Cố Dạ Bạch ôm chặt cô hơn, anh sợ nếu buông ra thì cô sẽ chạy mất. Ngay lúc này anh cũng cảm nhận được sự bất lực của cô đến nhường nào.
- A Nhi anh không bẩn em đừng ghét anh như vậy được không. Đừng rời xa anh, bỏ rơi anh.
Cả người cô sững lại khi nghe thấy cái tên " A Nhi ". Đã lâu lắm rồi cô không còn nghe thấy cái tên này. Cái tên "
A Nhi " chỉ có bố mẹ cô biết nhưng tại sao Cố Dạ Bạch lại biết cái tên này chứ.
- Tại sao anh lại biết cái tên " A Nhi ".
Cố Dạ Bạch buông cô ra, anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô rồi nói:
- Em còn nhớ khi còn nhỏ đi lạc mất ba mẹ. Khi đó em nhìn thấy một anh trai ngồi một mình ở công viên nên đã đi tới đưa cho anh trai đó một chiếc kẹo mút chứ.
Kí ức của cô dần quay về hồi năm cô 6 tuổi. Khi đó gia đình cô cũng thuộc dạng khá giả đủ ăn đủ mặc. Cô là con một trong nhà nên được ba mẹ chiều hết sức. Nhưng cô không vì vậy mà sinh ra tật xấu mà ngược lại rất ngoan ngoãn và vâng lời.
Hôm đó là cuối tuần cô được ba mẹ dẫn đi công viên để chơi. Khi đó cô rất hào hứng cười nói vui vẻ và chơi rất vui. Từ đâu một chú chó nhỏ dễ thương chạy đến, cô muốn ôm lấy chú chó nhỏ đó để chơi nhưng vì chú chỏ nhỏ tỏ ra sợ hãi người lạ lên đã bỏ chạy.
Cô lại không cam lòng mà chạy theo để bắt lại. Chú chó đó chạy rất nhanh đến khi cô chạy mệt đứng lại thở lấy sức nhìn xung quanh là một nơi xa lạ. Cô cố gọi ba mẹ nhưng không thấy họ đâu.
Lúc đó cô rất sợ hãi phải cố kiềm lại để không khóc oà lên. Cô cứ đi ngược lại phía vừa chạy để tìm ba mẹ mình.
Đôi mắt long lanh ngây ngô của cô nhìn thấy anh trai nọ đang ngồi trên ghế lủi thủi một mình. Nhìn anh có vẻ đang có chuyện gì đó rất buồn.
Cô bước đến gần để nhìn anh trai kia. Giọng nói non nớt của cô vang lên:
- Anh trai anh sao vậy, anh cũng bị lạc bố mẹ giống em sao ?
Người con trai kia nghe thấy giọng nói của trẻ con, anh ngẩng lên nhìn thì thấy một cô bé rất xinh xắn dễ thương.
Cô bé đó mặc một chiếc váy màu trắng cùng với đôi giày ngọc. Trông cô bé giống như một thiên thần vậy.
Thấy anh không nói gì mà chứ nhìn chằm chằm vào mình khiến cô cũng hơi sợ hãi. Nhưng cô vẫn tỏ ra bình thường nhất, bàn tay nhỏ nhắn đưa vào trong chiếc túi nhỏ đeo ở bên hông móc ra một cậy kẹo mút. Cô tươi cười đưa về phía anh nói:
- Anh trai mau cầm lấy ăn đi, nó sẽ giúp tâm trạng anh tốt hơn đó.
Người con trai kia đưa tay ra cầm lấy cây kẹo từ tay cô, khuôn mặt không tỏ ra cảm xúc gì nói:
- Cảm ơn.
Lúc này từ phía xa giọng nói của ba mẹ lo lắng tìm kiếm cô vang lên:
- A Nhi con ở đâu rồi mau lên tiếng đi.
Cô lúc này nhìn thấy ba mẹ từ xa, vui mừng khôn xiết vẫn vẫy tay nói lớn:
- Ba mẹ A Nhi ở đây nè.
Từ phía xa ba mẹ đã nhìn thấy cô bọn họ vui mừng chạy đến. Mẹ ôm lấy cô vào lòng xúc động nói:
- A Nhi con chạy đi đâu vậy, con có biết ba mẹ đã lo lắng thế nào không chứ.
Cô giải thích mọi chuyện cho mẹ cô, lúc này bà ấy mới buông ra nhìn cô nói:
- Nếu con muốn thì ba mẹ sẽ mua cho con một chú chó nhé.
Cô nghe thấy vậy vui mừng ôm lấy mẹ mà hôn lên má. Ba mẹ cô đưa cô về, trước lúc đi cô quay lại nhìn anh trai kia nở nụ cười tươi nói:
- Anh trai tạm biệt, anh đừng buồn nữa nhé.
Người con trai đó nhìn cả nhà ba người hạnh phúc nắm tay nhau bước đi trong lòng xẹt qua tia gì đó khó nói. Anh nhìn xuống chiếc kẹo đang nắm trong tay khẽ mỉm cười.
Quay trở lại hiện tại cô nhìn anh khó tin nói:
- Anh chính là anh trai ngày trước sao ?
Cố Dạ Bạch nắm tay cô đôi mắt trở lên ôn hòa nhìn cô nói:
- Lúc đó ngày nào anh cũng đến đó ngồi để chờ để gặp lại em. Nhưng chờ đợi mãi lại không thấy em xuất hiện.
Sau này cho dù anh muốn tìm kiếm nhưng đều trong vô vọng. Em giống như đã bốc hơi khỏi nơi này vậy.
Cô đứng trân trân nhìn anh một hồi, lát sau cô mới mở miệng nói:
- Vậy đây chính là lý do mà anh ko để tôi đi sao. Nếu tôi biết đó là anh của bây giờ thì tôi thà lúc đó không nói chuyện an ủi anh.
Cố Dạ Bạch nhìn vẻ mặt lạnh nhạt cô như không thể tin vào tai mình những gì mình nghe thấy. Anh cứ nghĩ nếu gặp lại cô thì cả hai người sẽ bắt đầu làm quen rồi dẫn dần sẽ tiến xa hơn.
Nhưng anh không ngờ được một chuyện khi anh gặp lại cô thì cô đã thuộc về người khác. Cái tên đó chỉ yêu cô vì vẻ bề ngoài và lợi dụng lòng tin của cô dành cho hắn.
Anh không muốn cô bị hắn lợi dụng nên đã kéo cô lại bên mình, cho cô nhìn rõ bộ mặt của hắn. Khi nhìn thấy cô đau khổ vì tình trong lòng anh cũng không vui.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ dần tốt lên nhưng có vẻ như mọi chuyện càng tệ hơn anh nghĩ. Triệu Y Vân không quan tâm đến anh mà mặc anh đứng đó quay người bỏ đi.