A Ninh thấy bộ dáng nóng vội của cô như vậy thì vội cười nói:
- Y Vân cô đừng có nóng vội như vậy chứ.
Triệu Y Vân khẽ nheo mắt không tỏ thái độ gì nhìn cô ta. A Ninh khẽ cười rồi lấy lại dáng vẻ nghiêm túc nói:
- Tôi muốn cô rời xa anh ấy, cô không thích hợp ở cạnh anh ấy. Từ khi tôi trở về cô không nhận thấy mình chỉ là một kẻ thay thế cho tôi sao.
Cô vốn không hiểu anh ấy bằng tôi, chúng tôi đã ở cạnh nhau 8 năm. Đủ dài để hiểu rõ về đối phương. Nếu không có vụ tai nạn đó thì chúng tôi đã kết hôn sinh con cái. Chúng tôi sẽ có một gia đình hạnh phúc.
Làm gì có chỗ để cho cô chen vào chứ. Cố Dạ Bạch anh ấy chỉ là muốn tìm một kẻ như cô để tìm kiếm hình bóng của tôi mà thôi. Cô không nhận thấy từ khi biết tôi còn sống anh ấy đã không còn để ý đến kẻ thay thế như cô nữa sao.
Nghe những lời cô ta nói, bàn tay cô khẽ siết chặt. Những lời cô ta nói đều đúng cô không thể phản bác. Ngay từ đầu cô đã không biết lý do vì sao Cố Dạ Bạch lại luôn muốn giữ cô lại, cho dù cô có chạy trốn anh cũng lục tung thành phố đi tìm.
Lí do anh nói gặp cô lúc nhỏ cũng không đủ minh chứng để anh nghĩ mọi cách giữ cô lại. Nhưng từ khi A Ninh xuất hiện mọi thứ như bị đảo lộn hoàn toàn.
Nhưng cho dù vậy thì có thế nào chứ, cô đang mang thai đứa con của anh. Cô không nhẫn tâm để đứa nhỏ không có bố. Hôm nay cô dự định sẽ nói chuyện mình đang có thai cho anh biết. Nghĩ đến con cô dần trở lên mạnh mẽ hơn nhìn cô ta nói:
- Nếu anh ấy đã để tâm đến cô như vậy thì tại sao người đi ra khỏi nhà là cô chứ không phải tôi. A Ninh cho dù cô đã ở cạnh anh ấy 8 năm thì thế nào chứ. Anh ấy chẳng qua vì cảm giác tội lỗi lên mới đối xử với cô tốt hơn một chút mà thôi.
Thấy cô không vì những câu nói của mình mà thoái lui, lại còn mạnh mẽ đáp trả nói trúng tim đen của cô ta. A Ninh mặt dần đen lại, móng tay cấu vào da cảm giác đau đớn truyền đến khiến cô ta dần lấy bình tĩnh trở lại.
Cô ta cầm cốc cafe đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi thong thả để xuống bàn. Phía đuôi mắt khẽ hếch lên, miệng cô ta nở nụ cười nhìn cô thần bí nói:
- Cô nói với tôi những lời này là đang muốn giữ bố cho đứa con trong bụng của mình sao.
Trong lòng cô khẽ chột dạ nhìn cô ta khẽ nhíu mày. Chuyện cô có thai chỉ duy nhất hai người biết là Lục Lệ Thành và Chi Hạo. Lục Lệ Thành thì không phải còn Chi Hạo theo cô nhận thấy cô ấy không thân thiết với A Ninh đến vậy.
- Tại sao cô lại biết chuyện tôi có thai.
Nghe thấy câu hỏi của cô, cô ta nhếch miệng cười nhìn cô tỏ ra thích thú nói:
- Chỉ là vô tình thôi, hôm đó không may đồ trên người tôi dính bẩn. Tôi lại chưa kịp đi mua đồ mới nên đành mượn tạm bộ đồ của cô thôi. Mà nhắc đến tôi mới nhớ những bộ đồ của cô theo tôi biết chúng đều cùng kích cỡ với tôi đó.
Đến đây cô cũng dần hiểu ra, tờ giấy khám thai cô để trong hộp quà vốn dĩ muốn tặng sinh nhật cho anh nhưng cô lại cất vào tủ. Còn về chuyện quần áo cùng size số với cô ta, cô cũng không tỏ ra ngạc nhiên là bao.
- Nếu cô đã biết chuyện tôi có thai rồi thì nên biết ý mà tránh xa anh ấy ra. Nhìn cảnh cô táp lại gần bạn trai của tôi giống kẻ thứ ba lắm đấy.
Nói xong cô cũng không còn chuyện gì để nói với cô ta nên đứng lên bỏ về. Trước khi cô rời khỏi quán nghe thấy cô ta nói với từ phía sau. Trong giọng nói có phần đắc trí:
- Cô nghĩ nếu biết tin cô mang thai anh ấy sẽ vui mừng sao. Triệu Y Vân cô đừng tưởng bở nhiều quá.
Cô không để tâm đến câu nói của cô ta mà dứt khoát rời đi. Nếu ở lại đây thêm một phút nữa cô sẽ không nhịn được mà tát thẳng vào bộ mặt giả tạo của cô ta mất. Bản thân cô cảm thấy thật nhục nhã khi cô ta có khuôn mặt giống mình. Thật là một sự sỉ nhục.
A Ninh nắm chặt tay đôi mắt dần trở lên căm hận nhìn cô rời đi. Miệng cô ta khẽ rít lên trong sự tức giận:
- Mày sẽ không đắc ý được bao lâu nữa đâu. Chính tay tao sẽ phá hủy thứ tình yêu mà mày trân trọng, rồi sẽ có một ngày tao giẫm nát mày dưới chân giống như một con kiến hèn mọn.