Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm

Chương 2




Mặc dù tháng 2 là mùa hè của New Zealand nhưng sau khi mặt trời khuất vào tầng mây, tiết trời bắt đầu mát mẻ hơn. Nhóm Tô Vãn Vãn tập trung một chỗ, sau khoảng mười phút mày mò cuối cùng cũng nhóm được lửa, song ngọn lửa vừa mới bùng lên đã từ từ lụi tắt, không hề có dấu hiệu sẽ cháy lại.

Khi Thành Dã xách thỏ hoang về, nhóm Tô Vãn Vãn đang vây quanh ngọn lửa, miệng thì hô “Cố lên”.

“…..” Thành Dã ngồi xổm xuống nhặt vài cây củi cháy sém ra: “Mọi người chọn nhầm loại củi rồi, loại này không dễ nhóm lửa.” Nói xong, anh lựa một ít củi khác rồi thêm vào đống lửa.

“Gadford, sao chú không nói cho bọn họ biết nên chọn loại củi nào?”

Sau khi sáp lại gần xem kỹ lại, ông chú New Zealand vỗ đầu cười ha hả: “Đúng nhỉ, loại củi này không dễ cháy, chú quên nói cho mấy đứa.”

Nhìn nụ cười ngây ngô đầy vẻ hối lỗi của chú ấy, Tô Vãn Vãn không khỏi dở khóc dở cười. Thật ra sau mấy ngày ở chung, cô đã quen với việc ông chú thỉnh thoảng lại chẳng đáng tin chút nào, cũng may ở đây còn có Thành Dã là có thể dựa dẫm.

Tô Vãn Vãn thấy Thành Dã rưới một ít cồn lên đống cỏ khô, sau đó quấn quanh một cành cây rồi nhét vào đống lửa. Nương theo ngọn gió anh thổi ra, ánh lửa dần dần bùng lên và có vẻ càng lúc càng bốc.

Ánh lửa hun đỏ khuôn mặt Thành Dã, lớp mồ hôi mỏng trên đầu mũi lóe sáng, bỗng ánh mắt đen nhánh của anh chuyển sang nhìn Tô Vãn Vãn, “Cô đang nhìn gì thế?”

Tô Vãn Vãn sửng sốt, cô ngượng ngùng sờ sờ mũi, đáp: “Tôi tưởng anh sẽ dùng đá đánh lửa hay que củi gì đó để tạo lửa như trên TV ấy.”

Thành Dã cười: “Tôi đâu phải người nguyên thủy.”

Thấy ngọn lửa đang bốc lên, ông chú New Zealand ở bên cạnh vui vẻ nói: “May mà có Thành giúp, chúng ta có thể nướng thỏ ăn được rồi.”

Lâm San dùng bếp cồn mà mình và bạn trai mang theo để nấu mì gói. Ông chú New Zealand thì nướng bánh mì, thêm một con thỏ rừng – thành quả do Thành Dã bắt được – đang được nướng trên đống lửa khiến bữa tối của bọn họ càng thêm phong phú hơn.

Trước kia Tô Vãn Vãn đã từng đi dã ngoại ở nơi hoang dã, khi đó món mỹ vị nhất của bọn họ chính là mì ăn liền và ít thịt đóng hộp, chưa bao giờ nếm thử món ăn dân dã còn tươi mới thế này nên cô cảm thấy rất mới lạ. Nhất là Thành Dã hiểu rất rõ khẩu vị của người Trung nên không vứt nội tạng và đầu thỏ đi.

Khi biết bọn họ có thể ăn đầu thỏ và nội tạng, ông chú New Zealand kêu “Trời ơi!”, “Oh my god!” không ngừng.

Mặc dù chú ấy lấy vợ người Trung nhưng vẫn không quen ăn nội tạng, đầu hay chân,… của động vật. Đương nhiên bây giờ chú ấy đã bình tĩnh hơn lúc mới biết nhiều, phải biết rằng lần đầu tiên thấy vợ mình gặm chân vịt, chú ấy đã sốc đến mức che mắt không dám nhìn.





Nhìn miếng thịt thỏ bên ngoài thì cháy cạnh bên trong thì non mềm, Tô Vãn Vãn nói: “Nếu chúng ta rắc thêm ít gia vị như tiêu, ớt cay gì đó lên đầu thỏ thì lúc nướng hẳn sẽ thơm lắm. Còn phần nội tạng, dùng gừng để khử mùi tanh, thêm hành tây và ớt xắt nhỏ rồi xào chung với nhau…”

Lâm San và bạn trai vô thức nuốt nước miếng: “Vãn Vãn, cậu đừng nói nữa, tớ nghe mà đói cồn cào đây này.”

Ông chú New Zealand lẩm bẩm: “Nghe có vẻ thơm, nhưng mà vẫn đáng sợ.”

Ba người bọn họ nhìn phản ứng của ông chú New Zealand mãi riết quen nên cũng không lạ gì.

Lâm San tò mò hỏi: “Chú, Thành Dã là người Trung ạ?”

“Đúng vậy, nhà cậu ấy ở ngay gần đây thôi, có mở một trang trại nghỉ dưỡng. Xung quanh đây chỉ có mỗi mình cậu ấy là người Trung, ngoại hình lại còn đẹp trai cho nên cậu ấy nổi tiếng ở vùng này lắm.”

Lâm San tỏ vẻ mê giai: “Wow, hóa ra là chủ trang trại, nom dáng vẻ cưỡi ngựa nổ súng cứu chúng ta của ảnh đẹp trai ngất ngây luôn! Giống anh hùng trong phim ấy.”

Mặc dù Thành Dã cứu bọn họ thật nhưng khi nghe bạn gái khen người đàn ông khác trước mặt mình, bạn trai Lâm San vẫn ghen, “Ngoại hình cũng thường thôi.”

Lâm San đẩy bạn trai một cái, nói: “Anh gato vì người ta đẹp trai hơn à.”

“Làm gì có, cậu ấy đẹp trai, anh cũng đâu có kém.”

“Anh gato thì có.”

Đôi tình nhân bắt đầu chí chóe càng lúc càng to, bạn trai Lâm San không phục nên nhờ Tô Vãn Vãn phân xử hộ, “Vãn Vãn, cô thấy tôi và Thành Dã ai đẹp trai hơn?”

Tô Vãn Vãn không ngờ lửa lại lan đến tận chỗ mình, công bằng mà nói, bạn trai của Lâm San cũng rất ưa nhìn, kiểu năng động cởi mở như ánh dương, nếu đặt trong trường học, chắc chắn là cấp bậc hotboy. Nhưng cô lại thích kiểu con trai như Thành Dã hơn, không chỉ tỏa nắng mà còn hoang dại giống như tên của anh vậy, tràn đầy năng lượng của hormone tuổi trẻ.

Nếu nói bạn trai của Lâm San là ánh nắng rực rỡ căng tràn sức sống lúc chín giờ sáng thì Thành Dã là sự giao hòa của ánh mặt trời và ánh trăng, không chỉ mang lại cho anh ánh hào quang của ban ngày mà còn khiến anh thấm đẫm hơi thở nguy hiểm thuộc về ban đêm.

Những suy nghĩ lung tung lướt qua tâm trí Tô Vãn Vãn, mấy giây yên lặng để suy nghĩ của cô lại trở thành một loại ý tứ khác trong mắt đôi bạn trẻ.

Lâm San cười hả hê: “Anh xem, anh còn muốn hỏi à, ê mặt chưa?”

Bạn trai Lâm San lập tức tủi thân, “Tôi đâu có thua kém nhiều, sao cô chẳng nói gì hết vậy.”

“À…” Tô Vãn Vãn ngượng ngùng, sự trầm mặc của cô không hề có ý đó, cô vội vàng chữa cháy: “Phong cách của hai người không giống nhau nên không so sánh được, anh đẹp trai mà anh ấy cũng thế…”

Dáng vẻ không ngừng giải thích của Tô Vãn Vãn chẳng khiến bạn trai Lâm San cảm thấy được an ủi mà có vẻ càng mất mặt trước mặt bạn gái hơn. Lâm San cười hì hì chọc bạn trai, bạn trai cô nàng quay đầu đi chỗ khác không hé răng một lời.

Tô Vãn Vãn nhìn bọn họ giận dỗi nhau, ngẫm nghĩ một lúc rồi cắn răng nói: “Anh ấy đẹp trai thì đẹp trai thật, cơ mà kỹ thuật bắn súng ‘gà’ quá [1].”

[1] Nguyên văn là “菜” (Thái): Ngoài ý nghĩa là rau, món ăn ra, nó còn có nghĩa là ‘gà’, kém cỏi, tầm thường.

Vừa dứt lời, Tô Vãn Vãn chợt nghe thấy tiếng sột soạt ở đằng sau. Cô quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng cao gầy mạnh mẽ của Thành Dã lặng lẽ đứng trong đêm tối. Trong ngực anh là một đống củi khô, như hòa làm một với bóng đêm vậy.

Tô Vãn Vãn cảm thấy so với đám lợn rừng hung dữ kia, Thành Dã càng giống dã thú trong rừng rậm hơn.

Nói đùa sau lưng người ta lại bị người đó nghe được, Tô Vãn Vãn xấu hổ muốn độn thổ, lòng thầm cầu nguyện mặc dù anh là người Trung nhưng nghe không hiểu tiếng Trung.

“Nổ súng chỉ để dọa lợn rừng chạy đi chứ không phải muốn bắn trúng nó.” Thành Dã đặt bó củi xuống một bên, chậm rãi cất lời, “Lợn rừng bị thương rồi nổi điên sẽ càng nguy hiểm hơn.”

Tiếng Trung tiêu chuẩn đến độ không thể chuẩn hơn, hơn nữa Thành Dã còn hiểu ý nghĩa thật sự của chữ ‘gà’ đó.

Còn gì xấu hổ hơn nói xấu sau lưng còn bị người ta bắt quả tang tại trận…

Thật là, người ta vốn có ý tốt lại bị cô hiểu lầm.

Tô Vãn Vãn hậm hực sờ mũi, hóa ra phát súng đó của Thành Dã không trúng không phải do kỹ thuật bắn súng kém mà là để đảm bảo an toàn cho bọn họ.

Ông chú New Zealand cười ha hả: “Gâu Gâu, cháu đừng coi thường Thành, kỹ thuật bắn súng của cậu ấy nổi tiếng lắm, đến loại khó nhằn như cưỡi ngựa bắn cung cũng có thể bắn trúng hồng tâm, cực kỳ ok, cực kỳ nai xừ luôn.”

Thật ra ông chú New Zealand gọi Vãn Vãn, nhưng lúc nào chú ấy cũng gọi “wanwan” thành “wangwang”, Tô Vãn Vãn từng sửa vài lần mà không được, cuối cùng đành cam chịu để chú ấy gọi mình là Gâu Gâu.

Bắn điểm di động khó hơn điểm cố định nhiều, cho nên sau khi nghe ông chú New Zealand nói vậy, Tô Vãn Vãn ngạc nhiên liếc Thành Dã một cái. Nhưng hơn cả ngạc nhiên, cô nghĩ mình cần phải xin lỗi anh. Không bàn đến kỹ thuật bắn súng xuất sắc của Thành Dã, chỉ bằng việc vừa nãy anh đã cứu cô, cô không nên nói đùa chỉ để xoa dịu đôi tình nhân kia.

Biết sai và biết sửa sai chính là phẩm chất tốt đẹp của Tô Vãn Vãn.

“Xin lỗi anh.” Tô Vãn Vãn cúi đầu, nói với giọng chân thành: “Tôi không nên nói anh như thế.”

Bạn trai Lâm San ngồi bên cạnh nghe xong cũng vội xin lỗi ngay: “Tôi cũng có lỗi, chuyện này do tôi gây ra.”

“Xin lỗi cũng vô ích.” Thành Dã rút một cành củi khô ra ném vào đống lửa, thản nhiên nói: “Tôi đói rồi.”

Tô Vãn Vãn rất thức thời, cô lập tức giơ hai tay dâng hộp cơm lên, ngoan ngoãn nói: “Ân nhân, xin mời ngài dùng bữa!”

Thành Dã nhận hộp cơm in hình hoa của Tô Vãn Vãn, trong đó là mì vừa nấu xong, bên trên có bỏ thêm hai miếng giăm bông và một quả trứng gà. Hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm của mì gói, vô cùng hấp dẫn.

“Tôi không ăn giăm bông.” Thành Dã nhíu mày nhìn hai miếng giăm bông kia.

Tô Vãn Vãn còn tưởng Thành Dã sẽ trả mì lại, ai ngờ chỉ thấy đối phương hô lên, “Một, Hai!”

Hai chú chó săn ngoáy đuôi chạy tới, hí hửng nhìn chủ nhân của chúng.

Thành Dã ném giăm bông xuống đất, hai chú chó săn ngậm miếng giăm bông trong miệng rồi vui vẻ chạy đi.

Tô Vãn Vãn: “…..”

Cho nên cho chó ăn giăm bông của cô là muốn trả thù cô, muốn ra oai với cô đây mà.

Cô thấy Thành Dã cho chó ăn xong thì nâng mắt lên liếc cô một cái, sau đó khóe môi hơi cong lên. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt anh, sống mũi cao ngất, ngoại hình chẳng khác nào kiệt tác do ông trời tạo ra, đôi môi mỏng đầy gợi cảm, đường nét khuôn mặt anh tương đối hoàn hảo. Càng khiến người ta rung động chính là hai cánh tay được ánh lửa chiếu rọi, cơ bắp săn chắc mạnh mẽ, đó là một vẻ đẹp đầy sức sống và hoang dại.

Khuôn mặt và dáng người như vậy nhất định sẽ rất ăn ảnh.

Thói quen nghề nghiệp đã khiến suy nghĩ này lóe lên trong đầu Tô Vãn Vãn, quên luôn việc so đo hai miếng giăm bông kia.

Niềm xúc động muốn cầm máy lên chụp trào dâng từ đáy lòng, cô thật sự muốn chụp người đàn ông này.

Cảm giác xúc động này đã bị dập tắt trong một khoảng thời gian.

Nếu như hồi học đại học cô chụp ảnh bằng tình yêu và niềm đam mê thì sau khi đi làm, công việc chụp ảnh với tiết tấu nhanh và cường độ cao khiến cảm giác đó trong cô suy cạn dần. Có khi cầm máy ảnh lên, lòng cô chẳng còn cảm xúc mạnh mẽ khi chụp ảnh nữa, giờ cô luôn chống đỡ dựa vào kỹ thuật và kinh nghiệm để thỏa mãn yêu cầu của khách hàng.

Người đại diện cũng nhận ra sự uể oải của cô nên đã cho phép cô nghỉ ngơi mấy ngày để đi chơi thư giãn.

Giờ nhìn thấy người trước mặt, Tô Vãn Vãn liếm môi, cảm thấy chuyến đi này khá xứng đáng.

Thành Dã dùng nĩa xoắn một ít mì, anh xoay cổ tay rồi cuộn lại. Lúc chuẩn bị đưa vào miệng, anh chú ý đến ánh mắt lưu luyến của Tô Vãn Vãn đang dừng trên người mình. Anh dừng tay, hỏi: “Cô tên là Gâu Gâu à?”

Tô Vãn Vãn nghe ra ý cười trong giọng điệu lạnh nhạt của anh.

“Vãn Vãn, Tô Vãn Vãn.”

“Gâu Gâu?” Thành Dã nhẩm theo: “Tô Gâu Gâu?”

“…..” Tô Vãn Vãn biết chắc chắn Thành Dã cố ý, tiếng Trung của anh tiêu chuẩn thế kia, làm sao không phân biệt được âm mũi cơ chứ.