Yêu Em Điên Cuồng

Chương 69: Cơn buồn nôn




Buổi chiều A Tư phải trở về để đi làm. Cô ngồi trong phòng bệnh nhiều cảm giác chán nản muốn đi ra ngoài để hít thở không khí một chút.

Nghĩ là làm cô đứng lên ra khỏi phòng bệnh. Hai vệ sĩ canh gác bên ngoài cũng không thấy đâu, điều này khiến cô không khỏi nhíu mày. Nhưng như vậy lại càng tốt, cô sẽ không bị ai ngăn cản.

Bước chân cô thong thả bước trên hành lang của bệnh viện. Lúc này bỗng nhiên cô đứng khựng lại trước một phòng bệnh. Đôi mắt cô dõi qua ô cửa kính nhỏ trên cánh cửa phòng bênh.

Bên trong Cố Dạ Bạch đang đút cháo cho A Ninh. Cô ta khuôn mặt có chút tiều tụy và yếu đuối. Không biết hai người đang nói gì mà trông cô ta khá vui vẻ.

Trong phòng bệnh lúc này cô ta cũng nhận thấy sự xuất hiện của cô đằng sau cánh cửa. Miệng cô ta khẽ nhếch lên, cô ta nhìn anh nói:

- Dạ Bạch hình như trên mặt anh bị lấm lem rồi, mau ngồi yên để em lau cho.

Nói rồi cô ta tiến lại gần anh đưa tay lên lau mặt. Bên ngoài Triệu Y Vân đứng chết chân tại chỗ. Hai người bọn họ là đang hôn nhau ư.

Vì Cố Dạ Bạch ngồi quay lưng ra phía cửa nên khi thấy A Ninh tiến lại gần anh, ở bên ngoài đứng dưới góc nhìn của cô là hai người đó đang hôn nhau.

Nhìn thấy anh đang từ từ cùng cô ta nằm xuống giường, trái tim cô thắt lại đau đớn. Cảm giác buồn nôn dâng lên cô ôm miệng chạy đi.

Nhìn thấy cô đã bỏ đi trong lòng cô ta đắc trí. Khi nãy cô ta chỉ nhờ anh đỡ mình nằm xuống mà thôi. Đều do cô tự mình suy diễn rồi hiểu nhầm. Không liên quan gì đến cô ta.

Triệu Y Vân sau trận nôn kia cô mệt mỏi trở ra khỏi nhà vệ sinh. Cảm giác ốm nghén thật khó chịu. Chuyện muốn đi dạo cô cũng không còn ham hố gì nữa mà quay trở lại phòng nghỉ ngơi.

Vừa bước đến cửa phòng thì nhìn thấy anh đang định chạy đi đâu đó. Cố Dạ Bạch nhìn thấy cô anh vôi tiến đến nói:



- Ban nãy em đã đi đâu vậy, có biết anh đã lo lắng thế nào không.

Nhớ lại viễn cảnh anh vừa mới đây đụng chạm thân mật với người con gái khác chỉ trong phút chốc lại quay sang quan tâm hỏi han mình. Điều này khiến cơn buồn nôn trong cổ họng dâng lên.

Cô không nhìn được nữa vội đẩy anh ra rồi chạy vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo. Cố Dạ Bạch thấy vậy lo lắng chạy theo cô vào trong để xem tình hình.

Khi anh muốn đụng vào cô thì bị cô vội vàng né tránh. Giọng nói mệt mỏi của cô vang lên gắt gao nói:

- Đừng động vào tôi, buồn nôn lắm. Anh mau cút ra khỏi đây đi.

Cô Dạ Bạch vẫn đứng đó không nhúc nhích, cô thấy vậy lại càng tức giận hét lớn:

- Tôi bảo anh cút khỏi đây, anh bị điếc sao. Đừng để tôi ghê tởm anh hơn nữa.

Nhìn thấy cô đang dần mất bình tĩnh sợ ảnh hưởng đến đứa bé. Cuối cùng anh cũng rời đi không quên dỗ dành cô:

- Anh đi là được, em đừng có tức giận như vậy được chứ.

Nói rồi Cố Dạ Bạch xoay người rời đi, chỉ còn mình cô đứng đấy. Đôi chân cô run rẩy khụy xuống sàn. Nước mắt cô chảy xuống ướt đẫm hai bên gò má.

- Tại sao lại không buông tha cho tôi, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn. Tôi cũng đâu bắt anh chịu trách nhiệm đâu chứ.

Lục Lệ Thành từ bên ngoài chạy vào trong nhà vệ sinh. Nhìn thấy cô đang ngồi trên sàn anh ta vội đi nhanh đến đỡ cô ra ngoài đặt cô lên giường. Nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe trong lòng anh ta cũng khó chịu. Cô ngước lên nhìn



Lệ Thành giọng nói có phần lạc đi:

- Em muốn xuất viện ngay bây giờ.

Nghe thấy vậy Lục Lệ Thành nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô mỉm cười nói:

- Được em ngồi đây chờ anh một lát, anh đi làm thủ tục xuất viện cho em.

Triệu Y Vân gật đầu không nói gì. Sau khi Lục Lệ Thành rời đi cô thu xếp đồ đạc để chuẩn bị xuất viện.

Bên ngoài cửa lúc này A Ninh bước vào trong phòng của cô. Nhìn thấy cô ta xuất hiện cô cũng không tỏ ra vui vẻ gì. Ánh mắt cô va phải dấu vết đỏ trên cổ cô ta. Bàn tay cô khẽ siết lại vào nhau.

Nhìn thấy cô đang thu dọn đồ đạc cô ta tỏ ra quan tâm nói:

- Tôi nghe Dạ Bạch nói chính cô là người đã truyền máu cho tôi.

Triệu Y Vân đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta nói:

- Cô muốn gì ?

Cô ta khẽ cười nhìn cô tiếp tục nói:

Tôi chỉ muốn đến cảm ơn ân nhân cứu mạng mình thôi.Cô đừng đứng ở đây tỏ vẻ biết ơn với tôi. Trông giả tạo đến buồn nôn lắm. Nếu cô đến đây chỉ nói có vậy thì biến đi được rồi đấy.Triệu Y Vân không thèm đếm xỉa đến cô ta mà lạnh lùng nói. Cô ta còn không biết xấu hổ mà còn đến đây khiêu khích cô. Tâm ý của cô ta làm sao cô lại không nhìn thấu. Cô ta cố tình để lộ những vết hôn kia chỉ muốn trêu cô tức, chứ nào có lòng tốt đến đây để cảm ơn.