Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến - Chương 43: Nhà mới.




-Lộc cộc lộc cộc lộc cộc…

~

-Dừng lại…..

~

-Công tử, đã đến nơi rồi đấy ạ !

Một chiếc xe ngựa thật lớn vừa dừng lại trên đường phố, Lâm Tam bắt chuyện người lái xe một tiếng liền quay người hướng về phía sau buồng xe thông báo.

-Ừm ? Đến rồi hả ?

Một cánh tay khẽ vén lên rèm che cửa sổ, Nguyễn Trọng Lăng một bên thò đầu ra nhìn quanh một bên gật gù đầu tỏ vẻ đã biết. Tiếp sau đó trong thùng xe vang lên một vài tiếng lục bục. Nơi cửa xe ngựa rất nhanh liền xuất hiện thân hình của Nguyễn đại công tử. Còn chưa hết. Tiếp sau đó liền là một hai ba bốn năm. Năm vị cô nương người ngọc thể nhu lần lượt từ trong buồng xe đi theo ra ngoài. Nhìn qua chính là tiểu Hồng, tiểu Huệ, tiểu Ninh, tiểu Thanh cùng Hồng Phấn cô nương vậy.

Bọn họ năm người từ sáng sớm liền được Nguyễn đại công tử đón về cho ở tạm tại một nhà gian quán trọ trong thành chờ đợi tin tức của hắn. Cho tới tận trưa hôm nay sau khi Nguyễn đại công tử lấy được khế đất, quyền sử dụng nhà cửa các loại hạng mục đồng thời thuận tay dắt dê đi từ Nguyễn quản gia một số tiền lớn, hiện tại mới có thể dẫn theo năm cô nàng xinh tươi này đến nhà mới sắp xếp ở lại.

Nguyễn gia gia tài bạc triệu, ngành nghề buôn bán trải rộng khắp các mặt tất nhiên không thể thiếu việc buôn bán đất đai nhà cửa được. Cũng chính bởi vì thế cho nên Nguyễn đại công tử tuy biết rằng nhà mình lắm đất lắm cát khả năng muốn hắn tự dưng liền sở hữu một tòa nhà biệt viện trống liền khó lắm.



Ai biết lúc nào lão cha của hắn sang tay bán lại cho người khác hay sao. Còn chưa nói tới việc buôn bán đất cát trong cái thành Thăng Long này cũng không phải dễ dàng như vậy. Muốn kiếm được một tòa nhà phù hợp tâm ý của Nguyễn đại thiếu gia vậy không thể không thông qua bàn tay sàng lọc của Nguyễn quản gia.

-Đi ! Chúng ta đi vào xem thử xem !

Nguyễn đại công tử hứng thú rất cao dẫn theo mọi người đi vào mở cửa.

-Kétttt….

~

-Ừ ???

Nguyễn Trọng Lăng còn chưa kịp đẩy ra cửa lớn đối phương liền tự động mở hẳn ra. Đang lúc Nguyễn đại công tử ngây người không biết ra sao, đằng sau cánh cửa liền lộ ra một khuôn mặt hơi hơi quen thuộc như đã thấy qua ở đâu.



-Công tử ! Ngài đã đến rồi.

Đây là một tên thanh niên mặc áo vải thô người hầu tuổi tác xấp xỉ Lâm Tam.

-Ừ ! Ngươi là… ???

Nguyễn Trọng Lăng vẻ mặt sửng sốt hỏi.

-Công tử ngài tốt. Con là Hướng Nhật, Nguyễn quản gia kêu con dẫn một ít người qua đây sửa sang lại nhà cửa chờ đợi thiếu gia ngài tiến đến.


Hướng Nhật vẻ mặt thành thật trả lời.

-Há ! Là như vậy hả. Mọi người khổ cực rồi.

Nguyễn đại công tử nghe đối phương trả lời như vậy liền thở phào một hơi. Hắn còn tưởng rằng tòa nhà này có người ở mất rồi mà Nguyễn quản gia không biết đây này. Hiện tại tất nhiên là không có vấn đề gì. Ngay cả sửa sang nhà cửa cũng có người làm thay hết cả. Nguyễn đại công tử thuận miệng khách khí một câu, bước chân liền tiến vào trong phủ. Trong lòng lại càng muốn tham quan kĩ lưỡng chỗ kim ốc tàng kiều mới này của mình hơn.

-Công tử quá lời.

-Các vị tiểu thư tốt !

Hướng Nhật thái độ khiêm tốn có lẽ đáp lại lời nói của Nguyễn đại công tử, đối với mấy cô gái đi theo sau cũng rất đúng mực, so sánh với Lâm Tam khi lần đầu gặp mặt năm người cao hơn không chỉ một bậc. Nguyễn đại công tử vô tình nhìn thấy tình huống này trong lòng không khỏi cảm thấy năng lực điều giáo người hầu của mình còn cần đề cao nha. Nhìn Lâm Tam đứng nơi cửa ngu ngơ cười chào hỏi Hướng Nhật mà trong lòng cảm thấy không thoải mái hết sức.

-Hừm hừm ! Lâm Tam ! Lâm Tam !!!



Nguyễn đại công tử một khi đã không thoải mái vậy nhất định phải có người gặp chuyện không may.

-Dạ dạ ! Công tử, con tới đây !

Lâm Tam vừa nghe Nguyễn đại công tử một gọi liền cũng không quan tâm thêm được Hướng Nhật thêm nữa, vội vội vàng vàng chạy tới bên cạnh Nguyễn Trọng Lăng.

-Công tử, có chuyện gì không ạ ?


Lâm Tam vừa tới liền vẻ mặt phấn khởi hỏi.

-Không có chuyện gì thì không được gọi ngươi à ???

Nguyễn đại công tử giọng điệu khó chịu hỏi ngược lại.

-Dạ không ! Dạ không ! Công tử người cứ trêu con

~

Lâm Tam vẻ mặt cười xòa đáp lời.

-Thôi đi nhà ngươi ! Nhìn ngu ngơ thấy cười ~ Mau mau dẫn ta đi tham quan nơi này đi.

Nguyễn đại công tử cũng lười tiếp tục tính toán với hắn, thuận miệng phân phó công việc. Hồng Phấn cùng bốn vị cô nương kia cũng đã đến đợi đây rồi.

-Cái này… Con cũng không biết đường mà công tử

~


Lâm Tam vẻ mặt không khỏi khóc than đáp. Trong lòng suy tư chẳng lẽ công tử lại muốn tìm cách trừ tiền lương của hắn rồi. Đây cũng quá keo kiệt đi à nha ! Lâm Tam chỉ cảm thấy cuộc đời mình u ám thấu

~

-Công tử người muốn đi dạo trong phủ sao ? Nếu không để con dẫn đường cho ngài. Trước đó con cũng đi dạo trong phủ một lượt rồi.

Hướng Nhật sắp xếp xe ngựa xong quay trở lại nghe được hai người nói chuyện liền vội lên tiếng.

-Há ! Hay là thôi đi. Nói vậy sớm muộn rồi cũng có thể xem. Dẫn chúng ta trước tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi đã.



Nguyễn đại công tử theo bản năng liền không muốn tiếp tục nhiều gặp vị người hầu mang tên Hướng Nhật này, qua loa đáp lại.


-Vậy được ! Công tử cùng các vị tiểu thư xin đi theo con.

Hướng Nhật cũng không có cảm thấy Nguyễn đại công tử lời nói thay đổi như chong chóng mà phật lòng gì, rất dễ dàng liền tiếp lấy câu chuyện, xoay đi dẫn đám người tìm nơi nghỉ lại. Một sát na kia, ánh mắt của Hồng Phấn cô nương không khỏi lóe lóe lên mấy lần.

Theo bước chân di chuyển không ngừng, tuy rằng chỉ là đơn giản đi tìm nơi nghỉ ngơi ở lại trong lúc chờ đợi các gian phòng được sửa sang hoàn tất thế nhưng Nguyễn đại công tử cũng coi như là một lần nữa được mở mang tầm mắt. Tòa biệt viện này vốn là Nguyễn Trọng Lăng yêu cầu Nguyễn quản gia tìm tòa nhà tốt nhất đưa cho mình. Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới nó lại có thể tốt tới như vậy.

Đình đài lầu các, hoa viên sân rộng, lối đi hành lang trải dài, phòng ốc san sát. Này diện tích sợ rằng còn lớn hơn cả nơi ở hiện tại của Nguyễn gia. Nếu như không phải Nguyễn phủ hiện tại vị trí càng gần hơn tới phương bắc nơi đám người quyền quý tụ tập lại với nhau mà toàn nhà này nhiều thiên về hướng nam nơi dân thường hay ở vậy Nguyễn phủ có thể chọn lựa ở đâu giữa một trong hai nơi vậy cũng nói không chừng.

Haizzz ! Cứ nghĩ tới một hơi đưa về năm cô nàng hẳn là đã sung túc lắm rồi. Hiện tại Nguyễn đại công tử vừa nhìn thấy địa điểm kim ốc tàng kiều của mình lớn tới như vậy. Cái meo meo đấy ! Luôn cảm giác sự nghiệp mở thủy tinh cung của mình vẫn còn rất gánh nặng đường xa a. Tốt thôi ! Tương lai kia xa vời vợi ! Các đồng chí chúng ta vẫn còn phải phấn đấu nhiều

~

-Công tử, đến nơi rồi đấy ạ !

Đang suy nghĩ viển vông, tiếng nói của Hướng Nhật vang lên làm Nguyễn Trọng Lăng giật mình tỉnh lại.

-Hừm. Tốt !

Cuối cùng cũng đến nơi rồi. Nhìn trước mắt cả một gian nhà thật rộng lớn, mái ngói cổ xưa hiện lên trước mắt mà Nguyễn đại công tử không khỏi thất thần. Cổ đại nha cổ đại… Thật là vạn ác giai cấp địa chủ phú ông

~

-Đi thôi ! Vào nghỉ ngơi trước đi !

-Vâng, công tử.



Kết thúc chương 43.