Triệu Y Vân không thèm để ý đến cô ta nữa mà tiếp tục xếp quần áo vào vani. A Ninh thấy cô không để ý đến mình liền tức tối đi đến chỗ cô giật lấy bộ quần áo trên tay cô ném xuống sàn.
Nhìn thấy hành động quá đáng của cô ta như vậy, Triệu Y Vân tức giận đứng phắt dậy nhìn cô ta.
- Cô làm cái quái gì vậy, muốn kiếm chuyện sao ?
Cô ta biết mình đã thành công trêu tức cô, cũng không vội thêm dầu vào lửa mà đứng khoanh tay nhìn cô với bộ dáng khiêu khích:
- Cô không thấy bản thân mình quá mặt dày sao. Dạ Bạch bây giờ đâu để tâm đến cô nữa, vậy mà cô vẫn bám dứt không rời. Cô là vì đứa nghiệt trủng trong bụng mình sao.
Triệu Y Vân đến bây giờ cô vẫn ngây thơ như vậy. Cho dù cô có thai thì thế nào, cũng đâu giữ được anh ấy bên cạnh. Chỉ cần tôi ho nhẹ một tiếng anh ấy cũng đều sốt vó cả lên.
Triệu Y Vân nghe những lời kể nể anh quan tâm cô ta như thế nào trong lòng không khỏi cười lạnh.
- Nếu cô đến đây để nói vài câu ngó ngẩn chọc tức tôi thì mau cút khỏi đây đi. Đừng làm phí thời gian của tôi.
Dứt lời cô cúi xuống nhặt bộ quần áo khi nãy bị cô ta ném xuống đất bỏ vào vani rồi khoá lại. Đang lúc cô xách vani ra đến cửa thì một âm thanh vang lên:
A Ninh cho anh thời gian để giải quyết mọi chuyện. Khi đó anh sẽ trở về bên em.Nhưng cô ấy lại mang thai đứa con của anh. Em đâu thể làm kẻ thứ ba để chen chân vào chứ.Em hãy tin tưởng anh, anh sẽ giải quyết ổn thỏả được không.Giọng nói hứa hẹn kia không ai khác chính là Cố Dạ Bạch. Cô quay lại nhìn đoạn ghi âm trong điện thoại mà cô ta đang cầm trên tay như không thể tin vào tai mình.
Giải quyết ổn thoả mà anh nói là muốn cô phá bỏ đứa bé sao. Trái tim cô đau đớn cả người cô khẽ run lên tức giận. Cô không thể tin được anh lại độc ác đến vậy.
Nhìn thấy cô đang đứng bất động một chỗ, cô ta khẽ nhếch miệng cười bước đến chỗ cô mà nói:
- Chắc cô cũng đã nghe và hiểu rồi chứ. Đến cuối cùng mẹ con cô cũng không bằng tôi. Chờ sau khi đứa nghiệt chủng trong bụng cô bị loại bỏ khi đó Dạ Bạch sẽ ném cô như ném một túi rác ra ngoài đường.
Nghe những lời khiêu khích của cô ta, cô dần trở lên mất bình tĩnh. Cho dù cô có phải liều mạng cũng không thế để mất đứa bé. Cô tức giận đưa tay chỉ vào mặt cô ta nói:
- Cô câm miệng tôi sẽ không để cho các người cướp mất đi đứa bé. Không bao giờ.
Cô ta cười đắc trí đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống chiếc bụng phẳng lì của cô đoạn nói:
- Cho dù cô muốn giữ thì thế nào, một khi đứa nghiệt chủng kia còn Dạ Bạch sẽ không tha cho cô. Vậy nên cô hãy tiếp tục đón nhận sự đau khổ đó đi. Nhìn cô đau khổ tôi vui lắm đó.
Cả người cô run lên, đôi mắt căm phẫn như mất lý trí mà lao về phía cô ta.
- А...
Cố Dạ Bạch chạy nhanh vào bên trong, nhìn cảnh tượng trước mắt mà anh không thể tin được. Triệu Y Vân sau khi lao về phía A Ninh, dùng sức đẩy cô ta xuống sàn nhà bản thân mình ngồi đè lên người cô ta mà túm tóc ấn mạnh xuống sàn nhà. Miệng cô luôn lặp đi lặp lại câu nói:
- Cô câm miệng lại cho tôi, câm miệng lại.
Cố Dạ Bạch vội đi nhanh đến tách lại người họ ra, nhưng vì cô dùng sức quá chặt trong lúc giằng co không may anh đã đấy cô sang một bên, đầu đập vào cạnh giường đau nhói.
Lúc này Lục Lệ Thành sau khi làm xong thủ tục xuất viện cho cô, đang đi trên hành lang nhìn thấy phía phòng bệnh của cô đang đông người nhòm ngó. Anh ta chợt có dự cảm không lành vội chạy nhanh đến che đám đông vào trong phòng cô.
Vừa chen vào tới nơi Lệ Thành nhìn thấy cảnh cô bị đẩy rồi đập đầu vào cạnh giường. Cố Dạ Bạch đang muốn đỡ cô thì bị anh tức giận lao đến đẩy sang một bên.
Lục Lệ Thành nhanh chóng bế cô lên, mọi người bên ngoài cũng tản ra cho hai người đi. Cố Dạ Bạch lo lắng định chạy theo thì bị A Ninh đang nằm dưới đấy giữ lại. Giọng nói cô ta yếu ớt đến đáng thương:
- Dạ Bạch em đau quá, vết thương của em hình như đang bin rách ra rồi.
Cố Dạ Bạch nhìn thấy máu ở phía đầu của cô ta đang rỉ ra thấm vào băng gạc. Không còn cách nào khác anh cúi xuống bế cô ta đi đến phòng cấp cứu.
Trong một lúc cả hai người đều được đẩy vào trong phòng cấp cứu. Tuy vết thương của A Ninh bị rách nhưng chỉ cần xử lý qua một chút là ổn thoa.
Nhưng cô thì lại khác vì cú đẩy vô tình khá mạnh của anh. Đầu cô đập vào cạnh giường dẫn đến chảy máu. Bụng cô cũng truyền đến cảm giác đau đớn.
Từ sau chuyện truyền máu kia cái thai trong bụng cô đã yếu cần phải ăn uống nghỉ ngơi. Không được vận động mạnh hay xảy ra sự việc gây sốc dần đến việc doạ xảy thai.
Lục Lệ Thành không nói cho cô biết chuyện này, vậy nên cô mới kích động mạnh dẫn đến sự việc không may này.