Cô không thèm quan tâm đến sắc mặt của đám người đó mà bỏ đi lên lầu. Cố Dạ Bạch nắm chặt tay, ly rượi trong tay anh bị bóp vỡ thành mảnh. Máu từ lòng bàn tay anh bắt đầu rỉ ra khiến đám người kia sợ xanh mặt, họ biết anh đã phát điên rồi.
Lúc này cô ả đào ngồi cạnh anh không sợ chết mà còn lên tiếng tỏ ra lo lắng nói:
- Dạ Bạch để em băng lại vết thương cho anh.
Dứt lời cô ta lấy khăn tay trong túi rồi băng lại. Cố Dạ Bạch liếc nhìn cô ta một cái bất ngời nắm cổ tay của cô ta đi lên lầu. Ban đầu cô ta cũng khá bất ngờ trước hành động của anh. Nhưng khi nhìn thấy anh dẫn cô ta lên lầu thì trong lòng vui sướng không thôi.
Đám người kia cũng không nán lại nữa đều đứng dậy bỏ về. Trong phòng cô để bông hồng cắm tạm vào bình hoa có sẵn. Đang định đi tắm thì cánh cửa phòng chợt bị ai đó đạp mạnh.
Cô giật mình quay người lại thì thấy anh và cô ả đào kia xuất hiện trước cửa phòng cô. Triệu Y Vân đang định lên tiếng hỏi thì anh nhanh chóng đi đến chỗ cô. Sát khí từ người anh toả ra khiến cho cô sợ hãi vô thức mà lùi lại.
Cố Dạ Bạch chộp lấy cánh tay cô khiến khuôn mặt cô khẽ nhăn lại vì đau.
- Này anh làm gì vậy, mau buông ra.
Mặc kệ cô vùng vẫy la hét, anh mạnh bạo lôi cô đến ghế ngồi. Anh tháo thắt lưng ra trói cô vào ghế. Điều này khiến cô cảm thấy hoang mang sợ hãi.
- Anh làm gì vậy mau thả tôi ra. Cố Dạ Bạch anh có nghe thấy tôi nói gì không. Anh phát điên cái gì vậy chứ.
Đôi mắt anh hằn lên những tia máu nhìn xoáy sâu vào cô. Sự sợ hãi len lỏi qua các tế bào khiến cô lạnh sống lưng. Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:
- Chẳng phải em chê tôi bẩn sao, được tôi sẽ cho em tận mắt thấy tôi bẩn như thế nào.
Cô lắc đầu hoang mang không biết anh định làm gì. Cố Dạ Bạch không để tâm đến cô nữa, anh bước đến chỗ cô ả đào kia ném mạnh cô ta xuống giường rồi điên cuồng xé rách toạc chiếc váy mà cô ta đang mặc.
- Chỗ này còn có người đó người ta ngại lắm.
Cố Dạ Bạch không quan tâm đến lời làm nũng của cô ta. Anh trực tiếp đưa cự vật tiến thẳng vào trong mà thúc.
Tiếng rên rỉ của cô ta vang lên cùng với tiếng thở dốc.
Cô ngồi đó bị trói chặt hai cánh tay vào thành ghế, cô nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy cảnh tượng hoan ái kia. Nhưng tai cô lại nghe rất rõ những tiếng va chạm cơ thể, tiếng rên rỉ thở dốc của cả hai người họ.
- Um...a...Dạ Bạch anh nhẹ nhàng thôi...a... ưm...nhanh quá...
Đâm sâu vào trong em đi...a...ưm ...thích quá...của anh to quá à ~...
Cô ngồi đó nghe hết những lời dâm dục của cô ta, trong lòng cô cảm thấy buồn nôn không thôi.
- Cố Dạ Bạch tôi ghét anh.
Giọng nói căm phẫn của cô vang lên, nước mắt cô bỗng nhiên rơi xuống. Lúc này cô cảm nhận thấy có ai đó đang cởi trói cho cô. Hai cánh tay cô đỏ lên những vết hằn vì khi nãy cô đã giãy dụa muốn cởi trói. Đôi mắt ướt đẫm nước mắt mở ra. Cô nhìn thấy Cố Dạ Bạch thì vội đẩy anh ra rồi chạy đi.
Triệu Y Vân chạy lên sân thượng, cơn gió mùa thu mát lạnh tạt vào người cô. Cô chạy đến một góc ngồi gục mặt xuống ôm lấy đầu gối mà khóc nức nở.
Cô cũng không biết tại sao bản thân lại cảm thấy bị tổn thương khi anh đối xử với mình như vậy. Lúc này tiếng bước chân tiến lại gần rồi dừng lại trước người cô.
Triệu Y Vân đôi mắt đỏ ửng nhìn nên, thấy anh cô vội vàng đứng lên né tránh bỏ đi. Hiện tại cô không muốn gặp mặt anh chút nào.
Cố Dạ Bạch nắm lấy cổ tay cô kéo lại. Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay anh. Triệu Y Vân uất ức cô đánh mạnh vào ngực anh tức giận nói:
- Anh bỏ tôi ra cái đồ dơ bẩn, đừng chạm vào tôi. Tôi cảm thấy buồn nôn lắm.
Cố Dạ Bạch vẫn đứng yên đó mà mặc kệ cô đánh. Đến khi sức lực ở tay cô giảm dần lúc này anh kéo cô vào trong lòng mà ôm chặt lấy.
- Em đánh đủ rồi chứ, xin lỗi vì tôi đã mất khổng chế mà trói em lại.
Cô nhếch miệng cười khinh bỉ nói:
- Bây giờ mỗi lời nói của anh đều khiến tôi buồn nôn, mau bỏ tôi ra đừng để tôi ghét anh thêm nữa.
Cố Dạ Bạch không muốn anh ôm chặt cô hơn khiến cô cảm giác nghẹn thở.
- Tôi xin lỗi em đừng chê tôi bẩn được không. Sau này tôi sẽ không như vậy nữa đâu.
Triệu Y Vân khá bất ngờ trước câu nói của anh. Nhưng vậy thì sao chứ, cô không muốn quan tâm. Cô buông tay bất lực nói:
- Buông tha cho tôi đi được không.