Thời gian dần trôi đến 8 giờ, lúc này cánh cửa phòng vang lên tiếng gõ. Lộ Lộ đang ngồi trên ghế học vẽ vội tụt xuống chạy đến mở cửa. Người bước vào là Cố Dạ Bạch. Nhìn thấy anh Triệu Y Vân vội đứng lên khẽ mỉm cười nói:
- Không biết ngài Cố lên đây là có chuyện gì sao ?
Nghe thấy những lời nói đầy khách sáo xa cách của cô, anh chợt nhíu mày không vui.
- Sau này cô không cần gọi tôi là ngài đâu cứ gọi anh là được.
Triệu Y Vân cảm thấy ngượng ngùng trước câu xưng hô này. Cố Dạ Bạch nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô, trong lòng anh khẽ cười. Anh đặt khay hoa quả cùng hai ly nước cam xuống rồi nói:
- Tôi mang hoa quả lên cho cô và Lộ Lộ. Hai người ăn chút điểm tâm chờ một lát cơm trưa sẽ nấu xong khi đó tôi sẽ lên gọi hai người.
Cô nghe vậy vội xua xua tay ngượng ngùng từ chối:
- Tôi không thể làm phiền ngài à không anh được. Dù sao ba mẹ tôi cũng chờ tôi về ăn cơm.
Cố Dạ Bạch lén đưa ánh mắt sang con trai mình. Lộ Lộ như hiểu ý vội bước đến chỗ cô, đưa bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy cánh tay cô. Giọng nói nỉ non đáng yêu cùng với đôi mắt long lanh của thằng bé nhìn lên cô mà nói:
- Cô giáo xinh đẹp, cô ở lại đầy ăn cơm cùng với ba và con đi. Đi mà, nha cô~
Trái tim cô dương như tan chảy trong phút chốc. Làm sao cô có thể lỡ lòng từ chối được đây. Cô ngồi xuống đưa tay xoa đầu thằng bé mỉm cười nói:
- Được rồi, cô sẽ ở lại ăn cơm được chưa.
Nhìn thằng nhóc vui vẻ trong lòng cô cũng vui lây. Cố Dạ Bạch âm thầm đưa ánh mắt tán dương về phía con trai mình.
- Nếu vậy tôi không làm phiền hai người nữa, một lát đồ ăn được nấu xong tôi sẽ gọi hai người sau.
Triệu Y Vân khẽ cười gật đầu tỏ ra khách sáo nói:
Vậy tôi đành phải làm phiền ba con anh rồi.Không phiền.Cố Dạ Bạch nói xong liền trở ra bên ngoài rồi đóng cửa phòng lại. Phía trong phòng cô cùng Lộ Lộ tiếp tục học vẽ.
Cố Dạ Bạch đi trên hành lang, miệng anh khẽ nhếch lên cười vui sướng.
Trên bàn ăn ba người ăn uống vui vẻ. Mới đầu Triệu Y Vân vẫn còn chút ngại, nhưng nhìn thấy sự nhiệt tình của hai cha con cô cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn. Cố Dạ Bạch gắp đồ ăn bỏ vào bát của cô. Triệu Y Vân cũng đưa bát nhận lấy rồi mỉm cười nói:
- Cảm ơn.
Cố Dạ Bạch khẽ mỉm cười nhìn cô ăn uống. Lúc này anh bất chợt lên tiếng nói:
- Cô Triệu sống ở bên nước ngoài một mình suốt 4 năm qua sao ?
Triệu Y Vân nghe thấy câu hỏi này của anh, cô cũng tỏ ra tự nhiên mà trả lời:
- Tôi sống cùng với vị hôn phu của mình. Anh ấy đã chăm sóc cho tôi suốt những năm ở Anh.
Cố Dạ Bạch phút chốc lạnh mặt, đôi lông mày của anh khẽ nhíu lại. Kẻ nào lại dám mạo nhận là vị hôn phụ của cô, anh phải điều tra ra được hắn.
Thấy thần sắc của anh bất thường, khuôn mặt của anh lạnh lùng khiến cô khẽ rùng mình. Trong lòng cô thầm nghĩ chẳng lẽ bản thân nói sai điều gì ư.
Bữa trưa kết thúc trong không khí ngượng ngạo. Đến khi ra về Triệu Y Vân mỉm cười chào hai người rồi lên xe rời đi. Cố Dạ Bạch và Lộ Lộ vẫn đứng ở cửa dõi nhìn theo chiếc xe của cô. Lúc này Lộ Lộ ngước lên nhìn anh, giọng nói có chút buồn:
- Mẹ sẽ không quên luôn ba con mình đúng chứ.
Cố Dạ Bạch nhìn thằng bé khẽ cười rồi nói:
- Sẽ không đâu, sớm thôi mẹ sẽ trở về bên cạnh ba con mình.
Lộ Lộ nghe xong cũng trở lại vui vẻ, thằng bé trở lên phòng để ngủ. Cố Dạ Bạch bây giờ không còn nhiều thời gian. Anh cần phải điều tra xem chuyện gì đã xảy ra vào 4 năm trước.
Cố Dạ Bạch căn dặn quản gia trông chừng Lộ Lộ. Sau khi căn dặn xong anh cũng nhanh chóng lái xe rời đi.
Tại Bạch Đạo, Hắc Phong Hiên ngồi trên ghế sofa vắt chéo chân lên bàn. Trên tay anh ta là một điếu sì gà đang toả làn khói bay lên. Tên đàn em đang đứng nghiêm chỉnh trước mặt hắn mà báo cáo lại sự việc:
- Lão đại chuyện anh căn dặn bọn em đã hoàn thành. Trong buổi tiệc của nhà họ Triệu, Cố Dạ Bạch có xuất hiện ở đó. Nhưng khi thiếu phu nhân xuất hiện hẳn ta lại không có phản ứng gì.
Thuộc hạ của chúng ta có nghe được thông tin Cố Dạ Bạch muốn mời thiếu phu nhân đến dạy học vẽ cho con trai của hắn. Thiếu phụ nhân đã đồng ý và hôm nay đã tới nhà hắn ta.
Hắc Phong Hiên nghe những tin tức từ tên đàn em báo cáo, khuôn mặt hắn không tỏ ra cảm xúc gì. Đôi mắt hắn dần trở lên lạnh lùng, khuôn miệng khẽ nhếch lên nhìn tên đàn em ra lệnh:
Hãy thông báo cho truyền thông công khai ngày đính hôn của ta và thiếu phu nhân.Ro.Nhận được mệnh lệnh, tên đàn em bước nhanh ra ngoài. Hắc Phong Hiên ngồi trong phòng, đôi mắt hắn nhìn vào khoảng không đang suy tính điều gì đó.
Đột nhiên lúc này hắn đứng dậy, bước đến một tủ sách rồi đưa tay chạm vào một cuốn sách màu đỏ trong góc.
Tiếng tủ xê dịch phát ra, chỉ ít giây sau đã lộ ra một tầng hầm.