Yêu Em Điên Cuồng

Chương 58: Hộp quà màu đỏ




Những lời chúc của mọi người cũng vang lên. Cố Dạ Bạch cảm thấy một luồng hơi ấm tràn vào trong tim. Anh khẽ cười rồi cúi người thổi nến.

Tiếng vỗ tay của mọi người vang lên, những chiếc rèm cũng dần kéo ra để lọt ánh sáng vào trong căn nhà. Nhìn căn nhà bây giờ mới tràn trề sinh lực.

- Cảm ơn.

Giọng nói cứng nhắc có phần cảm kích của anh vang lên. Mọi người cũng đã quen với những lời cứng nhắc của anh. Nếu anh nói lời đường mật, cảm kích thì sẽ không phải là lão đại của bọn họ nữa.

Lúc này quản gia từ ngoài bước vào trong nhà, ông ta đưa cho anh một hộp quà được bọc bằng giấy gói màu đỏ sầm.

- Ông chủ có bưu phẩm, tôi không biết là ai đã gửi cho ông vì không có tên người gửi.

Quản gia nói xong, ông ta trở ra ngoài tiếp tục công việc của mình. Cô tò mò không biết ai lại tặng quà cho anh.

Nhưng còn Chi Hạo và ba người kia thì khác, sắc mặt của bốn người họ dần thay đổi.

Nhưng sự thay đổi lớn nhất vẫn là anh. Trên hộp quà tùy không có người gửi nhưng anh lại ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng mà đã từ lâu rồi anh không còn ngửi thấy.

Trên nắp hộp quà có một hình vẽ bông hồng, chỉ có một người mới vẽ được như vậy. Cả người anh bất chợt run lên. Anh cầm chặt hộp quà trên tay đến nỗi nói gần như bị bóp méo.

Triệu Y Vân thấy anh trở lên khác lạ sau khi nhìn thấy hộp quà thì tò mò hỏi:

- Anh sao vậy, chẳng lẽ hộp quà này có vấn đề gì sao.



Lúc này anh mới bừng tỉnh nhìn cô lắc đầu nói:

- Anh không sao.

Chi Hạo đằng sau lúc này bước đến vội lên tiếng:

- Chắc do cậu ta đói đó, chúng ta mau vào ăn cơm thôi. Hôm nay Y Vân chuẩn bị rất nhiều món cho cậu đó.

Cố Dạ Bạch cũng khẽ cười, chỉ trong phút chốc anh đã lấy lại được dáng vẻ ban đầu.

- Mau vào dùng bữa thôi, chuẩn bị cả ngày chắc em cũng đói rồi.

Triệu Y Vân gật đầu quả thật bây giờ cô cảm thấy rất đói bụng. Mọi người ngồi vào bàn ăn, bắt đầu dùng bữa.

Trên bàn ăn chỉ có cô là ăn uống tự nhiên. Chi Hạo nhìn cô, trong mắt hiện lên tia khó nói. Triệu Y Vân dần nhận ra không khí bữa ăn có vẻ không tốt, cô nhìn mọi người rồi nhìn sang anh ngây ngô nói:

- Mọi người sao vậy, lẽ nào đồ ăn em nấu lại không ngon sao.

Chi Hạo vội lắc đầu khẽ cười nói:

- Không phải, đồ ăn rất ngon.

Lâm Trinh và hai người kia cũng gật đầu phụ hoạ. Bọn họ nhanh chóng gắp đồ ăn lên miệng nhai. Triệu Y Vân nhìn sang anh, thấy anh vẫn chưa động đũa cô nhanh chóng gắp thịt xào vào bát anh dịu dàng nói:

- Anh mau ăn đi, em còn chuẩn bị một món quà đặc biệt cho anh nữa đó.



Cố Dạ Bạch nhìn cô khẽ cười gật đầu, anh đang định gắp đồ ăn thì lúc này điện thoại đổ chuông. Không có tên người gọi, là một số lạ.

Anh cũng không tính nghe nhưng trong vô thức anh nhìn hộp quà màu đỏ bên cạnh thì vội cầm nghe.

Đầu dây bên kia là một âm thanh yên lặng, chỉ có tiếng sóng biển. Cố Dạ Bạch khẽ nhíu mày vì không có ai nói gì.

Cứ nghĩ ai đó gọi nhầm lúc anh định tắt máy thì một giọng của người con gái vang lên, tạo cho anh cảm giác vừa thân quen lại vừa xa lạ.

- Chúc mừng sinh nhật anh Dạ Bạch, anh đã nhận được món quà sinh nhật của em chưa.

Cả người anh cứng đờ, như không thể tin vào tai những gì mình nghe thấy. Giọng nói anh có phần run rẩy trong vô thức nói:

- Là em sao A Ninh, em còn sống ư.

Triệu Y Vân dừng đũa lại khi nghe thấy anh gọi tên người con gái khác. Chi Hạo và ba người kia vô thức buông đôi đũa đang cầm trên tay. Sắc mặt bọn họ tái nhợt có phần bất ngờ.

Tại một bờ biển, một người con gái xinh đẹp đang ngồi trên bãi cát nhìn ra những cơn sóng biển. Cô gái đó không ai khác chính là A Ninh. Sau khi gọi điện chúc mừng sinh nhật anh và thấy phản ứng của anh như vậy, cô ấy chỉ khẽ mỉm cười trả lời:

- Em đang ở bãi biển lúc trước chúng ta lần đầu gặp nhau. Nếu anh muốn thì hãy đến đây, em chỉ cho anh 15 phút thôi đó.

Bên này sau khi nghe A Ninh nói xong, Cố Dạ Bạch vội cúp máy không chần trừ mà chạy nhanh ra khỏi nhà. Để lại cô ngồi đó ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Bốn người kia nhìn nhau, bọn họ biết chuyện A Ninh còn sống chắc chắn sẽ gây ra bao sóng gió về sau. Chi Hạo nhìn thấy cô đang ngơ ngác như vậy thì không khỏi đồng cảm.