Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm

Chương 25




Đối với những tin tức sai trái tiêu cực trên mạng, đương nhiên Na Na Mỹ sẽ không thờ ơ, chị đã liên hệ với một số nhà thiết kế và nhà tạo mẫu từng hợp tác, hy vọng họ có thể nói giúp Tô Vãn Vãn vài câu.

Quan hệ trong công việc của Tô Vãn Vãn không tệ, có nhiều người chưa cần Na Na Mỹ liên hệ đã chủ động đăng Weibo lên tiếng vì Tô Vãn Vãn.

Nhà tạo mẫu Tony: Năm ngoái tôi từng hợp tác với Vãn Vãn, cô ấy là một người rất nice.

Tôi họ Vương nhưng không phải sư phụ Vương: Tôi từng hợp tác với Vãn Vãn năm lần, tôi thấy cô ấy rất kiên nhẫn, chỉ dạy từng li từng tí cho người mẫu mới, thậm chí vì để chọn được ánh sáng thích hợp mà cô ấy còn sẵn sàng chờ cả ngày trời, cho nên tôi tuyệt đối không tin mấy lời đồn trên mạng.

Mỗi người nói vài câu, từ những nhánh sông nhỏ cuối cùng đã hợp thành đại dương rộng lớn, trấn áp từng đợt sóng dữ của cánh thủy quân trên mạng.

Đương nhiên vẫn có số ít antifans cố chấp cho rằng Tô Vãn Vãn làm việc thế này thế kia, bóng gió rằng sau lưng cô ra sao ai mà biết được.

Quần chúng hít drama: Mấy người cũng trâu bò đấy, trước thì cầm kính lúp bới lông tìm vết người ta, giờ tìm không thấy lại quay ra chơi trò suy đoán, bảo rằng ai mà biết sau lưng người ta thế nào.

Tình ngay lý gian: Quả dưa lần này vừa úng nước vừa khó ăn, nói chung là tức cái mình!



Thấy những tin tức tiêu cực lắng dần xuống và những luồng tin đính chính, tích cực dần dâng cao, Na Na Mỹ thở phào nhẹ nhõm: “May là chuyện này hữu kinh vô hiểm.”

Tô Vãn Vãn vuốt miệng chén trà: “Em cảm thấy lần này có người cố ý chỉnh em.”

“Chắc chắn có kẻ tác động phía sau rồi.” Na Na Mỹ phân tích: “Dự án Lạc Thần, Diệu Huy và NEW triển khai đã lan truyền trong giới, hiện giờ ai ai cũng nhìn chằm chặp miếng bánh béo bở này, nhiếp ảnh gia đầu tiên hợp tác quay chụp với họ không những kiếm được kha khá tiền mà còn gia tăng độ nổi tiếng, chưa biết chừng còn lưu danh sử sách thời trang Trung quốc đấy, vinh dự biết bao.”

“Em là một đối thủ cạnh tranh đáng gờm, nếu có thể dìm em xuống, xử lý em trước tiên thì điều đó có nghĩa là những người còn lại bớt đi một kình địch.” Na Na Mỹ thở dài, nói: “Thêm nữa, lúc trước em nhận được không ít đơn hàng chụp ảnh, đắc tội vài người, bọn họ làm vậy không chỉ báo được thù cũ mà còn gạch tên em khỏi danh sách hợp tác, một mũi tên trúng hai đích.”

Tô Vãn Vãn như suy nghĩ điều gì đó, miệng nhấp một ngụm trà: “Cây ngay không sợ chết đứng.”

Na Na Mỹ gật đầu: “Trái lại, lần này người khiến chị bất ngờ nhất là Dương Tiêu, chị vốn cho rằng anh ta sẽ phỉ báng em một thôi một hồi trước cánh truyền thông cơ, ai dè trong buổi tuyên truyền triển lãm, anh ta lại giải thích mấy câu.”

“Thầy Dương Tiêu không phải người như vậy đâu, thầy ấy rất thẳng tính, chị cảm thấy người có thể đập bàn cãi nhau với chủ biên , còn từ chối ngồi cạnh em, thậm chí là ngồi cùng hàng trong lễ trình diễn thời trang năm ngoái thì hà cớ gì phải bảo vệ em trước cánh truyền thông trong buổi tuyên truyền?”

được thành lập vào năm 1909, hiện nay đã được phát hành xuất bản ở 20 quốc gia trong khu vực, là tạp chí về phong cách sống được tôn sùng nhất thế giới, có tiếng nói nhất định trong làng thời trang, mà chủ biên Trung quốc cũng là một thủ lĩnh đầu đàn, cô ấy nói một câu hay mặc một bộ trang phục nào đó đều có tác động to lớn đến giới thời trang, cô ấy nắm trong tay rất nhiều người mẫu, ngôi sao, nhà thiết kế, nhiếp ảnh gia… và những mối quan hệ xã giao quan trọng.

Dù như vậy, Dương Tiêu cũng từng xích mích với vị chủ biên này, cho nên Dương Tiêu vốn chẳng sợ làm mếch lòng ai, anh ta sẽ không đắp nặn hình tượng một người thầy khoan dung độ lượng, bảo vệ Tô Vãn Vãn chỉ vì một buổi tuyên truyền cho triển lãm nhiếp ảnh.

Chuyện Dương Tiêu và chủ biên cãi nhau, Na Na Mỹ cũng từng nghe phong thanh, lúc đó chị ấy còn tưởng tên này sẽ bị phong sát, không ngờ vẫn còn nhảy nhót khắp nơi.

“Anh ta đúng là người kỳ lạ, người mắng em là anh ta, giờ người nói đỡ cho em cũng là anh ta.”

“Thầy ấy bảo vệ em là vì đứng dưới góc độ của một nhiếp ảnh gia, thầy ấy không thể để một nhiếp ảnh gia mình tâm đắc bị bôi nhọ, từng làm thầy nên thầy ấy hiểu rõ hơn ai hết em là người thế nào, thầy ấy quả thực có tài, nhưng cũng cảm thấy em là đứa ăn cháo đá bát thật.”

“À.” Na Na Mỹ cũng đã hiểu đại khái câu chuyện.



Thấy Na Na Mỹ bỏ bộ quần áo cuối cùng vào túi hành lý, Tô Vãn Vãn nói: “Chờ lát đi mượn cái xe lăn, chúng ta ra viện.”

Na Na Mỹ đang kéo dở khóa túi, ngẩng đầu nhìn Tô Vãn Vãn một cái rồi cười gian xảo: “Cần gì mượn xe lăn, chúng ta có xe lăn chạy bằng cơm cơ mà.”

Tô Vãn Vãn còn đang mông lung với lời Na Na Mỹ vừa nói thì đã thấy Lạc Thành Dã xách một túi thuốc xuất hiện ngoài cửa phòng bệnh.

Lạc Thành Dã: “Phẫu thuật thành công nên ra viện.”

Tô Vãn Vãn ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?”

“Na Na Mỹ nói hôm nay cô ra viện, cô ấy sợ một người không đủ nên gọi tôi đến giúp.” Lạc Thành Dã đi đến bên cạnh Tô Vãn Vãn, khẽ hỏi: “Dọn đồ xong xuôi rồi hả?”

“Dọn xong rồi.” Tầm mắt Tô Vãn Vãn dừng trên bả vai rộng cùng tấm lưng rắn chắc của Lạc Thành Dã, lòng hơi chần chừ, cô không khỏi nghĩ đến kiểu bế công chúa kia, chẳng lẽ hôm nay lại để Lạc Thành Dã bế hay cõng ra ngoài sao?

Nhìn cơ bắp rắn chắc khỏe khoắn của đối phương, cánh tay mạnh mẽ kia, thật ra lòng cô cũng khấp khởi chờ mong…

Đúng lúc này, một cô y tá đẩy xe lăn đi vào, vô tình phá tan mộng đẹp của Tô Vãn Vãn: “Xe lăn mọi người mượn đây.”

Tô Vãn Vãn: “…”

Mà người khơi mào là Na Na Mỹ thì đang đứng cạnh cười trộm, xe lăn do chị ấy mượn, người cũng do chị ấy lừa tới. Thấy nét mặt ngơ ra khó tả của Tô Vãn Vãn, Na Na Mỹ cảm thấy mối thù “cơm chó” cuối cùng cũng báo xong.

***



Trên đường trở về, nhân lúc đang dừng đèn đỏ, Na Na Mỹ đưa tấm vé triển lãm nhiếp ảnh cho Tô Vãn Vãn ngồi hàng ghế sau: “Triển lãm nhiếp ảnh bắt đầu diễn ra từ cuối tháng cho đến giữa tháng sau, nghe nói buổi triển lãm có tác phẩm của những bậc thầy đến từ nhiều nước, còn có tác phẩm đạt giải của từng năm trong nước. Đợi đến khi chân em khá hơn, chị nghĩ em có thể ghé xem, có qua có lại mới toại lòng nhau.”

“Hơn nữa trước khi ra nước ngoài em nói sự nghiệp của em đã gặp bình cảnh, hết hứng thú cầm máy, vậy đến ngắm ảnh của các thầyđi, biết đâu lại có thêm cảm hứng.”

Na Na Mỹ nhắc đến việc có qua có lại, ý chỉ sự đỡ lời của Dương Tiêu dành cho Tô Vãn Vãn, nên cô cũng nên ủng hộ sự nghiệp nhiếp ảnh của anh ta đôi phần.

“Em biết rồi.” Tô Vãn Vãn vỗ vỗ tấm vé trong tay.

Nghe thấy vậy, Lạc Thành Dã không khỏi nhìn Tô Vãn Vãn thêm vài lần, sự nghiệp gặp bình cảnh, không còn hứng thú chụp ảnh? Chẳng phải khi đó cô đã chụp rất nhiều ảnh anh sao.

Còn đang băn khoăn nghĩ ngợi, anh chợt dừng mắt trên tấm vé triển lãm, có lẽ là phía bán vé muốn tăng độ hot nên đã in ảnh Dương Tiêu trên đó, người trong ảnh như cây ngọc đón gió, dáng vẻ phóng khoáng.

Dương Tiêu khác xa so với tưởng tượng của anh.

Lạc Thành Dã thản nhiên nói: “Cô luôn gọi anh ta là thầy, tôi còn tưởng anh ta lớn tuổi rồi cơ.”