Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến - Chương 44: Trăng lên.





-Công tử, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi đó ạ !
Trời vừa nhá nhem tối, một vị người hầu Nguyễn Trọng Lăng chưa từng thấy mặt bao giờ đi vào trong phòng lên tiếng thông báo.
-Há ! Ta biết rồi.
-Hừm ? Lâm Tam, ngươi đi gọi Hồng Phấn các nàng bảo cùng đi ra ăn cơm luôn đi.
Vốn đang nhàm chán ngồi chờ ở trong phòng khách, Nguyễn đại công tử vừa nghe tới có cơm ăn liền tỉnh táo hẳn lại. Theo bản năng liền sai phái Lâm Tam đang đứng quạt hầu bên cạnh đi gọi người.
-Dạ vâng công tử !
Lâm Tam đối với tính cách của vị công tử nhà mình chung quy là cũng biết một hai, cũng không có giống các nhà giàu khác quy củ ăn cơm còn phải phân chia ra mâm nam mâm nữ. Đối với Nguyễn đại công tử mà nói, ăn cơm uống rượu mà có con gái hầu hạ ở bên cạnh quả thật là quá chuyện quá sung sướng tuyệt vời rồi. Bình thường ở trong phủ vẫn là tiểu Đào thường phục vụ hắn ăn uống đã thói quen.
-Đi đi nhanh lên !

-Vâng ! Con đi ngay !
Lâm Tam bỏ lại chiếc quạt mo lớn ở trong phòng, vừa đáp xong liền quay người đi truyền lời. Xua xua tay, Nguyễn đại công tử nói xong cũng liền không còn quan tâm hắn nữa, cứ như vậy bước theo chân người hầu đi tới nhà ăn.
Nói tới buổi chiều bởi vì Nguyễn Trọng Lăng không quá ưa thích tên người hầu gọi là Hướng Nhật kia vì vậy sau khi tìm được chỗ nghỉ ngơi liền mệnh lệnh cho đối phương tìm người sớm chuẩn bị cơm nước buổi tối rồi trở về Nguyễn phủ trước đi. Hướng Nhật đối với phân phó của hắn tất nhiên cũng sẽ không có gì dị nghị.
Ngược lại là Hồng Phấn mấy người tương đối háo hức khi đi tới nhà mới. Mà có lẽ chủ yếu chỉ là tiểu Hồng và tiểu Huệ hưng phấn mà thôi. Hồng Phấn cô nương vẫn như bình thường điềm đạm bình tĩnh lắm. Tiểu Thanh gặp thần tượng của mình thái độ như vậy cũng lây dính lấy vài phần. Ngược lại là tiểu Ninh nhỏ tuổi nhất cả ngày nay đều bẽn la bẽn lẽn, ngượng ngùng cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đối với việc mấy người phụ nữ muốn đi dạo quanh nhà mới Nguyễn Trọng Lăng cũng không có làm phản đối. Chỉ là sai Lâm Tam hơi hơi gọi một hai người hầu gái trong nhóm người hầu mới tới dọn dẹp ngừng làm việc, chuyển thành chuyên môn đi dẫn mấy cô gái thăm quan khắp nơi là được rồi. Ngược lại là Nguyễn đại công tử không có hứng thú đi bồi các nàng. Cả người liền như vậy lười biếng ngồi nghỉ tại chỗ. Còn có sai Lâm Tam ở bên đứng quạt hầu hạ hắn ngủ.
Phòng nghỉ mà Nguyễn đại công tử trước đó vẫn ở lại thật ra là căn phòng tiếp khách lớn nhất của tòa nhà. Cũng bởi vì nó là phòng tiếp khách nên đám người làm mới ưu tiên trước dọn dẹp cho đám người Nguyễn Trọng Lăng vừa tới liền có chỗ đứng chờ tạm. Sau khi sửa sang xong tất cả mới đi sửa sang các gian phòng ngủ, phòng bếp, nhà ăn vân vân. Dù cho tòa nhà này hằng ngày vẫn thường xuyên sai phái người đến tu dưỡng thế nhưng hiện tại muốn sửa sang cho người đến ở cũng cần phải làm không ít công việc.
Nguyễn đại công tử ra khỏi phòng khách chính, rẽ trái đi một đoạn lại rẽ trái đi thẳng liền rất nhanh đi tới nhà ăn hoặc cũng có thể coi đây là phòng khách nhỏ của tòa nhà. Theo lẽ bình thường nơi này chủ nhà có thể dùng để thiết yến tiệc mời khách vừa ăn uống vừa nói chuyện các kiểu để tỏ rõ thân mật. So với phòng khách chính rộng rãi mà chỉ có nước chè suông không thì đây quả nhiên là tốt đẹp hơn nhiều rồi.
Hiện tại trong nhà cũng không có khách khứa gì, Nguyễn Trọng Lăng đám người cũng liền không có quá nhiều chú ý. Cứ như vậy liền trưng dụng phòng ăn dùng một lần. Dù sao sau này sửa sang cả tòa nhà hoàn tất, mỗi lần Nguyễn đại công tử giá lâm tới nơi đây hiển nhiên sẽ đều ăn cơm uống rượu trong phòng ngủ của các vị phu nhân tiểu thư cả thôi. Gian phòng tiếp khách nhỏ này sợ rằng sẽ không được sử dụng một thời gian dài.
-Công tử tốt !
-Công tử !
-Công tử tốt !
-^@#%^#%$@^@%
-Hừm ! Các ngươi sắp xếp thức ăn cùng rượu lên đi được rồi.
-Vâng công tử !
Nhìn đám người hầu rất nhanh đi rồi trở lại, trên tay mỗi người đều là từng khay từng khay đồ ăn thức nhắm tinh xảo thơm ngọt, Nguyễn đại công tử không khỏi trong lòng gật gù hài lòng. Quả nhiên dù là thời đại nào thì có nhiều tiền vẫn là tốt nhất ! Trở về thời cổ đại mà lại còn phải vì vài đồng bạc bôn ba kiếm ăn quả thực khổ hơn thời hiện đại vô số lần.

Dù sao thì ở cái thời đại này xã hội phúc lợi so sánh kém tương lai nhiều nhiều lắm. Không may trở thành đứa ở, thằng hầu cho người ta thì có mà cả đời cũng không ngóc đầu lên được. Nguyễn đại công tử cũng coi như là số đỏ Vũ Trọng Phụng rồi. Xuyên đúng vào một nhà giàu có nứt đố đổ vách như Nguyễn gia vậy.
Một lần nữa cảm thán sống trên đời không dễ, Nguyễn Trọng Lăng tay nâng chén rượu, miệng nhai thức nhắm thở dài thườn thượt, vừa ngắm trăng sao trên trời vừa rung đùi thích ý lắm lắm.
-Công tử ! x 5
-Há ! Tới rồi đó hả ? Tới rồi thì mau mau lại đây ngồi đi. Mau tới hầu hạ bản đại công tử uống rượu ngắm trăng. Ha ha…
~
Được rồi ! Hiện tại trời vừa mới nhá nhem tối. Mặt trăng vẫn còn chưa lên qua khỏi rặng tre đây, ngồi từ trong phòng ăn nơi này cũng coi như là có thể trực tiếp ngắm trăng rồi đi.
-Tốt ! Công tử đợi chút.
Hồng Phấn hé miệng cười cười, dáng vẻ thướt tha yêu kiều đi tới ngồi bên cạnh tay trái Nguyễn đại công tử. Mấy người khác ngược lại có chút câu nệ khi đi tới vây quanh ngồi. Nhìn qua so sánh với lúc vừa mới tới nơi này lộn xộn nhốn nháo không có trật tự, hiện tại người mù cũng có thể nhận ra Hồng Phấn cô nương chỉ tốn một đoạn thời gian ngắn ngủi liền thu thập mấy người còn lại ngoan ngoãn dễ bảo cả. Nếu như hiện tại để bọn họ tự mình tuyển chọn người đứng đầu mà nói. Hồng phần cô nương quả thật chính là vợ cả nói một không hai trong nhà.
Tất nhiên đó cũng chỉ là nếu mà thôi. Nguyễn Trọng Lăng tuy rằng đến từ hiện đại thế nhưng hắn cũng sẽ không ngây thơ mà bởi vì thế phá hoại cái trật tự sẵn có trên thế giới này.
Sức lực của một người là có hạn, đời người tuổi thọ cũng là có hạn. Giống như Hồng Phấn các nàng xuất thân lầu xanh kỹ nữ, dù cho có thông minh thể thiếp như thế nào đi nữa cũng không thể trở thành nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Nguyễn được. Nguyễn Trọng Lăng bởi vậy đối với quan hệ của các nàng cũng liền nhắm mắt làm ngơ không thèm quan tâm.
Tóm lại chỉ cần các nàng không làm phiền, làm hỏng tâm tình của hắn là được. Nói tới Nguyễn đại công tử bản chất cũng thật là đủ vô tình đấy. Ít nhất về khoản này hắn là thua xa ông Trọng Kim cha của hắn rồi.
-Công tử, Hồng Phấn mời người một chén
~
Hồng Phấn hai má đượm hồng nâng lên chén hướng về Nguyễn Trọng Lăng chúc rượu. Mấy cô gái còn lại cũng liền ngồi lặng im không dám có cử động khác biệt.

-Há ! Uống rượu tốt !
-Ừm…
~
-Rượu ngon ! Trăng sáng ! Người cũng đẹp vậy
~
-Tốt rồi ! Các nàng cũng tự nhiên ăn uống đi. Làm sao trước đây gặp mặt không thấy mọi người câu nệ như vậy. Hiện tại lại đổi tính cả rồi sao ?
Thản nhiên uống hết một chén rượu vào người, vốn tâm tình không tệ Nguyễn đại công tử gặp những người khác vẻ mặt câu nệ buồn bực liền không khỏi nhăn mày hỏi lại.
Cái meo meo đấy ! Chẳng lẽ uống rượu nhà còn thật sự là không bằng uống rượu nơi kỹ viện hay sao ??? Nhân vật ở nơi đây lại không có thay đổi người.
Kì quái ! Kì quái thay
~

Kết thúc chương 44.