Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu - Chương 13




Nghe xong lời nói của viện trưởng, bóng dáng cao to rắn rỏi đột nhiên lung lay, huyết sắc trên mặt của Hoắc Viễn Phàm với tốc độ thấy được mà từ từ trút xuống, lúc này, bác sĩ điều trị chính phụ trách cấp cứu Tiêu Xán chạy đến, tiếc nuối mà lắc đầu với bọn họ, "Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, người bệnh một chút phản ứng cũng không có."

Ngực của Hoắc Viễn Phàm giống như vỡ ra một cái lỗ to, ào ạt mà chảy máu ra ngoài, "Đi, đi đem đứa bé mang đến, đem đứa bé mang đến."

Thái độ của hắn ngoan cố lại làm cho người ta sợ hãi, không ai dám cãi lời, viện trưởng đích thân đem cả lồng ấp cùng đứa bé mang đến.

Trong lồng ấp, đứa bé sơ sinh so với đũa dài không được bao nhiêu gầy yếu mà nằm, trên người được cắm đầy các loại ống, Hoắc Viễn Phàm nhẫn tâm mà cho viện trưởng mở lồng ấp, đem đứa bé sơ sinh đẩy vào phòng cấp cứu, đặt ở bên tai của Tiêu Xán, cố ý làm cho đứa bé khóc.

"Tiêu Xán, cô đã sinh ra một đôi long phượng, nếu cô thật sự chết rồi, tôi sẽ cho hai đứa con đều xuống dưới cùng cô."

Bác sĩ và y tá đứng đầy ở xung quanh đều khiếp sợ nhìn Hoắc Viễn Phàm, trên mặt không khỏi đối với Tiêu Xán biểu lộ sự đồng tình thương cảm.

Phòng cấp cứu một vùng tĩnh mịch.



"Oa oa ——" Chỉ có tiếng khóc non nớt yếu ớt của đứa bé sơ sính mới chào đời, từng tiếng một xé rách thần kinh của mọi người, tất cả mọi người có chút không thể nhìn tiếp được, có người nước mắt cũng đã chảy ra.


"Tiêu Xán cô nghe, đứa con đã khóc rồi, cô không phải yêu nhất là đứa con của cô sao? Cô nhẫn tâm cho nó cùng chết với cô?" Hoắc Viễn Phàm nhẫn tâm mở miệng.

"Tít tít ——" Vón là trên điện tâm đồ yên tĩnh, đột nhiên phát ra âm thanh, bác sĩ ngạc nhiên mừng rỡ, điên cuồng la hét, "Có tim đập rồi, có tim đập rồi, nhanh lên, tiếp tục cứu chữa, không thể từ bỏ."

"Đi lấy chút huyết tương tới đây nữa, nhanh chóng bổ sung, nhanh lên nhanh lên..."

Lúc Tiêu Xán từ từ đã có dấu hiệu sinh tồn, đứa bé mới bị đẩy ra ngoài phòng cấp cứu.

Cấp cứu ở sau đó, Hoắc Viễn Phàm luôn đứng ở một bên, bởi vì ra máu nhiều, bác sĩ phải cắt bỏ bộ phận tử cung, hắn không thể không ký thư đồng ý phẫu thuật, tay của hắn đang run, cả người cũng đang run.


Hắn nhìn bác sĩ đang xử lý vết thương trên tử cung của cô ấy, hắn nhìn bác sĩ khâu bụng của cô ấy, máu kia, nhìn đến mức vành mắt của hắn cũng muốn rách, "Tiêu Xán, Xán Xán ——" Hắn cũng chịu không nổi nữa mà lảo đảo đi ra ngoài phòng cấp cứu, thân thể cao to đang run cầm cập.

Đinh Thành canh giữ ở bên ngoài lập tức đi lên đỡ lấy hắn, khẽ gọi, "Lão đại..."


Hoắc Viễn Phàm không chịu nổi gánh nặng mà ngẩng đầu nhìn hắn, cánh môi nhúc nhích, nhiều lần muốn nói cái gì cũng nói không ra miệng, Đinh Thành liền tự cho là đúng mà nói cho hắn nghe: "Sau khi anh ôm Kiều tiểu thư rời đi, người hầu đi lên lầu quét dọn vệ sinh, nhìn thấy phòng ngủ đầy máu, thuận theo dấu chân máu đi vào phòng tắm, trong phòng tắm phát hiện Tiêu tiểu thư, cô ấy nằm trong bồn tắm, đã ngất đi, bên ngoài bồn tắm có hai đứa bé đang nằm, cuống rốn cũng chưa có cắt bỏ, người hầu sợ hãi, nhanh chóng chạy xuống nói cho chúng tôi biết, chúng tôi lúc này mới gọi 120,120 đến rồi mới đối với Tiêu tiểu thư cấp cứu, nhưng lúc đó bọn họ đã nói cứu không được rồi."

Hoắc Viễn Phàm nghe xong, hận không thể xé bản thân mình.

Mà lúc này, cậu Kiều với một vẻ mặt lo lắng mà đi tới, "Ngài Hoắc, Ni Ni thương vô cùng nặng, ngài đi thăm cô ấy một chút đi."

Lòng của Hoắc Viễn Phàm phiền đến cực điểm, trầm mặc không có lên tiếng.


Cậu Kiều khăng khăng muốn hắn đi phụng bồi Kiều Ni Ni, Hoắc Viễn Phàm bực mình công tâm, "Cút, mau cút, đừng đến phiền tôi."

Cậu Kiều kinh ngạc mà nhìn Hoắc Viễn Phàm, không thể ngờ được hắn lại thái độ như này, "Ni Ni là bị Tiêu Xán tiện nhân hại đến thương nặng đấy, ngài ——" Một câu nói chưa dứt, một cú đấm mạnh đã rơi vào trên mặt của cậu Kiều.

Cậu Kiều chưa kịp cảnh giác, bị đánh tới té ngã trên đất, một đấm này, cuối cùng cũng làm cho ông ý thức được trong lúc này Hoắc Viễn Phàm rốt cuộc gắt gỏng đến cỡ nào rồi, suy nghĩ một hồi, nhanh chóng bò dậy xám xì xám xịt mà đi khỏi.