Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Lục Lệ Thành và Cố Dạ Bạch đồng loạt tiến đến. Nhìn thấy A Ninh đang ngồi trên xe năn được y tá đẩy ra bên ngoài. Bắng gạc thấm đẫm máu trên đầu cũng được thay mới.
Lục Lệ Thành không thèm để tâm đến cô ta mà vội hỏi y tá về tình hình của cô. Y tá nhìn anh ta điềm tĩnh nói:
- Thai phụ không sao, nhưng mà cái thai trong bụng của cô ấy đang trong tình trạng doạ sảy. Nếu người nhà để cô ấy trải qua sự kích động mạnh lần nữa chỉ e cái thai sẽ không giữ được.
Cố Dạ Bạch nghe những lời mà y tá nói. Cảm giác tội lỗi kèm hối hận dâng lên, bàn tay anh siết chặt lại thành quyền.
- Dạ Bạch em chỉ muốn đến cảm ơn cô ấy vì đã truyền máu cứu em thôi. Em cũng không ngờ sau khi nhìn thấy em cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy. Đều là lỗi của em đáng lý ra em không nên tự ý đến gặp cô ấy.
Nghe thấy những lời nhận lỗi về mình của A Ninh. Lục Lệ Thành nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh băng, trong giọng nói có phầm châm biếm:
- Cô là đang diễn kịch đấy à, A Ninh cô đừng nghĩ tôi không biết chuyện này là do cô gây ra. Đừng đứng ở đây đóng giả thành nạn nhân. Cô có thể qua mặt được cậu ta nhưng không qua mặt được tôi đâu.
Cô ta khẽ nhíu mày bộ dáng khó hiểu nhìn Lệ Thành uất ức nói:
- Anh đang nói gì tôi không hiểu.
Lệ Thành nhìn cô ta cười châm chọc. Anh đây cũng hết hứng để nói chuyện với cô ta rồi. Cố Dạ Bạch từ lúc nãy đến giờ vẫn im lặng mà không nói gì.
Anh đang sợ, sợ không biết sau khi cô tỉnh lại sẽ phải đối mặt với cô như thế nào. Cánh cửa phòng cấp cứu lúc này mở ra một lần nữa. Cô nằm trên giường bệnh đôi mắt nhắm nghiền.
Cố Dạ Bạch vội đứng dậy nắm lấy tay cô. Sau khi cô được đưa về phòng, bác sĩ nói cô hiện tại đang bất tỉnh. Cái thai hiện tại đã an toàn. Chờ thời gian để cô tỉnh lại.
Anh ngồi cạnh giường cô, trong mắt anh toàn là hình ảnh của cô. Anh đưa tay khẽ chạm nhẹ vào má cô dịu dàng nâng niu từng chút một. Lục Lệ Thành cũng ở lại để chờ cô tỉnh dậy.
Chờ tầm nửa ngày cuối cùng cô cũng đã tỉnh. Cố Dạ Bạch thấy cô đã tỉnh thì vui mừng không thôi. Anh vội ôm chầm lấy cô vào lòng. Nhưng điều kì lạ cô lại không đẩy anh ra như những lần trước.
Khuôn mặt cô khó hiểu trước hành động của người đàn ông xa lạ này. Cô đưa ngón tay lên chọc chọc vào lưng anh xa cách nói:
- Này anh là ai vậy ? Tại sao lại ôm tôi, anh có nhầm tôi với ai không ?
Lục Lệ Thành đứng đối diện cũng khá bật ngờ trước những câu hỏi của cô. Cố Dạ Bạch vội buông cô ra, nhìn biểu cảm đang khó hiếu trên mặt cô.
Cô đang nhìn anh bằng ánh mắt nhìn người xa lạ. Một sự sợ hãi dâng lên trong đầu, cả người anh run rẩy nhìn cô.
- Em sao vậy, tại sao lại hỏi những câu xa lạ như vậy. Em không nhớ anh là ai sao ?
Triệu Y Vân nhìn anh hồn nhiên lắc đầu. Cô rút tay ra khỏi bàn tay anh khó hiểu nói:
- Tôi và anh trước giờ quen nhau sao, tại sao tôi lại không nhớ gì hết.
Cố Dạ Bạch lúc này sợ thật rồi, cô hình như đã quên mất anh. Tại sao lại như vậy, chuyện này sao có thể xảy ra được chứ.
Triệu Y Vân bước xuống giường, cô đi tới chỗ Lục Lệ Thành đang đứng rồi nói:
- Anh đã làm xong thủ tục xuất viện cho em rồi sao. Mà tại sao em lại mặc đồ của bệnh nhân như vậy. Thôi được rồi anh đợi em thay đồ rồi mình về nhé.
Lục Lệ Thành nhìn cô rồi lại chỉ vào mình đoạn nói:
- Em nhớ anh sao ?
Cô khẽ nhíu mày khó hiểu nhưng vẫn gật đầu nói:
- Anh hỏi gì kì vậy chứ, đương nhiên em nhớ rồi.
Cô vừa dứt lời cả anh và Lệ Thành đồng loại nhìn nhau. Lúc này bọn họ nhận ra cô đang có vấn đề. Cố Dạ Bạch lập tức bấm chuông gọi bác sĩ đến.
Sau một hồi kiểm tra bác sĩ nhìn hai người đàn ông trước mặt đoạn nói:
- Có lẽ do bị chấn thương ở vùng đầu dẫn đến một số dây thần kinh bị chập. Cô ấy hiện tại rơi vào trạng thái mất trí nhớ chọn lọc.
Cả hai người nghe xong đều bàng hoàng khó tin. Cố Dạ Bạch nhìn bác sĩ khẽ nhíu mày nói:
- Có cách nào làm cô ấy nhớ ra những chuyện đã quên không ?
Vị bác sĩ kia e ngại nhìn anh lắc đầu rồi nói:
- Việc này không thể can dự bằng máy móc. Bây giờ chỉ còn cách là tự bản thân của cô ấy tìm lại kí ức đã quên mà thôi. Hai người có thể khơi lại những chuyện đã từng xảy ra cho cô ấy nhớ. Kích thích não bộ của cô ấy, mắc dù khi cố nhớ lại đầu óc sẽ rất đau nhưng không còn cách nào khác là chịu đựng.