Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu - Chương 14




"Ầm ——" Một cú đấm mạnh, nện vào trên vách tường ở một bên, lồi ra năm đốt ngón tay lập tức chảy ra máu, hắn dường như không biết đau vậy, lại hung tợn mà liên tục nện vào vài cú.

Đinh Thành ở một bên nhìn đến đau thịt, tiến lên một phát tóm lấy cánh tay của hắn., ngăn cản lại, nhưng đón nhận lấy đôi mắt đỏ tươi như cuồng thú của Hoắc Viễn Phàm, "Từ lúc nào bắt đầu, tất cả mọi người các ngươi đều thay đổi gọi cô ấy là Tiêu tiểu thư, mà không phải là Hoắc phu nhân?"

Đinh Thành lập tức mặt lộ không hiểu, đương nhiên là từ thái độ của hắn đối xử với Tiêu Xán mà thay đổi đấy a, tất cả mọi người cảm thấy hắn yêu thích Kiều Ni Ni hơn mà lơ là phu nhân chính quy, bọn họ tự nhiên cũng thay đổi cách gọi rồi.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng Hoắc Viễn Phàm ở trước mắt này, Đinh Thành lời vừa tới miệng lại không dám nói ra.

Mà bản thân của Hoắc Viễn Phàm, trong lòng rõ ràng cho thấy là đã hiểu rồi, cho nên mới phải đau khổ như vậy, hối hận như vậy.

Tiêu gia chỉ có một con gái như vậy, lại từ nhỏ được rực rỡ gấm hoa mà nuôi lớn, luôn được Tiêu Minh bưng ở lòng bàn tay xem như là công chúa, mà hắn cũng nhìn cô ấy kiêu ngạo mà cùng nhau trưởng thành, hắn tuyệt không nghĩ tới ngày hôm nay cô ấy lại biến thành như vậy, mà cô ấy thê thảm như thế, cũng là do hắn hại đấy.

Không muốn thừa nhận, nhưng lại là sự thật xuyên lòng.



Trong lúc dài dằng dặc lại vừa dằn vặt mà chờ đợi, cửa của phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sĩ điều trĩ chính với vẻ mặt mệt mỏi mà đi ra, tháo xuống khẩu trang hướng Hoắc Viễn Phàm mở miệng: "Người bệnh là có dấu hiệu sinh tồn rồi, nhưng rất yếu ớt, có thể gắng gượng qua được không, thì phải xem kế tiếp của 24 tiếng đồng hồ rồi."

Thân thể căng thẳng của Hoắc Viễn Phàm hơi buông lỏng, lúc giương mắt nhìn lên, nhìn thấy toàn thân của Tiêu Xán cắm đầy cái ống bị nhanh chống chuyển dời đến phòng ICU, sắc mặt của cô ấy vẫn còn xám trắng như lúc nãy, thoạt nhìn qua như một bông hoa sen đã chết héo vậy, một chút sinh khí cũng không có.


Hắn cùng đi theo, ghé vào kính trong suốt, nhìn vào trong, ngực từng hồi một mà co giật.

Đinh Thành có chút nhìn không nổi rồi, đi qua cố ý phân tán sức chú ý của hắn, ai ngờ thốt ra một câu: "Muốn đi xem đứa bé không."

Hoắc Viễn Phàm rất lâu rất lâu mới phản ứng lại, chậm rãi quay đầu nhìn vào Đinh Thành, Đinh Thành đành phải bất chấp khó khăn mà nói: "Bé gai kia..."

Hoắc Viễn Phàm run một cái, thẳng người lên cùng Đinh Thành đi xem bé gái.


Đã được thu xếp ở nhà xác, trong căn phòng băng lãnh âm trầm lớn này, trên một vị trí đơn độc, thân thể nho nhỏ nằm ở phía trên, phía trên đang đắp một khăn tay không biết là của người nào.

Hai chân của Hoắc Viễn Phàm phát run, lại khống chế không được mà quỳ xuống đất, Đinh Thành ở bên cạnh vội vàng dùng sức kéo lấy hắn, lòng tốt mà khuyên: "Lão đại, đứa nhỏ này là của Đỗ Trạch, biến thành bộ dạng như hôm nay, cũng không thể toàn bộ đều trách anh."

Hai tay của Hoắc Viễn Phàm giữ chặt mép giường, hắn không biết làm sao rồi, chính là muốn nhìn đứa bé một mắt, vì vậy, hắn vén lên khăn tay.

Cánh tưỡng mà hắn nhìn thấy là cả đời này của hắn cũng không cách nào quên được.


"Đinh Thành ——" Hắn theo bản năng mà mở miệng, "Đây là đứa bé mà Tiêu Xán không cần mạng sống mà sinh hạ, cô bé rất đẹp."

Đinh Thành liếc mắt nhìn, nói thật là nhìn không ra một chút xinh đẹp nào, ngược lại là rất thảm rất đáng thương, "Ừ, rất đẹp."


Hắn nói hùa theo, đồng thời dùng sức nắm vững người đàn ông lung lay muốn ngã ở bên cạnh.

"Cô ấy liều mạng như thế, có phải chứng minh, cô ấy rất yêu Đỗ Trạch?" Cái nhận thức này, như là cạo xương vậy, đau đến mức Hoắc Viễn Phàm khom người xuống, đồng thời, đứa bé sơ sinh non nớt yếu ớt ấy cũng kích thích thần kinh của hắn, hổ thẹn như sóng thần bao phủ lấy hắn.

Hắn đứng ở nhà xác rất lâu rất lâu, nhiệt độ dưới âm ở bên trong đông lạnh toàn thân hắn đều mất đi tri giác, nhưng con tim, vẫn co rút co rút mà đau.

Cuối cùng là bị Đinh Thành cưỡng ép lôi ra ngoài.

Đinh Thành muốn hắn về nhà nghỉ ngơi, hắn như nghe thấy câu chuyện kinh khủng mà cử tuyệt một cách mãnh liệt, "Không, tôi muốn ở lại chỗ này trông coi cô ấy, cùng cô ấy vượt qua kỳ nguy hiểm."