Y Kiến Chung Tình, Ông Xã Tôi Quá Lạnh Lùng

Chương 12




Thư kí tắt điện thoại, Trường Tình ngẩn người một hồi mới bấm máy gọi cho Tả Khiên: “Tả lão sư, tôi nghe nói anh vì tôi mà đi tìm Trưởng đài…”



“Trường Tình, em đừng nghĩ nhiều, cứ làm người chủ trì với tôi là được.” thanh âm ấm áp của Tả Khiên cắt ngang lời cô.



Trường Tình cảm động không thôi: “Tả lão sư, cảm ơn anh, anh chính là ân nhân cứu mạng của tôi, là Bá Nhạc của tôi.”



Tả Khiên cười một tiếng, sau đó đột nhiên hỏi: “Chỉ là Bá Nhạc thôi sao?”



“Sao cơ?”



Tả Khiên muốn nói lại thôi: “… Hiện tại tôi đang đi công tác ở Bắc Kinh, chờ tôi trở lại mời em ăn cơm.”



“Không không không, bữa cơm hẳn là tôi mời anh mới đúng.” Trường Tình nhanh chóng nói.



“Haha, được.”



Trường Tình cầm di động cười không khép được miệng.



Tả lão sư thật là người tốt mà, giống như ân sư vậy, chẳng những dạy cô rất nhiều thứ mà vẫn luôn dìu dắt cô.



Đừng nói là mời ăn cơm, ăn Mãn Hán toàn tịch cô cũng nên làm.




---



Vào đài, Trường Tình bỗng nhiên phát hiện có không ít người ở sau lưng cô nghị luận.



Nhưng khi cô quay người lại thì mọi người lại an tĩnh cúi đầu công tác.



Cô chẳng hiểu gì, nhưng chờ sau khi cô về văn phòng, Trì Dĩ Ngưng chủ động tới cửa, tiếng giày cao gót lộc cộc chứng minh cho sự tức giận lúc này của cô ta: “Yến Trường Tình, tôi đúng là xem nhẹ cô mà, ngày thường giả trang như thánh nhân, thì ra đã lén lút thông đồng Tả lão sư từ lâu, thật là không biết xấu hổ.”



“Cô nói ai đấy!” ngày thường Trường Tình rất ít khi ầm ĩ với người ta nhưng không có nghĩa là cô không biết tức giận: “Trì Dĩ Ngưng, cô cho rằng cô là ai mà to loa chạy tới văn phòng của tôi? Chẳng lẽ thầy cô của cô không dạy cô phải biết tôn trọng tiền bối sao? Còn có, cô đừng tùy tiện ngậm máu phun người, không phải ai cũng như cô bán đứng thân thể, lợi dụng đàn ông thượng vị đâu.”




“Cô có tư cách gì mà nói tôi? Cô không phải cũng thế sao? Hiện tại cả đài truyền hình đều truyền, nếu không phải cô và Tả Khiên lên giường, vì sao anh ta lại phải giúp cô? Bình thường đã thấy các người mắt đi mày lại, nói cái gì mà lão sư, học trò, tôi thấy các người đã ám độ trần thương từ lâu, không biết xấu hổ, trách không được tất cả mọi người đều nói trông cô lả lơi ong bướm, theo tôi thấy, cô vốn dĩ chính là…”



Ngoài cửa lục tục có người vây xem, Trường Tình tức giận đỏ cả mặt dùng sức đẩy Trì Dĩ Ngưng: “Cô nói một câu nữa xem…”



“Được rồi, được rồi, các người đừng ầm ĩ nữa.” Lương đạo diễn đi ngang qua thấy, vội kéo hai người ra.



“Lương đạo diễn, anh nghe thấy không, vừa rồi cô ta bôi nhọ tôi còn muốn đánh tôi.” Trì Dĩ Ngưng nghẹn ngào cáo trạng.



“Rốt cuộc là ai tìm phiền toái trước.” trước giờ Trường Tình chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế này, cô cũng đỏ mắt nhưng sẽ không khóc ra ngoài.




Lương đạo diễn cảm thấy đau đầu, nếu ông ta không quản hai người này ầm ĩ lên như vậy trưởng đài sẽ khó xử, nhưng nếu muốn xen vào ông ta lại lâm vào khó xử.



“Chuyện này hai người đều sai. Trì Dĩ Ngưng, cô ầm ĩ chạy tới phòng Trường Tình là không lễ phép, dù sao Trường Tình cũng là tiền bối của cô, còn có Yến Trường Tình, dù sao cô ấy còn trẻ không hiểu chuyện, cô cần gì phải cãi nhau với cô ấy. Tất cả mọi người đều là nhân vật công chúng, nếu truyền ra ngoài thì kì cục lắm, được rồi, được rồi, tản ra đi.”



Lương đạo diễn là tổng đạo diễn, tất cả mọi người đều phải cho vài phần mặt mũi.



Chờ mọi người tản ra, Trường Tình ngồi trong văn phòng cảm thấy khó chịu cực kỳ.



Cô không cảm thấy mình làm sai, rõ ràng tất cả đều là Trì Dĩ Ngưng sai, nhưng Lương đạo diễn và cô nhận thức hai năm cũng không giúp cô, có lẽ là sợ đắc tội Phùng trưởng đài chăng?



Trước kia, Yến thị vẫn còn ăn nên làm ra, mỗi người trong đài đều nâng đỡ cô, hiện tại Yến thị hoạt động không tốt, đám người kia đều đổi gió.



Sao có người không thể nói lý như vậy chứ.



Buổi chiều, Yến Lỗi gọi điện thoại hỏi thăm cô buổi tối có hẹn hò với Tống Sở Di hay không.



Cổ họng Trường Tình nghẹn lại, cô không nói.



Yến Lỗi thất vọng nói: “Ngày hôm qua nhìn tình huống có lẽ cậu ấy coi trọng con rồi, nếu không cần gì hẹn con đi uống café, có phải bác sĩ đều rất bận không? Ba gọi điện thoại hỏi chị con một chút.”