Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm

Chương 24




Tô Vãn Vãn nằm trên giường bệnh nghĩ đến Lạc Thành Dã mà càng nghĩ càng không ngủ được. Thỉnh thoảng cô muốn đi nhìn Lạc Thành Dã một cái, trong phòng có bật đèn ngủ, cho nên cô có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng anh. Nhìn một lúc, thuốc gây tê trên chân đã hết tác dụng.

Ban đầu Tô Vãn Vãn chỉ cảm thấy ngưa ngứa như chiếc đuôi mèo quét qua mắt cá chân, về sau giống như có hàng vạn con kiến ​​bò trên vết thương, cảm giác đau nhức và ngứa ran không ngừng lan ra từ chỗ vết thương.

Tô Vãn Vãn thở dài, bác sĩ không lừa mình thật.

Không biết do Lạc Thành Dã ngủ chưa sâu hay là do tiếng thở dài của cô rõ ràng quá mà người ở chỗ sô pha bên kia bỗng hỏi: “Sao vậy?”

“Đau, hơi ngứa nữa.” Tô Vãn Vãn chọc chọc gối đầu, rầu rĩ đáp: “Khó chịu quá.”

Khi ngã xuống bậc thang, cơn đau dữ dội khiến mắt cá chân của cô nhất thời mất tri giác. Lúc phẫu thuật thì gây tê, càng không có cảm giác gì. Chỉ có lúc này mới cảm nhận được cơn đau kéo dài không dứt, đau đến thấu xương.

Lạc Thành Dã đứng dậy, kéo ghế ngồi xuống bên giường Tô Vãn Vãn: “Tôi nói chuyện với cô một lát nhé?”

“Ừ.” Tô Vãn Vãn gật đầu ngay tắp lự, hiện tại cô rất cần thứ gì đó để chuyển hướng sự chú ý.

Lạc Thành Dã là người rất giỏi kể chuyện. Ngay từ ban đầu, anh đã kể một số điều thú vị về ngắm sao, rồi cách để chụp một bức ảnh ôm trọn bầu trời đầy sao. Tô Vãn Vãn hào hứng lắng nghe, không còn nghĩ đến cái chân đau nữa.

Khi màn đêm tối dần, cơn buồn ngủ cũng từ từ leo lên mi mắt Tô Vãn Vãn.

Thấy thế, Lạc Thành Dã đổi chủ đề: “Cô có biết lý thuyết Vụ Nổ Lớn không?”

Tô Vãn Vãn mơ màng: “Hả?”

Các hạt và phản hạt [1], hạt vi lượng và hạt lepton, phản hạt vi lượng và phản hạt lepton, cùng với những từ khác mà Tô Vãn Vãn không thể hiểu, phối với giọng điệu nhẹ nhàng trầm lắng của Lạc Thành Dã, cơn buồn ngủ của Tô Vãn Vãn ngày càng nặng, mí mắt đánh nhau túi bụi. Sau đó cô chẳng biết gì nữa.

[1] Phản hạt của một hạt sơ cấp là hạt có cùng khối lượng như hạt đã cho, song có một hoặc một số tính chất vật lý khác cùng độ lớn nhưng có chiều ngược lại.

Thấy Tô Vãn Vãn đã ngủ, Lạc Thành Dã vỗ nhẹ đầu cô, sau đó ngáp một cái rồi quay về chỗ sô pha. Nói mấy thứ quỷ quái này xong anh cũng thấy mệt.

Ngày hôm sau, vừa tỉnh lại, Tô Vãn Vãn đã thấy Na Na Mỹ.

“Ơ, sao lại là chị?”

“Ơ quả mơ, em không muốn gặp chị à?” Thấy cô tỉnh, Na Na Mỹ mở bữa sáng vừa mua ra.

Tô Vãn Vãn nhận lấy cháo nóng, hỏi: “Lạc Thành Dã đâu chị? Anh ấy ăn chưa?”

Tô Vãn Vãn khuấy thìa cháo, miệng thì lẩm bẩm: “Sao anh ấy về sớm vậy?”

Bỗng nhiên có tiếng nước vang lên ở buồng vệ sinh bên cạnh, một lát sau, Lạc Thành Dã từ ban công quay vào. Thấy Lạc Thành Dã bước vào cùng ánh sáng, Tô Vãn Vãn giật mình, sau đó trừng mắt lườm Na Na Mỹ một cái.

Na Na Mỹ cười ha hả.



Lạc Thành Dã không hiểu: “Sao thế?”

Na Na Mỹ mím môi cười: “Có người vừa mở mắt dậy không thấy cậu đâu nên thất vọng lắm.”

Na Na My vừa nói vừa bày vẻ thất vọng ủ ê, bắt chước ngữ điệu của Tô Vãn Vãn: “Lạc Thành Dã đâu? Lạc Thành Dã đâu rồi?”

“…..” Tô Vãn Vãn thực sự muốn giết người.

Lạc Thành Dã mỉm cười khuyên: “Cô ấy không khỏe, chị đừng trêu cô ấy. Bác sĩ nói tâm trạng cũng ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục. Cô ấy hồi phục muộn một ngày, chị sẽ mất đi thu nhập một ngày đấy.”

“!!!” Na Na • yêu tiền như yêu mạng • Mỹ lật mặt nhanh như chớp: “Chị Vãn Vãn, em sai rồi, chị còn muốn ăn gì nữa không?”

Tô Vãn Vãn nghiến răng: “Ăn chị ấy.”

Na Na Mỹ sợ hãi: “Không ăn tiểu nhân được đâu.”

Thấy hai người trêu chọc nhau, Lạc Thành Dã buồn cười: “Na Na Mỹ đến rồi thì tôi về trước đây.”

“Được, cám ơn anh nha.” Tô Vãn Vãn đảo mắt, lại nói: “Cám ơn các hạt, phản hạt, hạt vi lượng và hạt lepton của anh.”

Lạc Thành Dã nghe ra vài phần oán giận trong giọng nói của cô, anh thấy buồn cười: “Ít ra chúng nó hữu dụng thật.”

Sau khi Lạc Thành Dã đi, Na Na Mỹ mới đẩy đẩy cánh tay Tô Vãn Vãn, hỏi: “Hai đứa nói gì mà thần bí thế?”

“Tán gẫu về Vụ Nổ Lớn, chị có muốn nghe không?”

“Thồi…” Na Na Mỹ lại nói: “Nhưng chị đây có tin tức về Lạc Thành Dã đấy, em có muốn nghe không?”

Tô Vãn Vãn vểnh tai: “Tin gì?”

“Em biết đấy, bây giờ giới thời trang vẫn lấy Âu Mỹ làm chuẩn. Dù là trang phục hay trang điểm, giới thời trang Âu Mỹ đều có quyền lên tiếng.” Na Na Mỹ dừng lại một lúc rồi nói: “Chị nghe nói ba công ty NEW, Diệu Huy và Lạc Thần sắp sửa hợp tác, muốn phá vỡ truyền thống này.”

“Về sức ảnh hưởng của tạp chí, NEW và bốn tạp chí khác luôn song hành cùng nhau. Về sức mạnh trong làng giải trí, Diệu Huy Entertainment chắc chắn thuộc top đầu, mà Lạc Thần lại là tập đoàn thời trang lâu đời nhất ở Trung Quốc. Nếu ba công ty họ hợp tác…” Na Na Mỹ chớp mắt, “Em nghĩ điều gì sẽ xảy ra?”

“Đốt tiền, đốt tiền, đốt tiền, cuối cùng không nhất định sẽ thành công.”

“Phụt.”

“Nhưng tạo ra thời trang riêng của Trung Quốc và bắt kịp với Âu Mỹ, nghe có vẻ đủ khiến người ta phấn chấn và mong đợi.”

Thật ra không chỉ riêng thời trang, trong các lĩnh vực khác liên quan đến thời trang, chẳng hạn như nhiếp ảnh và thiết kế trang phục, trước giờ chủ yếu là Âu Mỹ có quyền lên tiếng. Nếu như có thể phá vỡ lề thói cũ ấy thì quả thật là một chuyện tốt.

Tô Vãn Vãn ngẫm lại, bỗng thấy nhiệt huyết sôi trào: “Nhưng chuyện này liên quan gì đến Lạc Thành Dã?”

“Lạc Thành Dã là người phát ngôn bọn họ chọn đó. Sau này một loạt sự kiện thời trang do Lạc Thần tổ chức sẽ do cậu ấy quảng bá chính.” Na Na Mỹ vuốt cằm, “Chẳng trách cậu ấy được lên ngay từ lần đầu ra mắt, thì ra là do có tầng quan hệ này.”

Nghe Na Na Mỹ nói xong, Tô Vãn Vãn không khỏi nghĩ, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Lạc Thành Dã chọn Diệu Huy Entertainment thay vì các công ty đào tạo người mẫu chuyên nghiệp khác?

“Bất kể tham vọng của ba công ty này có thành công hay không thì trong vài năm tới, Lạc Thành Dã sẽ không cần lo lắng về sự nghiệp của mình. Anh chàng này rất may mắn, là người mới mà lại được chọn.” Na Na Mỹ lựa lời: “Tập đoàn Lạc Thần là sản nghiệp của nhà họ Lạc, em nói xem liệu Lạc Thành Dã có liên quan gì đến nhà họ Lạc không nhỉ?”

“Chị nghĩ người nhà họ Lạc sẽ ra nước ngoài chăn cừu, gọi vợ chồng người ngoại quốc là ba mẹ được hả?”

“…..” Na Na Mỹ: “Chắc là không.”

Tô Vãn Vãn lại nói: “Anh ấy được chọn có thể là do anh ấy mang họ Lạc, có duyên với Lạc Thần.”

Không phải Tô Vãn Vãn bịa ra mà đúng là có một số thương hiệu khi chọn người phát ngôn, ngoài hình ảnh, khí chất và độ nổi tiếng, họ còn xem xét những thứ siêu hình khác như họ tên, ngày sinh tháng đẻ,…

Na Na Mỹ gật đầu: “Nghe cũng đúng.”

Hai người họ né gọn sự thật và tin chắc vào những suy đoán sai lầm.

Đương nhiên, Na Na Mỹ đề cập đến sự việc này không chỉ vì Lạc Thành Dã mà còn vì cơ hội kinh doanh không giới hạn đằng sau nó. Chị nhắc nhở: “Em và Lạc Thành Dã phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp, thông qua cậu ấy, không chừng chúng ta sẽ giành được cơ hội chụp ảnh cho kế hoạch lần này của bọn họ, đây là một đơn hàng lớn đó.”

Chụp ảnh thương hiệu khác chụp ảnh tạp chí, họ thường mời các nhiếp ảnh gia cố định để hợp tác lâu dài, thời gian thường là một hoặc hai năm, nhằm duy trì tính đồng bộ và phong cách quảng bá thương hiệu trong một khoảng thời gian.



Phạm vi chụp ảnh thương hiệu rất rộng và phức tạp, đương nhiên số tiền kiếm được cũng rất nhiều.

Cho nên lúc nhắc tới việc này, hai mắt Na Na Mỹ sáng bừng.

Tô Vãn Vãn tặng chị ấy một cái lườm đầy khinh bỉ rồi ngã xuống giường bệnh. So với chụp ảnh thương hiệu rõ là phức tạp, cô vẫn thích chụp tạp chí hơn, nhưng nếu giành được, có lẽ cô sẽ được hợp tác lâu dài với Lạc Thành Dã…

***

Việc Tô Vãn Vãn giành được trang bìa của bốn tạp chí hàng đầu không chỉ khiến bản thân kiệt sức mà còn gây ra nhiều chỉ trích.

Không biết những tin tức tiêu cực xuất phát từ đâu mà nhanh chóng được tung lên khắp các diễn đàn trên Weibo và Tieba, chỉ trích Tô Vãn Vãn ăn cháo đá bát, trước kia cướp việc của thầy mình, giờ thì giành hết chỗ kiếm cơm của các nhiếp ảnh gia khác. Trang bìa đều do cô chụp, người khác đừng hòng giành được; nói cô không có năng lực, ỷ vào ngoại hình của bản thân và mối quan hệ bất chính với ông trùm và chủ biên tạp chí mới có được ngày hôm nay; mắng cô mập mờ dây dưa với rất nhiều đàn ông.

Phơi sáng 30 giây: Trời ơi tui cười tui đi vệ sinh, mối quan hệ bất chính với chủ biên tạp chí? Phiền mấy kẻ bịa đặt tỉnh lại giùm, trong số Ngũ đại tạp chí thì có tới bốn chủ biên là nữ rồi, người còn lại là nam nhưng ai chẳng biết anh ta không thích phụ nữ? Vậy mà còn đồn là có quan hệ bất chính???

Nắp ống kính không mở: Không có file ghi âm đã dám phỏng đoán người ta có quan hệ với ông trùm, tui đến phục.

Nhiếp ảnh nghèo ba đời: Không rõ năm ấy chị Vãn Vãn có làm điều gì sai trái hay không nhưng làm gì có ai muốn làm trợ lý cả đời? Đừng suốt ngày lấy ba cái chuyện cũ rích này để bôi đen chị ấy nữa.

Nhưng những chuyện kiểu như thế này xưa nay ai cũng cho rằng mình có lý, fan của Tô Vãn Vãn cảm thấy cô đúng, nhưng cũng có người cho rằng cô theo Dương Tiêu hai năm, tích lũy tài nguyên và mối quan hệ nhờ người khác, sau khi tốt nghiệp lại đạp đổ thầy giáo, còn cướp tài nguyên của thầy, như vậy là không đúng.

Tình cờ là gần đây Dương Tiêu đang chuẩn bị cho một cuộc triển lãm nhiếp ảnh, cần tuyên truyền ra bên ngoài, cho nên đã liên lạc với một số phương tiện truyền thông, và tất nhiên sẽ có một vài người hỏi Dương Tiêu về những tin đồn trên mạng.

“Nghe nói Tô Vãn Vãn từng ngủ với ông trùm giới kinh doanh mới lấy được tư cách chụp ảnh cho ngay khi vừa tốt nghiệp?”

“Tôi nghe nói cô ấy bị đuổi khỏi phòng làm việc vì hành vi phóng túng quá mức, điều này có đúng không?”

“Khi còn làm trong studio, cô ấy đã dùng danh nghĩa của anh để nhận việc khác, đồng thời cũng cướp đoạt công việc ban đầu vốn liên hệ với anh đúng không?”

Mỗi khi phóng viên hỏi một câu, sắc mặt Dương Tiêu lại đen thêm mấy phần.

Thấy sắc mặt không tốt của Dương Tiêu, Tả Hà Lộ vội vàng ngăn lại: “Thưa các vị phóng viên truyền thông, hôm nay là buổi tuyên truyền cho triển lãm nhiếp ảnh, các vị hãy đặt câu hỏi có liên quan đến triển lãm đi ạ.”

Cánh phóng viên lại không muốn từ bỏ cơ hội này.

“Cứ nói một chút đi.”

“Đúng vậy, trả lời vài câu thôi.”

Tả Hà Lộ còn muốn ngăn cản, không ngờ Dương Tiêu lại nâng tay ra hiệu đừng nói nữa. Cô ta thoáng sửng sốt, nhưng sau đó nụ cười nhanh chóng hiện trên khóe môi. Cô ta biết Dương Tiêu không nhịn được nữa, mà với thành kiến đối với Tô Vãn Vãn, nhất định anh ta sẽ chẳng nói được lời gì hay.

“Quả thật Tô Vãn Vãn từng làm trợ lý cho tôi hai năm. Trong hai năm đó, tôi thấy được sự trưởng thành nhanh chóng của một nhiếp ảnh gia tài năng. Em ấy có thể giành được suất chụp cho vì lúc theo tôi đến studio của , em ấy đã đưa ra một vài ý tưởng rất hay. Chủ biên của là Ôn Mễ rất thích và đánh giá cao ý tưởng này. Tôi nghĩ đây là lý do Ôn Mễ chọn em ấy sau khi em ấy rời khỏi phòng làm việc của tôi.”

“Hành vi phóng túng?” Dương Tiêu cười lạnh: “Lời vô căn cứ, trong hai năm làm việc cho tôi, em ấy là người cần cù nhất, cũng là người tăng ca nhiều nhất.”

“Còn chuyện cướp công việc của tôi…” Dương Tiêu lạnh lùng nhìn phóng viên đưa ra câu hỏi này: “Cậu xem thường tôi à?”

Cái nhìn lạnh lùng của Dương Tiêu khiến các phóng viên sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy.

Dương Tiêu thản nhiên nói: “Tô Vãn Vãn là một nhiếp ảnh gia rất tài năng. Trong triển lãm lần này cũng có tác phẩm của em ấy.”

“Đôi khi đứng ở nơi quá cao sẽ có vô số người muốn kéo mình xuống. Tôi từng phải chịu rất nhiều lời buộc tội và suy đoán ghê tởm như vậy, vì vậy đừng hỏi tôi những câu hỏi nực cười như thế này nữa.”

Tả Hà Lộ kinh ngạc nhìn Dương Tiêu, những lời này hoàn toàn trái ngược với suy đoán của cô ta. Cô ta nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Dương Tiêu đã nói thế rồi, cánh phóng viên cũng phối hợp chuyển chủ đề sang buổi triển lãm.

Sau khi phỏng vấn xong, Tả Hà Lộ vội vàng xin lỗi Dương Tiêu: “Em xin lỗi thầy, lẽ ra em nên nhắc nhở phóng viên chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói trước khi phỏng vấn.”

“Không sao.” Dương Tiêu thản nhiên đáp: “Thật ra tôi phải cảm ơn cánh truyền thông đã hỏi mấy vấn đề này để tôi có cơ hội giải thích một lần.”

“Ý thầy là…”

“Lần này Tô Vãn Vãn nhận chụp nhiều như vậy, điều này chứng minh được bản thân nhưng cũng đắc tội với một số người. Tôi đọc bình luận trên mạng, mấy lời vu khống và mắng chửi cực kỳ khó nghe.” Dương Tiêu ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi ghét Tô Vãn Vãn vì cô ta đã từng phản bội tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ đánh giá thấp tài năng của cô ta.”

Thật ra, “ghét” trong quan niệm của Dương Tiêu không phải ghét thật mà là thất vọng. Điều khiến anh ta thất vọng không phải Tô Vãn Vãn tách ra làm riêng mà là tiếp nhận công việc sau lưng anh ta. Chẳng lẽ Tô Vãn Vãn cho rằng anh ta là người lòng dạ hẹp hòi, là người không muốn trợ lý của mình thành công ư?



Tả Hà Lộ cười gượng: “Thầy vẫn luôn là người chân thành, cũng rất tán thưởng Vãn Vãn, quả thực sẽ không bao giờ hạ bệ cậu ấy trước mặt công chúng.”

Cuối cùng, cô ta tính sai rồi.

“Tiểu Lộ, tạp chí ngoại san bìa B em chụp lần trước cũng được, cuộc bình chọn sau đó em cũng thắng, nhưng tôi hy vọng em hiểu rõ một điều rằng, bàn về năng lực, bức ảnh đó em vẫn thua Tô Vãn Vãn. Nếu như không có tôi ở bên hướng dẫn, cách bố trí ánh sáng của em vẫn còn một số vấn đề.”

Tả Hà Lộ nghẹn họng: “Em đã hiểu rồi thưa thầy, sau này em sẽ chú ý ạ.”

Sau khi Dương Tiêu lên tiếng, dư luận trên mạng lập tức đổi chiều.

Chủ biên Ôn Mễ của cũng đăng weibo: Ngày nay có một số người hễ thấy phụ nữ thành công là không chịu được, dùng vô số ác ý, chỉ hận không thể làm bẩn người ta, muốn tâm của người ta cũng trở nên đen tối giống như mình. Tôi vô cùng yêu quý và đánh giá cao Tô Vãn Vãn.

Lạc Thành Dã chia sẻ bài đăng của chủ biên Ôn Mễ, còn tag Tô Vãn Vãn vào.

Lạc Thành Dã: @Tô Vãn Vãn Night là nhiếp ảnh gia giỏi nhất mà tôi từng hợp tác [Trái tim]

Bồ Câu Nhỏ rất yêu anh Dã: Ha ha ha mặc dù em rất cảm động nhưng mà em buồn cười quá, từ đó đến nay anh Dã mới hợp tác với một nhiếp ảnh gia duy nhất là Tô Vãn Vãn thôi mà.

Tui đánh đu trên người anh trai nhỏ: Chỉ hợp tác với một người +1, ha ha ha.

Lông trên người anh trai cũng gợi cảm: Chỉ hợp tác với một người +2, cho nên mau mau làm việc đi! Nếu không tui trèo tường đấy!

Đương nhiên Tô Vãn Vãn cũng đọc được bài đăng trên weibo của Lạc Thành Dã. Cô muốn không đọc cũng không được vì bị tag hàng chục nghìn lần, có nghĩa là cô nhận được mấy chục nghìn lượt @.

Tô Vãn Vãn nhìn đi nhìn lại câu Lạc Thành Dã nói, như thể nhìn ra hoa được vậy. Nhưng dù vui vẻ cỡ nào, cô vẫn không quên gửi tin nhắn nhắc nhở anh.

Tô 2000: Anh nói vậy sẽ đắc tội người khác đấy.

Lạc 300:?

Tô 2000: Cái câu nói tôi là nhiếp ảnh gia giỏi nhất anh từng hợp tác ý, anh làm vậy thì những nhiếp ảnh gia sau này hợp tác với anh sẽ nghĩ như thế nào.

Lạc 300: Vẫn là giỏi nhất (Thì quá khứ, thì hiện tại, thì tương lai).

Tô 2000: Anh cũng là phong cảnh đẹp nhất tôi từng chụp.

Hai người trước màn hình điện thoại khẽ nhếch môi cười.

Đối với Lạc Thành Dã, dù sau này có hợp tác với bao nhiêu nhiếp ảnh gia đi chăng nữa thì Tô Vãn Vãn vẫn luôn là người đầu tiên, cũng là người giỏi nhất trong lòng anh.

Còn đối với Tô Vãn Vãn, Lạc Thành Dã là người đánh thức khát vọng được chụp của cô nhiều nhất, và là phong cảnh đẹp nhất cô từng chụp.

Tóm lại, trong mắt hai người họ, người kia chính là số một.