Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ - Chương 25:   manh mối




Fei trở về phòng. Qua khung cửa sổ đã bị dỡ xuống làm công cụ luyện tập, giờ đây không còn chút tác dụng ban đầu nào, Iallophil bọn họ nhìn thấy Fei đang ngồi xếp bằng trên giường. Thời gian lặng lẽ trôi qua, Fei vẫn cứ ngồi yên, không hề cử động.

Đứng suốt một ngày, chân của bốn người Iallophil đều đã mỏi nhừ, nhưng bọn họ đều không muốn tỏ ra yếu thế, đặc biệt là sau khi đã nhìn thấy sinh hoạt trong một ngày của Fei, bọn họ càng không muốn, trong lòng thực phức tạp, nhưng là, ai cũng không chịu rời đi.

Trời dần khuya, Fei mở mắt, nhìn bọn họ qua khung cửa sổ. Qua ánh mắt ấy, Iallophil đọc được nội dung, [Các ngươi sao còn chưa đi? Ta muốn ngủ.]

“Chúng ta đi.” Nhỏ giọng nói, Iallophil cùng nhóm người Garvin xoay người rời đi. Iallophil đi cuối cùng, khi đóng cửa tiểu viện, hắn cố ý nhìn thoáng qua gian phòng kia, thấy Fei vẫn đang chăm chú quan sát bọn họ. Lúc cửa khép lại chỉ còn một kẽ hở, hắn thấy Fei thả lỏng thần sắc rồi ngã đầu xuống gối.

Nguyên lai, người kia vẫn đề phòng bọn họ. Không biết vì sao, khi nhận ra điều này, Iallophil cảm thấy vô cùng đau xót.

Để thoát khỏi loại cảm giác quái dị này, Iallophil ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, thật sự là khuya lắm rồi, lại nghĩ đến thời gian khi bọn họ đến đây, yên lặng tính toán, rốt cuộc người nọ một ngày ngủ bao lâu? Thời gian một ngày dài bao nhiêu, trong một ngày ấy người nọ làm gì, còn bọn họ đã làm gì?

“Iallophil.” Donald có chút phức tạp, gọi kẻ vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ kia.

Iallophil hoàn hồn, “Garvin, hôm nay bọn ta ngủ lại đây.”

“Ân.” Garvin lên tiếng, Donald cùng Brent cũng không có ý kiến.

“Sáng sớm mai chúng ta quay lại.” Nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Iallophil quyết định.

“Hảo.” Donald, Garvin cùng Brent cùng đáp lời.

Một đêm trôi qua, bốn người lần thứ hai trằn trọc, không ngủ được, không giống với sự không cam lòng cùng mất mát của tối hôm qua, đêm nay, trước mắt họ luôn thoáng qua hình ảnh Fei không ngừng lặp đi lặp lại bài huấn luyện vô cùng buồn tẻ, nhìn lại chính mình, bọn họ thua như vậy cũng không có gì không cam lòng, bởi lẽ sự cố gắng của bọn họ kém người kia quá nhiều.

Nằm ở trên giường, hồi tưởng lại những lúc cùng Fei ở chung một chỗ, bọn họ phát giác ra rất nhiều thứ bọn họ chưa từng dụng tâm suy ngẫm, nện bước chậm chạp, thân ảnh giấu ở góc không ai chú ý, yên lặng đọc sách, rồi cả tư thế ngồi vô cùng kỳ quái, nguyên lai, cho dù ở cùng với bọn họ, người kia cũng không ngừng việc rèn luyện, so với hắn, những thứ mà bản thân bọn họ tự cho là cố gắng chẳng là gì.

Ngày hôm sau, hốc mắt của bốn người đều thâm quầng một vòng. Hôm nay, bọn họ đến tiểu viện của Fei sớm hơn hẳn ngày hôm qua, mà lúc này, Fei cũng vừa rửa mặt chải đầu xong, liếc nhìn bốn người một cái, lại tiếp tục một ngày rèn luyện.

Trên đường đến đây, Garvin có tạt đi lấy một đống thức ăn phong phú, mỹ vị đủ cho năm người. Có nên mang cho Fei không, bốn người Iallophil lưỡng lự, cuối cùng, Iallophil vẫn đem một phần cho Fei. Fei nhìn Iallophil, lại nhìn thức ăn, kỳ thực là đang dùng trí não phân tích thành phần trong đó. Sau khi đã xác nhận không có độc, Fei tiếp nhận phần ăn ấy, đặt trên cọc gỗ, bắt đầu chậm rãi thưởng thức.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Iallophil không giống như ngày hôm qua, chỉ biết đứng nhìn Fei, mà là rút ra binh khí của mình, đi đến một góc sân, bắt đầu luyện tập.

Fei dừng động tác, nhìn Iallophil. Iallophil thấy được sự nghi hoặc trong ánh mắt đó, sự nghi hoặc về hành động của hắn.

“Ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi.” Ý chí chiến đấu dấy lên trong mắt Iallophil, cuộc sống trong quá khứ, hắn đã trải qua vô cùng thuận lợi, chưa từng gặp phải khó khăn, nhưng, Fei đã cho hắn một bài học, một bài học cực kỳ sâu sắc, hắn bị đánh bại.

Hắn từng cho bản thân là thiên tài, nhưng sau khi chứng kiến một ngày của Fei, hắn mới hiểu được hàm nghĩa của câu nói thiên tài không tồn tại kia. Mộtngười không ngừng nỗ lực trả giá nhiều gấp mười, gấp hai mươi lần so với người bình thường, thì cho dù là thiên tài, y vẫn có thể dẫm nát dưới chân. Thiên tài là đại biểu cho tư chất, nhưng không thể đại biểu cho thành tựu. Dựa vào thiên phú, ngươi có thể vượt xa người khác trong một khoảng thời gian, nhưng kẻ so với thiên tài càng cố gắng, trong tương lai sẽ bỏ xa thiên tài, ngạo nghễ đứng trên đỉnh nhìn xuống người đã từng là thiên tài.

Nhìn Fei cứ một lần lại một lần, không ngừng lặp lại những động tác huấn luyện đơn điệu, vô vị, quần áo ướt đẫm mồ hôi, đủ loại vết thương dần dần xuất hiện, làm sao có thể không động dung, không nhìn lại chính mình, bởi vì đổ mồ hôi sẽ làm bẩn quần áo cho nên khi mồ hôi chảy ra sẽ ngừng rèn luyện, bởi vì nhàm chán mà cùng các hảo hữu đùa bỡn lòng người, đối lập với người luôn không ngừng cố gắng, không khắc nào ngơi nghỉ như Fei, sự nhàm chán của bọn họ mới buồn cười làm sao, mà rèn luyện của bọn họ, không khác gì một trò hề. Cảm giác trong lòng, đối với Fei là tràn đầy bội phục, đối với bản thân là cực kỳ xấu hổ.

Chính là, bội phục thì bội phục, nhưng Iallophil tuyệt đối sẽ không chịu thua, niềm kiêu ngạo của hắn cũng không cho phép hắn thần phục Fei, mà là xem Fei như đối thủ cả đời. Hắn sẽ chỉ bại bởi người này, chỉ một lần. Về sau, hắn tuyệt đối sẽ không thua.

Nói trắng ra, Iallophil tuy thừa nhận Fei, nhưng lại không bỏ được kiêu ngạo của chính mình, thế nên, đối với Fei vẫn duy trì trạng thái một mặt khâm phục, một mặt căm thù đầy quỷ dị.

Đối với quá trình biến hóa trong lòng Iallophil, Fei hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là có chút thưởng thức ý chí chiến đấu ngập tràn của Iallophil. Với người sống ở thời mạt thế, những kẻ có ý chiến đấu cùng khát vọng trở nên mạnh mẽ đều đáng giá thưởng thức.

“Ta chờ ngươi đánh bại ta.” Lời của Fei tuy bình thản, nhưng cũng cao ngạo, đó là sự mong đợi đối với Iallophil, cũng là tự tin bản thân tuyệt đối sẽ không bị đánh bại. Thất bại không đáng sợ, có đối thủ mới có thể càng thêm tiến bộ, cô độc một mình đứng trên đỉnh, cuộc sống như vậy thật sự rất nhàm chán.

Sau khi Iallophil bắt đầu, Garvin, Donald cùng Brent cũng lập tức tiến hành rèn luyện.

Thức ăn do Garvin, người có triển vọng trở thành Red Creek công tước đời kế tiếp, phân phó chuẩn bị, ai dám chậm trễ, thế nên những bữa ăn được đưa đến tiểu viện đều rất phong phú và dinh dưỡng.

Một ngày trôi qua, bốn người vốn là thiên chi kiêu tử, đều vô cùng mệt mỏi, kiên cường chống đỡ trở về đến phòng, sau khi tắm rửa qua loa bằng nước ấm để giảm bớt mệt nhọc, liền ngã xuống giường ngủ say sưa. Hai ngày không chợp mắt, trong đó một ngày nỗ lực luyện tập không ngừng, nếu không phải có người hầu gọi tỉnh, bọn họ có thể ngủ một ngày một đêm.

Sau khi được người hầu đánh thức, bọn họ liền chạy tới tiểu viện của Fei, đóng cửa lại, tiếp tục rèn luyện. Bọn họ đã chậm hơn Fei một thời gian, phải chăm chỉ bù vào mới có hy vọng đuổi kịp.

Tình trạng quỷ dị của hài tử nhà mình cũng đến tai các các bậc trưởng bối, những người còn đang tiến hành điều tra vụ việc xảy ra ngày hôm trước. Lúc này, Hoàng đế bệ hạ, ba vị công tước cùng Pháp Thánh đại nhân lại tề tụ ở Red Creek công tước gia, ai bảo hài tử nhà bọn họ mấy ngày liền đều ở lại nơi này.

“Fei,” Red Creek thì thào đọc cái tên này, hài tử từ khi sinh ra đã bị nhận định là ma vũ phế nhân, mà khi đó, bản thân hắn vì có một hài tử như vậy mà trong lòng không thoải mái cùng tức giận, liền đặt tên nó là Fei, cũng là đánh giá của hắn về cả đời hài tử ấy.

Hài tử kia càng lớn càng khiến hắn thất vọng, cũng làm hắn dần quên đi sự tồn tại của nó, nhưng không ngờ rằng bây giờ lại nhìn thấy cái tên này khi đọc báo cáo điều tra về Garvin.

Các vị trưởng bối khác cũng nhìn Red Creek công tước một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu xem báo cáo trong tay mình.

“Như vậy, tên Fei kia cùng chuyện hôm trước xảy ra với bọn hài tử có quan hệ gì?” Lukes công tước hỏi.

Đây quả là một vấn đề nan giải.

“Theo như trên tư liệu, sự thất thường của bọn Iallophil bắt đầu từ sau hôm cùng Fei đi đâu đó.” Nếu như đã không biết, vậy thì phải bắt đầu từ phân tích thông tin, Theoromon công tước nêu ra ý kiến đầu tiên.

“Ta đã điều tra qua chỗ kia, có dấu vết chiến đấu, Hỏa hệ đấu khí của Garvin, Phong hệ ma pháp của Brent, toàn hệ ma pháp của Iallophil đều được vận dụng, kiếm thuật của Donald có lẽ đã bị ngăn chặn, cho nên không nhìn thấy dấu vết, trừ bỏ những thứ này, chỉ có vết đao.” Pháp Thánh có kinh nghiệm phong phú, đối với chiến đấu cùng dấu vết tạo ra bởi ma pháp, Pháp Thánh có tư cách đưa ra phán đoán nhất trong tất cả mọi người ở đây. Tuy vậy, Quang hệ ma pháp của Fei không lưu lại dấu vết trên mặt đất, cộng thêm cách sử dụng ma pháp đặc thù của hắn khiến Pháp Thánh không thể nhận ra sự dao động của ma pháp này.

Chỉ từ những phán đoán của Pháp Thánh là có thể xóa tên Fei khỏi danh sách hiềm nghi, bởi mọi người đều biết hắn là ma vũ phế nhân, không thể có được thực lực đánh bại bốn người Iallophil.

“Là ai?” Red Creek công tước đưa ra vấn đề mấu chốt. Như vậy, chuyện này do kẻ nào làm ra? Kẻ có đao pháp sắc bén như thế là ai?

Vấn đề này vẫn như cũ, nan giải.

“Từ sau hôm đó, Iallophil bọn họ liền đi tới nhà ngươi,” Lukes công tước nhìn Red Creek công tước nói.

“Ân, bọn họ ở trong tiểu viện của Fei.” Đây đã là ngày thứ ba.

“Như vậy chuyện này nhất định có liên quan đến Fei, thế nhưng, rốt cuộc là có quan hệ gì đây?” Vấn đề lại quay trở về điểm khởi đầu.

“Gọi bọn chúng đến hỏi một chút đi.” Trầm mặc một lúc, Hoàng đế bệ hạ đưa ra biện pháp giải quyết tốt nhất.

Những người còn lại cũng gật đầu, bọn họ vô cùng lo lắng về sự khác thường của hài tử nhà mình.

“Iallophil thì không cần phải hỏi.” Là đại biểu cho việc cưng chiều hài tử, Theoromon công tước căn bản không thể ép buộc Iallophil.

Về điểm này, Pháp Thánh đại nhân cũng đồng dạng.

“Brent cũng quên đi.” Hài tử giảo hoạt kia, chuyện hắn không muốn nói, bất luận là ai cũng không có biện pháp bắt hắn hé răng nửa chữ, ngược lại, sẽ bị hắn moi ra không ít chuyện. Đối với hài tử nhà mình, Lukes công tước vừa kiêu ngạo vừa bất đắc dĩ.

“Donald cũng đừng nghĩ.” Hoàng đế bệ hạ thở dài, hài tử kia am hiểu nhất là việc nói sang chuyện khác, nói với hắn một hồi sẽ quên mất mục đích ban đầu.

Nói xong tình trạng hài tử của mình, mọi người đồng loạt nhìn về phía Red Creek công tước. Hài tử Garvin kia tính cách thẳng thắn, lại sùng bái phụ thân, chỉ cần Red Creek công tước mở miệng, hắn tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn công đạo.

“Được rồi.” Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Red Creek công tước chỉ có thể cống hiến ra Garvin.

Các vị đại nhân vật cao cao tại thượng ấy chỉ chú ý đến sự tình của hài tử nhà họ, đều không điều tra kỹ càng về Fei, cho nên bọn họ không biết Fei có thể nói, ngay từ đầu đã loại hắn ra khỏi danh sách có thể hỏi thăm.

———————————–

“Kể từ ngày hôm qua, mọi chuyện đều trở nên rất kỳ quái, Garvin thiếu gia, người thừa kế tôn quý, lại đi gần gũi với Fei thiếu gia, cũng không cho ta đem thức ăn của Fei thiếu gia tới. Garvin thiếu gia bọn họ nghĩ cái gì, ta mới không thèm quan tâm, ta chính là lo lắng chuyện đưa cơm cho Fei thiếu gia kia, lỡ như ta bị mất việc thì làm sao bao giờ? Sẽ không a, sẽ không, Fei thiếu gia biết ta thực cố gắng làm việc, cũng không đưa cơm muộn, hẳn sẽ hài lòng với công tác của ta đi, ta hẳn là sẽ không bị sa thải, tuyệt đối sẽ không, đúng, sẽ không bị đâu. Chính là, Fei thiếu gia chưa từng thấy qua ta a. A, rốt cuộc nên làm sao bây giờ, không thể bị sa thải a, mất đi phần công tác vô cùng thoải mái này, về sau ta có thể làm gì đây?”

———- Trích từ bộ sách Lịch sử của Uy Á đại lục [Biên tập “Nhật ký của Hank”]