Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm

Chương 1




Trong khi cả vòng bạn bè đang kêu ca “Lạnh chết mất”, “Lạnh như chóa vậy” thì Tô Vãn Vãn đang tắm nắng và hóng gió biển khoan khoái ở Nam bán cầu ấm áp.

Ánh nắng chiếu xuống biển rộng lăn tăn gợn sóng, vô số chim biển và cá lớn bay nhảy trên mặt nước. Tô Vãn Vãn chăm chú nhìn khung cảnh bao la trước mắt, không thể không nhấn nút chụp để ghi lại khoảnh khắc này.

“Muốn ăn gì không?” Cô gái đi cùng đưa cho cô một túi bánh mì.

“Cảm ơn.” Tô Vãn Vãn buông máy ảnh, nhận lấy túi bánh.

Cô gái đồng hành với cô tên là Lâm San, lần này cô ấy và bạn trai cùng đến New Zealand chơi. Tầm mắt cô nàng dán chặt vào chiếc máy ảnh cỡ lớn đặt trên nền gạch của Tô Vãn Vãn: “Máy ảnh của cậu là máy ảnh chuyên nghiệp đúng không? Cậu là nhiếp ảnh gia à?”

Trước đó Lâm San bị thuyết phục bởi kỹ thuật chụp ảnh sang xịn mịn của Tô Vãn Vãn, vì vậy lúc tình cờ gặp nhau ở Auckland [1], cô ấy rất nhiệt tình mời Tô Vãn Vãn gia nhập nhóm du lịch của bọn họ.

[1] Một thành phố ở Đảo Bắc, New Zealand.

Tô Vãn Vãn khẽ ừ, chậm rãi xé túi bánh mì.

Cô là nhiếp ảnh gia thương mại, công việc chính là chụp ảnh, thỉnh thoảng sẽ nhận chụp quảng cáo thương mại. Do từng hợp tác với khá nhiều người nổi tiếng nên cô cũng được thơm lây, thêm cả ngoại hình xinh xắn, kỹ thuật chụp ảnh xuất sắc nên đã thu được không ít fan em gái.

Song, cứ hễ thương mại dính dáng đến hai chữ mỹ nữ, kiểu gì cũng dễ bị soi mói.

“Mấy cô cậu kia, chúng ta đi thôi! Trời sắp tối đến nơi rồi, chúng ta phải đến thị trấn nhỏ tiếp theo.” Người đang gọi bọn họ chính là một ông chú người New Zealand, chú ấy đã cưới dì của Lâm San, cả chuyến hành trình đều do chú ấy dẫn đường đưa nhóm Tô Vãn Vãn và Lâm San đi chơi. Thỉnh thoảng chú ấy sẽ nói một ít tiếng Trung nhưng không chuẩn lắm, trong lúc giao lưu gây ra kha khá tình huống dở khóc dở cười, mang đến nhiều niềm vui cho chuyến hành trình của bọn họ.

New Zealand là một vùng đất kỳ diệu, có thể lúc này bọn họ đang ở bên bờ biển, nhưng sau khi đi qua mấy triền núi, họ sẽ nhìn thấy thảo nguyên mênh mông bát ngát, mà xa xa lại chính là những ngọn núi tuyết phủ cao chót vót.

Khi chạy vào khu vực giáp rừng núi, xe bỗng dưng bị hỏng.

Ông chú New Zealand “Ầu” một tiếng với vẻ tiu nghỉu: “Hình như xe hỏng rồi, để chú xuống xem thử.”

Tô Vãn Vãn là người không thể ngồi yên một chỗ, cô cũng nhảy xuống xe theo, muốn tới hỗ trợ nhưng lại bị Lâm San giữ lại: “Đi, chúng ta đi quanh đây hít thở không khí một lúc.”

Tô Vãn Vãn nghĩ không nên để Lâm San đi một mình ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, dù sao xe cũng đã có hai người xử lý cho nên cô gật đầu đồng ý.

Tô Vãn Vãn chụp ảnh cho Lâm San cả quãng đường, sau khi chụp hết tấm này đến tấm khác, Tô Vãn Vãn không khỏi cười trêu cô nàng: “Nói là đi hít thở không khí, thật ra cậu muốn tớ chụp ảnh cho cậu chứ gì.”

Lâm San cười xấu hổ, xem như ngầm thừa nhận, ai bảo kỹ thuật chụp ảnh của bạn trai cô ấy thảm không nỡ nhìn chứ.





“Ơ.” Tô Vãn Vãn đang giơ máy ảnh lên chợt dừng lại.

Lâm San nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”

“Hình như chỗ này có cái gì đó.”

Có một tấm ảnh lấy núi rừng làm nền, Lâm San đứng giữa, Tô Vãn Vãn loáng thoáng thấy mấy thứ gì đó màu đen sì trong rừng, trông không giống bụi cây lắm.

Cô cau mày, ngẩng đầu lên, mắt chăm chú nhìn vào trong rừng. Mấy thứ màu đen kia chậm chạp đi ra, cơ thể chúng vô cùng to khỏe, mặt đen, có răng nanh, là lợn rừng!

Lâm San khẽ nói nhỏ: “Sao nhiều lợn rừng thế này, trông hơi đáng sợ.”

Lợn rừng càng ngày càng nhiều, vẻ mặt Tô Vãn Vãn đột nhiên trở nên cảnh giác, “Chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Lâm San vừa đi vừa tự an ủi mình: “Không sao đâu, ở đây không có thú dữ, thứ dữ nhất chắc là con người, chỉ có mấy con lợn rừng thôi, chúng nó cũng đâu có ăn thịt người.”

Ở New Zealand, do đặc thù địa lý, trên đất liền không có thú dữ như hổ hay sư tử. Ở ngoài tự nhiên, có lẽ động vật có sức chiến đấu mạnh nhất chính là lợn rừng, nhưng lợn rừng cũng chỉ là loại dễ dàng bị thợ săn xử lý, cho nên thú thật trên mảnh đất này, động vật ăn thịt hung dữ nhất có lẽ chính là con người.

“Tớ cứ thấy mấy con lợn rừng này là lạ, chúng ta vẫn nên đi nhanh hơn chút thì hơn.” Tô Vãn Vãn kéo Lâm San bước đi nhanh hơn.

Như thể chứng minh những gì Tô Vãn Vãn nói là đúng, tiếng hú của lợn rừng dồn dập vang lên đằng sau khiến da đầu bọn họ tê dại. Lúc quay đầu lại nhìn, bọn họ thấy mấy con lợn rừng đó đang lao tới.

Tô Vãn Vãn hô lên: “Chạy mau!”

Lâm San thét chói tai, điên cuồng chạy về trước.

Mặc dù lợn rừng không ăn thịt người nhưng nếu bị húc cũng có thể bị gãy mấy cái xương sườn, hơn nữa răng của chúng vừa dài vừa bén nhọn, nếu bị cắn chắc cũng đi đời nhà ma.

Cả quãng đường điên cuồng chạy trốn, lợi thế về thể lực của Tô Vãn Vãn dần bộc lộ ra, cô chạy như bay, còn Lâm San thì thở hồng hộc, thể lực sắp cạn, dần bị rớt lại đằng sau.

Tô Vãn Vãn vội vàng giữ chặt tay Lâm San, túm tay cô ấy chạy, Lâm San nhìn Tô Vãn Vãn bằng ánh mắt cảm kích.

Lúc này cả hai đều không có sức để nói gì cả, chỉ có thể không ngừng chạy về phía trước. Cũng may xe cách bọn họ không xa lắm, sau khi nghe thấy tiếng kêu của bọn họ, ông chú New Zealand và bạn trai Lâm San cũng chạy ra. Thấy lợn rừng đang đuổi đằng sau, ông chú New Zealand lo lắng thúc giục: “Chạy nhanh! Nhanh!”

Nói xong, chú ấy lên xe, tìm bừa một thứ có thể làm vũ khí — cây gậy đánh golf, sau đó chạy tới chỗ hai cô gái cùng với bạn trai Lâm San. Mỗi người kéo một người, sau đó bốn người nhanh chóng chạy vào xe, đóng cửa, nâng cửa kính xe lên.

Nhưng vào thời khắc quan trọng này, chỗ cửa kính bên Tô Vãn Vãn không hề có phản ứng dù cô ấn thế nào đi chăng nữa.

“Cẩn thận!” Trong xe vang lên tiếng hô.

Cũng may Tô Vãn Vãn phản ứng nhanh, cô lập tức lùi về sau, tránh thoát đòn tấn công của lợn rừng nhào lên cửa sổ. Răng nanh sắc bén vụt qua trước mắt khiến trán Tô Vãn Vãn toát mồ hôi hột, tim đập dữ dội.

“Fuck!” Ông chú New Zealand vội vã đưa cây gậy đánh golf cho Tô Vãn Vãn.

Tô Vãn Vãn lập tức dùng gậy đánh golf chống lại con lợn rừng đang muốn vồ lên xe. Bạn trai Lâm San ngồi ở ghế phó lái cũng rút cây gậy đánh golf trước mặt ra giúp cô chống lại con lợn rừng đang không ngừng húc vào xe, những cú húc mạnh khiến xe vang lên tiếng động lớn.

“Trời ơi! Mấy con lợn rừng này cắn nhầm thuốc à!” Ông chú New Zealand cảm thấy khó hiểu, xưa nay lợn rừng đâu có đuổi theo người mãi không đi!

Lâm San ngồi bên cạnh sợ phát khóc, run run nói: “Làm sao bây giờ!”

Chiếc gậy đánh golf không đủ để ngăn lợn rừng, Tô Vãn Vãn đâm ra ngoài cửa kính vài cái, lúc rút vào, gậy đánh golf đã bị bẻ cong.

Dường như biết người trên xe sắp không chống cự được nữa, đám lợn rừng càng hung hãn hơn, liên tục húc vào ô tô, thân xe cũng rung lên bần bật theo từng cú húc.

Ngay giây phút nguy cấp, bỗng có tiếng súng vang dội xuyên thủng bầu trời. Trái tim hoảng hốt của Tô Vãn Vãn nảy lên một nhịp, ngay sau đó lại một tiếng súng khác vang lên, mặt đất bốc lên mùi thuốc súng, cô vô thức nhìn sang hướng phát ra tiếng súng nổ.

Chỉ thấy một con ngựa ô vọt ra khỏi rừng núi, có một người thanh niên đang ngồi trên đó. Anh ta nâng súng lên, họng súng đen sì nhắm vào đám lợn rừng, anh nhấn cò nổ súng.

Khoảnh khắc ấy, Tô Vãn Vãn cảm thấy thiên sứ giáng trần chắc cũng chỉ đến thế là cùng.

“Nằm sấp xuống.” Ngay lập tức, tiếng người nọ theo gió bay tới.

“Ôm đầu ôm đầu.” Ông chú New Zealand không quên nhắc nhở, ba người khác trên xe nhanh chóng ôm đầu nằm úp xuống ghế xe.

Tô Vãn Vãn lại nghe thấy một tiếng súng nữa. Ngay sau đó, tiếng chó sủa dữ dội vang lên bên ngoài xe, tiếng hú khiến người ta sợ hãi của lợn rừng ở ngay sát bên cạnh. Cô hơi ngẩng đầu lên, mắt vừa tầm nhìn qua cửa sổ.

Mấy con chó săn lao đến nhanh như chớp, con nhanh nhất trong số đó vọt tới cắn trúng một con lợn rừng, lợn rừng hú lên một tiếng thê thảm khiến Tô Vãn Vãn đang trú trong xe nghe thấy mà run.

Dưới sự tấn công của súng và chó săn, lợn rừng vừa gào rú vừa rút lui vào trong rừng. Mấy con chó săn kia vẫn còn muốn đuổi theo.

Người thanh niên nọ quát khẽ: “Về.”

Đàn chó săn nhanh chóng quay lại, lập tức biến về dáng vẻ ngoan ngoãn, mừng rối rít chạy quanh người đó, thỉnh thoảng lại sủa mấy cái như muốn khoe khoang thành tích với chủ.

“Ngoan, giỏi lắm.” Người thanh niên trên lưng ngựa cúi đầu, mỉm cười thu súng lại.

Tô Vãn Vãn lặng lẽ nhìn người thanh niên nọ, dưới vành mũ là khuôn mặt tràn đầy sức sống, khi anh cười rộ lên, dường như ánh mặt trời cũng phải tan chảy trong vẻ phóng khoáng hoang dại trên người anh. Mặc dù nói tiếng Anh nhưng anh lại có tóc đen mắt đen, ngoại hình hoàn toàn giống với người châu Á.

Tô Vãn Vãn thoáng băn khoăn, người Trung Quốc ư?

Cô còn chưa kịp nhìn người đó thêm vài lần, ngựa ô đã cất vó chậm rãi đi tới. Khuôn mặt của người thanh niên trên lưng ngựa cũng dần biến mất khỏi tầm mắt cô, khi ngựa ô đi đến trước mặt, cô chỉ có thể thấy phần dưới cổ của anh ta.

Dáng người nọ cao, gầy và thẳng, khiến Tô Vãn Vãn nhớ đến cây bạch dương mình đã từng thấy ở Tây Bắc, thẳng tắp, cao ngất lại kiên cường.

“An toàn rồi, xuống xe đi.”

Phát âm tiếng Anh thuần túy, nghe rất êm tai.

Tay Tô Vãn Vãn đặt trên tay cầm, chuẩn bị mở cửa xe ra. Bỗng nhiên ngựa ô cúi đầu xuống, từ từ tiến vào. Mặt ngựa vừa dài lại vừa đen đập vào mắt Tô Vãn Vãn, mũi nó phun ra hơi nóng, thở phì phò vào mặt cô.

“Á!” Tô Vãn Vãn thốt lên vì giật mình, hình như cô loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khẽ của người ngồi trên lưng ngựa.

Có lẽ nghe thấy chủ nhân cười nên ngựa ô càng đắc ý hơn, nó há miệng để lộ hàm răng, đầu gật gù lên xuống, trông rõ là ngạo mạn.

Đám lợn rừng hung hãn vừa đi thì một con ngựa ô lưu manh chạy tới.

Tô Vãn Vãn: “…..”

Đường xuống xe của Tô Vãn Vãn đã bị ngựa ô chặn mất, cô chỉ có thể trừng mắt lườm nó một cái rồi xuống xe từ bên kia, chân vừa chạm đất đã thấy hành động khoa trương của ông chú New Zealand, giọng điệu của chú ấy còn khoa trương hơn: “Oh my god! Thành, may là cháu tới kịp, cháu đúng là thiên sứ!”

Tô Vãn Vãn thấy người thanh niên được gọi là “Thành” nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, đôi chân dài thu hút cái nhìn của người khác.

Thành Dã và ông chú New Zealand ôm xã giao một cái, anh vỗ vai chú ấy: “Không sao là tốt rồi, gần đây có rất nhiều lợn rừng, chúng nó ngày càng thông minh, thường xuyên tập kích theo đàn cho nên mọi người cần phải cẩn thận hơn.”

“Hừ.” Ông chú New Zealand không phục: “Thành, cháu cho chú một khẩu súng, chú sẽ cho bọn nó biết tay!”

Thành Dã cười nhạo: “Chú phải lấy được giấy phép đi săn trước đã.”

Nói xong, ánh mắt anh lơ đãng lướt qua phía cửa xe bên kia, cô gái nãy bị ngựa ô chắn đường đã xuống xe, dáng cô cao gầy, khuôn mặt trái xoan, khoé mắt hàng mày toát lên vẻ dịu dàng và tinh tế của vùng sông nước Giang Nam, song thứ khiến cho người ta chú ý lại chính là làn da trắng nõn của cô, trắng như sữa bò hảo hạng, mịn màng như tơ lụa — Đây là thứ mà con người ở đây không có.

Ở đây mọi người cực kỳ thích vận động và phơi nắng, có khi còn đen hơn cả người châu Á.

Có lẽ vừa nãy đã bị ngựa ô doạ, ánh mắt cô gái nhìn anh mang theo vài phần hờn dỗi, song dù có dỗi, cô vẫn cất tiếng cảm ơn Thành Dã theo mọi người.

Sau khi nghe thấy giọng cô, Thành Dã không khỏi nghĩ, đến cả giọng nói cũng dễ nghe đến vậy, giống như dòng suối ngọt lành trong sơn cốc.

“Bình thường lợn rừng sẽ không tấn công con người hung hãn như thế đâu.” Thành Dã dừng một chút, “Mọi người trúng thưởng rồi.”

Cô biết Thành Dã nói không sai, cái nơi mà chim cũng thoái hoá đến độ lười bay, được tôn là quốc gia nhàn nhã, nơi an toàn nhất để đi du lịch dã ngoại, tình huống như lợn rừng đuổi người như vừa nãy thật sự rất rất hiếm.

“Cháu nói đúng!” Ông chú New Zealand cười ha hả: “Xem ra chú phải đi mua một khẩu súng mới được.”

“Ừm, cháu cũng phải đi mua.” Thành Dã cười, nhẩm đếm số người vừa được cứu, nói: “Mua bốn khẩu mới được.”

Tô Vãn Vãn: “…..”

Vừa sống sót sau tai nạn thế mà hai người này còn có tâm trạng nói giỡn, so với ba người Trung Quốc bọn họ sợ tới nỗi mềm cả chân, tâm trạng của hai người có vẻ cực kỳ tốt, cũng rất rộng lượng.

Vì xe của ông chú New Zealand đã bị hỏng, thợ sửa xe mà chú ấy liên lạc vẫn chưa tới mà trời lại sắp tối cho nên chú ấy quyết định sẽ tạm thời cắm trại tại đây một đêm.

Lâm San đồng ý hai tay hai chân, “Cắm trại dã ngoại cũng được, cuối cùng lều chúng ta mang theo cũng có tác dụng.”

Tô Vãn Vãn cũng thích quyết định này, bầu trời sao ở New Zealand đẹp vô ngần, gần đây còn ít người, không bị ảnh hưởng bởi ánh đèn, chắc có lẽ sao trời cũng đẹp hơn.

Ông chú New Zealand còn nhiệt tình mời Thành Dã gia nhập.

Thành Dã đang săn sóc con ngựa của mình, sau khi nghe thấy lời mời, anh nghiêng đầu liếc chú ấy một cái.

Tô Vãn Vãn tò mò không biết Thành Dã có đồng ý hay không, thật ra cô vẫn hy vọng Thành Dã sẽ đồng ý, dù sao trong suốt hành trình này, bạn đồng hành của cô chỉ có một đôi tình nhân phát cơm chó mọi lúc mọi nơi và một ông chú cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh đều không chuẩn, giờ nếu thêm một người đẹp trai ưa nhìn tham gia thì tuyệt vời biết bao.

Mặc dù cái người đẹp trai ưa nhìn này và ngựa của anh ta từng có “mưu đồ quấy rối” cô, nhưng nể tình gương mặt của đối phương, cô sẽ không so đo.

Chắc do ánh mắt của Tô Vãn Vãn quá mức thẳng thắn, tầm mắt của Thành Da nhanh chóng chuyển từ ông chú sang chỗ cô, ánh mắt hai người vừa vặn va vào nhau.

Đuôi mắt của Thành Dã hơi nhếch lên, biểu cảm phong phú, đôi mắt dù sâu hun hút nhưng lại vô cùng sáng ngời, khi chăm chú nhìn ai đó sẽ khiến người ta có cảm giác như bị nhìn thấu lòng mình.

Tô Vãn Vãn khẽ ho một cái, vội cúi đầu như không có việc gì xảy ra, bắt đầu chỉnh lại ống kính của mình. Đêm nay cô phải chụp sao trời, điều quan trọng hơn là phải nhanh chóng chọn được ống kính phù hợp.

Thành Dã thu lại tầm mắt, anh nhìn ông chú New Zealand bên cạnh, cười đáp: “Ok.”

Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu lên dáng người cao ngất và khuôn mặt anh tuấn của anh, âm thanh từ tính dần phiêu tán trong gió chiều.