Y Kiến Chung Tình, Ông Xã Tôi Quá Lạnh Lùng

Chương 11




Trường Tình cắn răng nói: “Có những tình cảm ở trước mặt tiền tài là vô giá.”



Tống Sở Di nhướn mày không nói gì, anh chỉ dùng đôi mắt có thể nhìn thấu người khác mà nhìn cô.



Trường Tình sắp hết cả tự tin, cố gắng nói: “Không sai, làm việc ở đài truyền hình khiến tôi gặp được nhiều người thật việc thật không chịu nổi nhưng tôi vẫn tin vào tình yêu bất biến.”



Tống Sở Di lẳng lặng vài giây, cúi đầu uống cà phê rồi nói: “Nếu lựa chọn kết hôn thì tôi hy vọng có thể tiến hành nhanh chóng.”



Trường Tình nắm chặt nắm tay: “Tôi muốn biết vì sao anh lại chọn tôi? Không sai, công ty nhà chúng tôi đang gặp chuyện không tốt nhưng lấy điều kiện của Tống gia nhà anh thì có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn tôi.”



“Yến thị là nhãn hiệu truyền thống lâu đời, chúng tôi yêu cầu nhãn hiệu giống như Yến thị để mở mang thị trường Trung Quốc, nếu Yến gia thật sự không có trợ giúp cho Tống gia thì hai nhà cũng sẽ không ngồi ở chỗ này uống cà phê ăn cơm.” Tống Sở Di nhàn nhạt nói: “Hơn nữa tôi không muốn lãng phí thời gian để yêu đương, đối với tôi mà nói, thương nghiệp liên hôn là không thể tránh được, vừa lúc, cô yêu cầu Tống gia chúng tôi trợ giúp, tôi cũng yêu cầu người có thể giúp tôi hoàn thành nghĩa vụ, hai bên đều có thể giúp đỡ lẫn nhau không phải tốt nhất sao?”



Trường Tình trầm mặc.





Cô luôn có ảo tưởng về tình yêu và hôn nhân nhưng không nghĩ tới cô phải tiến vào đoạn hôn nhân như vậy, cô bị đả kích, gương mặt không một chút máu nhưng lại không thể phản bác.



9h tối, Tống Sở Di đưa cô về tới cửa biệt thự Yến gia: “Sau khi kết hôn, mọi vấn đề của Yến gia đều có thể giải quyết, cô vẫn có thể đi làm ở đài truyền hình, tôi sẽ không can thiệp chuyện của cô, chị cô cũng không cần tốn sức để có thể trụ vững bước chân ở bệnh viện, cô nghĩ lại kĩ, thông suốt thì gọi điện thoại cho tôi cùng nhau đi lãnh chứng.”




Anh đưa cho cô một tấm danh thiếp, lúc nói chuyện, ánh mắt không hề có chút cảm xúc: “Tôi nghĩ Yến thị cũng không chờ được bao lâu nữa.”



Trường Tình nhận lấy danh thiếp, yên lặng xuống xe về nhà.



----



Trong nhà, ngọn đèn dầu sáng trưng, Yến Lỗi cùng Yến Trường Tâm trò chuyện vui vẻ, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.




“Trường Tình, chị nghe ba nói đối tượng xem mắt của em là bác sĩ, được đó nha.” Trường Tâm tươi cười ôm bả vai cô, nhỏ giọng nói: “Hiện tại có thể để cho anh ta phụ trách tiểu Trường Tình của em rồi.”



“Chị…” Trường Tình trừng cô ấy, cái hay không nói cứ nhằm cái dở mà nói.



“Trường Tình à, ba hỏi chị con rồi, vị bác sĩ Tống này chẳng những gia thế ưu tú, y thuật cũng tốt nhất bệnh viện, quan trọng nhất nghe nói cậu ấy có nhân phẩm không tồi, trước nay không ở bệnh viện niêm hoa nhạ thảo.” Yến Lỗi khen Tống Sở Di không dứt miệng: “Xứng với con vậy là đủ rồi”.



“Hiện tại chị cũng hối hận vì kết hôn sớm như vậy, hâm mộ cái đứa chết bầm nhà em.” Trường Tâm cười tủm tỉm nói: “Bác sĩ Tống chính là cực phẩm trong cực phẩm, diện mạo cùng dáng người kia, tuy chỉ trò chuyện vài lần với anh ta nhưng em đừng nhìn anh ta mặt lạnh, ít nói thế thôi nhưng đối với người bệnh dù nghèo hay giàu đều rất bình đẳng và có kiên nhẫn. Lần trước có một bà cụ ngất xỉu ở bệnh viện, không có tiền chữa bệnh, bác sĩ Tống không nói không rằng bỏ chi phí chữa bệnh cho bà ấy, hơn nữa còn điệu thấp không khoe giàu, nếu không phải có ba nói, chị còn không biết anh ta là con trai của Tống Hoài Sinh đâu. Hiện tại bệnh viện chỗ làm của chị là sản nghiệp Tống gia nhà bọn họ, thì ra người ta chính là Thái Tử gia nha.”




Trường Tâm rất ít khi khen một người như vậy, một khi cô ấy khen đó chính là chuyện lạ, Trường Tình rất khó tin tưởng Tống Sở Di sẽ có một mặt như vậy.



Yến Lỗi cũng khen: “Con nhà giàu mà làm được như vậy là không nhiều lắm.”




Trường Tình thầm nói trong lòng, con nhà giàu mà phương diện kia không bình thường đúng là không nhiều lắm.



Nhưng mà Yến Lỗi cao hứng như vậy, cô không muốn làm ba thêm phiền não.



Buổi tối Trường Tình hậm hực ngủ không ngon, ngày hôm sau vừa tới đài thì nhận được điện thoại của thư kí Phùng trưởng đài gọi tới: “Trường Tình, Trưởng đài nói tạm thời không điều động vị trí của cô, cô tiếp tục ở lại “Thách đấu đến cùng” đi.”



Trời giáng vận may lam Trường Tình còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ: “Vì sao chứ?”



Thư kí cười lạnh: “Cô được lắm, có thủ đoạn lắm, mê hoặc người như Tả Khiên xoay quanh vì cô, ngày hôm qua Tả Khiên tự mình tìm trưởng đại nói nếu tổ sản xuất thay đổi cô thì hợp đồng sang năm anh ta sẽ kí với đài khác.”