dù sao cũng bị nhìn, Vũ Văn Hiên không biết xấu hổ đi đến phía sau Thu Hàm vỗ vỗ vai của nàng.

"Hỗn đản, đừng nói bậy! Mặc quần áo nhanh lên!" Thu Hàm xoay người nhìn nàng một cái thấy vẫn không có mặc áo lại nhanh nhắm lại.

"Không, ta sẽ không mặc, ngươi làm gì ta?" Vũ Văn Hiên bên này còn muốn đùa dai.

"Hảo, ngươi chớ có trách ta." Thu Hàm vung tay lên quăng ra một ít bột làm cho Vũ Văn Hiên dính một thân bột phấn màu đỏ.

"Ngươi làm gì? Bẩn chết được a." Vũ Văn Hiên tuy hơi lôi thôi nhưng rất ghét bỏ người khác làm mình bẩn.

"Di, như thế nào ngứa như vậy a. Ngươi quăng cái gì?" Vũ Văn Hiên trên người bắt đầu thấy ngứa.

"Mặc xong quần áo ta liền cho ngươi giải dược." Thu Hàm từ từ nhắm hai mắt.

"Ngươi hạ độc, trách không được người khác gọi ngươi độc nương tử." Vũ Văn Hiên dùng sức gãi.

"Ta mặc, ta mặc là được rồi. Tốt lắm, cấp giải dược đi." Vũ Văn Hiên rơi vào đường cùng, mặc vào nội sam.

Thu Hàm ánh mắt mở một cái, nhìn nàng đã măc xong nội sam, liền cho nàng một viên thuốc lục sắc.

Cũng không quản có độc hay không có độc, Vũ Văn Hiên tiếp nhận viên thuốc liền cho vào miệng. Thuốc xuống đến bụng quả nhiên trên người không ngứa nữa.

"Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, ngươi đã ăn thất nhật tiêu hồn đan của ta. Nếu không có giải dược của ta thì ngươi trong vòng bảy ngày hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ngươi tiểu tử này miệng nói lời lưu manh còn chiếm tiện nghi lão nương, lão nương không thể cho ngươi chết thống khoái được." Thu Hàm ngồi xuống uống nước, thảnh thơi nói xong.

"Đại tỷ, ta trên có cha mẹ già, ta còn chưa cưới vợ đâu, ngươi tạm tha ta đi!" Vũ Văn Hiên thực không tiền đồ quỳ xuống cầu nàng, còn lay nhân người ta.

"Ngươi...tránh ra, tránh ra mau!" Thu Hàm bị hắn cầm lấy quần, dùng sức đẩy đầu của nàng, làm cho nàng cách xa chính mình.

"Đại tỷ, ngươi tạm tha ta đi, ta... cũng là vì cứu ngươi a, ngươi không thể lấy oán trả ơn a!" Vũ Văn Hiên càng dùng sức nghiêng đầu hướng về phía Thu Hàm.

"Ngươi cút ngay cho ta!" Thu Hàm một cước đem hắn đá thật xa. "Ngươi tiếp tục như vậy có tin ta lập tức sẽ giết ngươi không?" Thu Hàm chỉ vào nàng.

"Hảo, ta đi." Vũ Văn Hiên đứng dậy.

"Ta nói cho ngươi, từ nay về sau ngươi phải đi theo ta, có lẽ còn có thể sống lâu một chút. Nếu ngươi dám chạy hãy chờ chết đi."

"Hảo, ta thề, ta nhất định không chạy. Ngươi đi đâu ta sẽ đi đó, ngươi ăn cơm ta ăn cơm, ngươi uống nước ta uống nước, ngươi thượng WC ta cũng đi theo, không không, ta đứng bên ngoài chờ ngươi." Vũ Văn Hiên giơ ba ngón tay lên thề.

"Hừ," Thu Hàm hừ lạnh một tiếng về phòng của mình. Cho tiền nàng cũng không dám chạy trừ phi không muốn sống nữa.