Ánh mắt cô nhìn vào những vết rách da trên môi anh. Trong lòng cô cũng không vui vẻ là bao. Triệu Y Vân nhìn anh nghiêm giọng nói:
- Em không muốn cô ấy ở cùng chúng ta, mỗi lần nhìn anh và cô ấy thân thiết em rất khó chịu.
Mỗi lần thấy hai người họ thân mật với nhau cô chỉ muốn đi đến chen vào. Bản thân cô cũng thừa nhận là mình ghen. Sau chuyện tối qua đã đi đến giới hạn của sự chịu đựng.
Cô không thể để cô ta tiếp tục ở lại cho dù lý do có là gì. Cố Dạ Bạch khẽ cười, anh đưa tay xoa đầu cô đoạn nói:
- Anh đã đưa A Ninh ra khách sạn ở, anh không nghĩ chuyện hôm qua lại xảy ra. Anh biết mình đã sai khi để cô ấy ở lại nhà làm em khó xử. Tất cả đều là lỗi của anh.
Triệu Y Vân nghe anh nói đã đưa cô ta ra ngoài, trong lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
- Sau này em không muốn anh thân thiết với cô ấy quá, cho dù lý do là gì đi chăng nữa. Em là con người cũng biết ghen.
Cố Dạ Bạch khẽ nhếch miệng cười đồng ý với cô. Anh biết cô đã hết giận nên cúi người hôn trộm vào má cô. Triệu Y Vân nhìn anh khẽ cười ngượng ngùng quay đi.
Tại khách sạn sang trọng có một đôi nam nữ không mảnh vải trên người, bọn họ đang lăn lộn với nhau hết lần này đến lần khác.
Mãi hồi lâu sau cả hai người mới dừng lại. Cô gái kia nằm tựa vào vai của người đàn ông kia. Giọng nói dịu dàng có chút buồn bực:
- Anh ta đã đuổi em ra khách sạn nên em không thể không đi. Chuyện anh nhờ em làm, em cũng chưa hoàn thành được.
Giọng nói kia không ai khác chính là A Ninh. Còn người đàn ông kia chính là kẻ đeo nửa chiếc mặt nạ trên mặt đã bắt cóc cô. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve người cô ta, trong giọng nói có phần lạnh lùng:
- Không vội, anh có chuyện này cần em làm. Chỉ cần thành công thì những chuyện khác chỉ là cỏn con thôi.
Cô ta nhìn hắn lắng nghe chờ đợi. Hắn đưa tay xoa nắn bầu ngực cô ta đoạn nói:
- Cố Dạ Bạch quan trọng thứ gì nhất chúng ta chỉ cần phá hủy nó đi là được. Em hiểu những gì anh nói chứ.
Ánh mắt cô ta dần đanh lại trở lên tàn độc. Miệng khẽ nhếch lên đoạn nói:
- Em hiểu rồi, chuyện này em sẽ làm tốt. Chỉ cần anh giữ lời hứa giao kèo của chúng ta là được.
Hắn nhìn A Ninh đôi mắt khẽ hếch lên tia lạnh lẽo:
- Tất nhiên anh sẽ không nuốt lời như tên đó.
Dứt lời hắn lại nhào đến cô ta mà tiếp tục. Tiếng rên rỉ nỉ non cùng tiếng thở dốc của cả hai lại vang lên trong căn phòng.
Hôm nay là cuối tuần cô được nghỉ, Cố Dạ Bạch hôm nay sẽ trở về sau chuyến công tác. Kể từ ngày hôm đó anh đã giữ đúng lời hứa không tiếp xúc nhiều với A Ninh.
Cô ta tuy ở trong khách sạn nhưng vẫn hay nhắn tin gọi điện cho anh. Lúc kêu đau đầu, lúc thì kêu tức ngực hoặc đói bụng giữa đêm. Những lúc đấy anh đều nhờ Lâm Trình mua thứ này thứ kia mang đến cho cô ta. Cô ta làm vậy không khác gì thay cho lời khiêu chiến.
Cô đang ngồi ngoài vườn hoa để đọc sách. Chuông điện thoại reo lên là một số lạ. Cô cũng không nghĩ gì nhiều mà ấn nghe.
- Alo ai vậy ?
Đầu dây bên kia một giọng nữ thanh thoát trả lời:
- Là tôi A Ninh.
Đôi lông mày cô khẽ nheo lại trong lòng thắc mắc không biết cô ta gọi mình là có chuyện gì thì đầu dây bên kia cô ta nói tiếp:
Tôi muốn gặp cô để nói chuyện.Giữa chúng ta không thân thiết đến độ có chuyện để nói.Nếu cô không đi thì sẽ hối hận đó.Nghe câu nói úp mở của cô ta, trong lòng cô cũng có chút tò mò không biết cô ta định nói chuyện gì.
- Được.
Bên này sau khi nghe thấy cô đồng ý, cô ta khẽ nhếch miệng cười nói:
- Địa chỉ một lát nữa tôi sẽ gửi cho cô.
Nói xong cô ta cúp máy, cô nhìn màn hình đen kịt đôi lông mày khẽ co lại. Dù sao cô cũng muốn gặp cô ta để giải quyết nốt một lần.
Chiếc xe taxi dừng lại trước một tiệm cafe. Cô trả tiền rồi xuống xe bước vào bên trong. Sau khi nhìn quanh một lượt trong quán, cô thấy A Ninh đang ngồi trong một góc của quán.
Triệu Y Vân cũng đi nhanh về phía cô ta đang ngồi. A Ninh nhìn thấy cô đã tới, cô ta vẫn như thường lệ nở nụ cười thân thiện với cô.
Thấy cô đã ngồi xuống ghế lúc này cô ta nói:
Cô có muốn uống gì không ?Không cần, chúng ta sẽ không ngồi đây để nói dài dòng đâu.Triệu Y Vân lạnh nhạt trả lời, cô ta nghe xong cũng tỏ ra hờ hững mỉm cười nhún vài nói:
- Tùy cô thôi.
Cô nhìn cô ta bộ dáng vẫn như lần trước nhưng ở cô ta đã có gì đó thay đổi. Thấy cô ta từ nãy vẫn không nói gì.
Triệu Y Vân không muốn lãng phí nhiều thời gian với cô ta nữa. Cô bắt đầu lên tiếng:
- Rốt cuộc cô muốn gặp tôi là để nói chuyện gì. Đừng nói với là hẹn tôi ra đây chỉ để uống nước rồi ngắm nhìn đường phố thôi đấy.