Bên dưới căn hầm tối om, Hắc Phong Hiên đến chỗ công tác rồi bật điện lên. Hàng loạt bóng đèn bật sáng đến cuối tầng hầm. Hắc Phong Hiên từ từ bước xuống bên dưới. Trong căn hầm tĩnh lặng chỉ còn phát ra tiếng giày va chạm trên nền cầu thang.
Sau khi đi hết các bậc thang đề lộ ra một con đường, Hắc Phong Hiên tiếp tục bước đi. Trong một căn phòng dưới tầng hầm, một cô gái với nước da trắng bạch trông rất yếu ớt do thiếu ánh sáng mặt trời lâu ngày.
Cô gái kia hai chân bị xích vào cạnh giường không thể đi lại tự nhiên. Hắc Phong Hiên mở cửa bước vào bên trong, cô gái kia nghe thấy tiếng động vội giật mình sợ hãi ngồi co rúm lại một góc trên giường.
Hắc Phong Hiên từ từ bước đến gần cô gái kia, hắn từ từ ngồi xuống đối diện với khuôn mặt đang run sợ của cô gái ấy. Hắn đưa ngón tay khẽ chạm lên khuôn mặt khiến cô gái sợ hãi theo bản năng né tránh, vùi mặt vào hai đầu gối cả người run rẩy luôn miệng nói:
- Tha cho tôi...xin anh tha cho cha mẹ tôi....
Những câu nói đó đều lặp đi lặp lại nhiều lần. Nhưng khuôn mặt của hắn lại không giao động cảm xúc. Hắn khẽ nhếch miệng cười đôi mắt lạnh lùng nhìn vào cô gái kia mà nói:
- A Ninh cũng đã 4 năm cô ở nơi này rồi nhỉ. Cô có biết lý do tôi biến cô trở thành như vậy không. Cô còn nhớ Ý Nhã chứ?
A Ninh đang sợ hãi co rúm lại một góc nhưng khi nghe thấy cái tên Ý Nhã cô ta vội ngẩn mặt lên nhìn hắn bằng đôi mắt khiếp sợ. Cả người phút chốc cứng đờ, cô ta lắc đầu bắt đầu nói như mê sảng:
- Không phải tôi...không phải tôi...tôi không làm gì cô ta cả...
Hắc Phong Hiên ánh mắt sắc lẹm, hắn hừ lạnh một tiếng rồi đứng phắt dậy dùng chân đạp vào người A Ninh khiến cô ta kêu lên một tiếng rồi ngã xuống sàn. Hắn hung hăng cúi người đưa tay túm tóc cô ta giật ngược về đằng sau. Đôi mắt hằn lên tia máu nghiễn răng tức giận nói:
- Cả mày và lão già đó, tao sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào. Tao sẽ khiến những kẻ gây ra cái chết cho cô ấy phải nhận lấy hậu quả đau khổ nhất.
Dứt lời hắn ném cô ta xuống sàn lần nữa rồi mới bỏ đi. A Ninh nước mắt dàn dụa vì đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Cha mẹ của cô ta cũng không biết bây giờ bọn họ có bình an không.
Cố Dạ Bạch sau khi lái xe rời khỏi nhà thì tiến thẳng đến Hắc Đạo. Hắc Đạo được xây dựng trên một hòn đảo lớn.
Nơi đây đều huấn luyện những sát thủ, cuộc huấn luyện đều vất vả và khó khăn. Nếu ai không chịu được việc huấn luyện này sẽ bị khai trừ ra khỏi đó.
So với Bạch Đạo thì Hắc Đạo đã được gây dựng lên từ rất lâu. Trong dòng tộc nhà họ Cố, Cố Dạ Bạch là một trong số những người có đầy đủ tố chất để lên làm chủ Cố gia và Hắc Đạo. Vì thế những cuộc chiến trong nội bộ gia tộc không ít lần đã xảy ra.
Người đứng đầu phải có tố chất lạnh lùng, quyết đoán và tàn nhẫn. Vậy nên những kẻ nào dám chống lại anh thì đều nhận kết cục không mấy tốt đẹp.
Trong một căn phòng Cố Dạ Bạch ngồi chính giữa chiếc bàn, hai bên lần lượt là Chi Hạo, Tống Trình, Lâm Trình và
Ưu Trình. Chi Hạo bắt đầu lên tiếng nói trước:
- Tôi đã tới bệnh viện để tra hỏi tên bác sĩ kia. Ban đầu ông ta vẫn giả bộ không hiểu nhưng khi tôi đưa cho ông ta coi hình của Y Vân bộ dáng của ông ta liền sợ hãi. Tôi đã dùng cách thức đe doạ cuối cùng ông ta cũng khai nhận.
Vào 4 năm trước hôm đó ông ta đang ở trong phòng cấp cứu thì một người y tá đến nói nhỏ vào tai của ông ta.
"- Bác sĩ có người nhắn lại với ông phải tìm cách khiến cô gái này giả chết sau đó đưa thi thể cô gái này đến cho anh ta."
Sau khi nghe người y tá kia nó xong ông ta khẽ nhíu mày định lên tiếng phản bác thì y tá kia đưa ra một tấm ảnh.
Bên trong là vợ con của ông ta đang bị trói chặt và có hai khẩu súng đang chĩa vào đầu họ.
Ông ta một bên lo lắng cho vợ con, nếu không làm theo vợ con ông ta sẽ chết. Còn cô gái này thì sao, nhìn thấy cô đang nằm bất tỉnh. Nhịp tim lúc lên xuống không đều. Ông ta cắn răng cuối cùng đưa ra quyết định lựa chọn vợ con.
- Tôi có tra hỏi danh tính của kẻ kia thì ông ta thở dài lắc đầu nói không biết. Ông ta nói khi đó chỉ có người y tá kia đến nói với ông ta. Cô y tá sau đó cũng không thấy xuất hiện trong bệnh viện này nữa.
Cố Dạ Bạch đan tay vào nhau rồi đưa lên ngang mặt. Khuôn mặt trầm tư suy nghĩ đôi lông mày khẽ nhíu lại vào nhau. Lâm Trình, Tống Trình và Ưu Trình khi biết tin cô còn sống, mới đầu bọn họ rất hoảng hốt như không thể tin.
Nhưng sáng nay khi nhìn thấy tin tức Triệu Y Vân là con gái thất lạc của nhà họ Triệu được tìm thấy vào 4 năm trước thì bọn họ mới không còn nghi ngờ nhân sinh.