Tô Diệp Tinh lạnh lùng hừ một tiếng, lúc Lục Dã hôn cô, cô đúng là có mở miệng, nhưng sau đó lại dùng sức cắn xuống ——
Nhưng khi răng sắp chạm vào đôi môi mềm mại của Lục Dã, cô đột nhiên chợt bừng tỉnh nhớ ra đây là nơi nào.
Thế là một cú tát nặng nề nhưng khi chạm vào má lại trở nên nhẹ hơn, nó ngược lại như được một cú xoa mặt, hoặc mèo con vô thức gãi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Dã dừng lại, nhưng ngay lập tức, sự dịu dàng lại như hóa thành cơn cuồng phong, bàn tay ôm gáy cô của anh dùng sức rất mạnh, sức lực hôn cô như muốn nuốt chửng người ta.
Nhưng Lục Dã lại không động đậy, anh hôn rất sâu, Tô Diệp Tinh lại ngửi thấy mùi cỏ xanh thoang thoảng, chất liệu dệt kim mềm mại của áo len cọ vào má cô, cô dùng hai tay nắm lấy cổ áo len của anh, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy hai gò má căng ra vì dùng sức của anh.
Tô Diệp Tinh ý thức được chuyện cô lại bị cái tên cẩu nam này quyến rủ rồi.
Lúc này, Lục Dã lại ngừng hôn cô, trán tựa vào cô, tay phải nhẹ nhàng ôm gáy cô, rũ xuống đôi mắt đang nhắm chặt lại, nhìn cô: "Tinh Tinh."
Như cầu xin lòng thương xót.
Âm thanh đó khiến Tô Diệp Tinh tỉnh táo ngay lập tức..
Cô đẩy anh theo bản năng rồi đột ngột đứng dậy, Lục Dã vốn còn đang ở trong tư thế ngồi xổm, nênkhi cô đẩy anh, anh liền ngã thẳng ra sau, hai tay chống sau lưng, ngẩng đầu với tư thế này, cũng không tức giận, mà ngược lại chỉ nhìn cô cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi vai anh run lên bởi vì bật cười, giống như một kẻ ngốc đã thành công trong việc chơi khăm người khác.
" Lục Dã !"
Tô Diệp Tinh nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh.
Nhưng trong khoảnh khắc này, cô đã kiểm soát tốt biểu cảm của mình, quay đầu lại và mỉm cười với ống kính máy quay: "Chiếc thìa rơi xuống, tôi va vào đầu của Lục lão sư."
Giọng nói của cô mang theo một chút sự không hài lòng: "Lục lão sư còn làm rối kiểu tóc của tôi nữa."
Lục Dã lúc này cũng đã đứng dậy.
Anh đi tới trước mặt Tô Diệp Tinh, trong tay cầm một chiếc thìa gãy làm đôi, liếc nhìn cô rồi không nhanh không chậm mà nói: "Xem ra tôi phải đãi Tô lão sư một bữa để chuộc lỗi rồi."
Và phòng phát sóng trực tiếp đã bước vào trạng thái sôi sục khi Lục Dã đưa ống thuốc mỡ ra, và cho đến khi đầu anh va chạm với Tô Diệp Tinh thì nó đã thành nước sôi - và khi cả hai bỗng nhiên biến mất sau bồn rửa cùng một lúc, nó lại trở nên sôi sùng sục.
mọi nơi trong tầm mắt——
[Ah ah ah ah ah ah ah ah ah tôi sắp chết rồi, tôi sắp chết rồi.]
[Như thế này rồi mà còn không chịu chèo ? ! ! ]
[Anh ấy chuẩn bị thuốc mỡ, các bạn xem đi Lục đại gia của các bạn ân cần như vậy từ lúc nào vậy ? ]
[Hai cái đầu va vào nhau đó chết tôi rồi.]
[Ảnh chụp màn hình].jpg
Ngay lập tức, #Thuốc mỡ của Lục Dã # #Lục Da chạm đầu # #Cp Cỏ hoang ngôi sao# và các mục khác đã vươn lên dẫn đầu thanh tìm kiếm nóng.
Bên dưới có tiếng gà gào thét đau khổ.
Không thể nào, nó quá thích rồi.
Trong số những khách mời, một người là tam kim ảnh đế chỉ thích quay phim không thích lộ mặt, cũng chẳng cho bất kì ai mặt mũi gì cả, một người là nữ ca sĩ đoạt giải Giai điệu vàng hàng năm, nổi tiếng với giọng hát thanh tao.
Hai người đều sở hữu ngoại hình thuộc hàng đỉnh cao, khi họ đứng cùng nhau, một cao gầy, một là chim nhỏ, không cần làm gì cả, chỉ cần nhìn nhau là đã có thể tạo nên bầu không khí tuyệt vời.
Bạn thậm chí không cần thêm bg* vì những bong bóng màu hồng sẽ tự động bật ra.
Chưa kể đến cái ba phút biến mất sau bồn rửa này——
Trong ba phút đó, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp đều ngơ ngác, mong chờ sân khấu trống.
[Anh trai quay phim ơi, anh mau đi quay đi, mau đi quay xem nào ! ]
[Tôi thiếu nhất chính là chút năng lượng này này, huynh đệ cầu xin đại ca mau đi qua quay đi ! ]
Tuy nhiên, người anh trai quay phim thì lại đứng bất động như núi, hình ảnh không thay đổi chút nào và luôn chỉ quay hình ảnh căn bếp không còn người chủ nhà đứng đó nữa.
Một cây mộc lan trên quầy bếp đang nở rộ tươi tắn.
[. . . .]
Sau ba phút chờ đợi, Tô Diệp Tinh cuối cùng cũng đứng dậy, nhưng ánh mắt đào hoa và lời giải thích mà cô cố gắng che đậy lại khơi dậy trí tưởng tượng vô hạn của toàn thể cư dân mạng.
[Phụt ha ha ha ha Tinh Tinh nói là cái nĩa, được rồi, tất cả là lỗi của cái nĩa hết. Cái nĩa kiểu: Tất cả là lỗi của tôi. vui vẻ thật . ]
[Tóc của Tinh Tinh cũng là lỗi của cái nĩa đấy. ]
Cũng có người bình luận trêu chọc ảnh đế:
[Chỉ mới có ba phút thôi đấy ! Lục Dã, anh có được không vậy ! ]
[Lục . ảnh đế . Dã : Ai nói lão tử đây không làm được, bước ra đây so xem nào. ]
[Sợ hãi].jpg
Thậm chí còn có người mắng cả đạo diễn:
[Đạo diễn này, anh nói thử xem nào tại sao anh không bố trí máy quay ở đó, nếu anh không có đủ tiền, chỉ cần nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ huy động vốn từ cộng đồng và mua cho đoàn mà aaaaa]
Đạo diễn Tồi cũng chú ý đến phản ứng của cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp.
Đối với anh mà nói, làn sóng tạo nhiệt của Lục Dã và Tô Diệp Tinh này là một bất ngờ.
Tuy nhiên, anh rất thấu hiểu đạo lý của cái gọi là cố gắng che đậy sự thật, nếu một cái gì đó thực sự được quay trúng, sự nhiệt tình hứng thú của cư dân mạng có thể không cao như vậy.
Vì vậy, ngay cả khi chính anh ấy cũng đang bị sự tò mò cào xé tim phổi, anh ấy vẫn cố gắng chống lại nó.
Cơm chó thì cũng cần phải ăn từng muỗng một, như thế mới thơm ngon được chứ.
Còn về việc có quay được hay không, gần tủ lạnh có một camera vô hình 24/24, anh phải kiểm tra sau khi hết thời gian quay phim hôm nay.
Nếu thật sự quay trúng được cái gì đó . . .
Nụ cười của đạo diễn Tồi nhìn qua có chút lưu manh, bởi vì khuôn mặt mập mạp mà có chút bá đạo, trợ lý bên cạnh liếc nhìn anh ta một cái, không khỏi tránh sang một bên.
Bên kia phòng khách hiển nhiên cũng chú ý tới cảnh tượng này.
Khi họ quay đầu lại, bất ngờ phát hiện hai người đó đã biến mất, vài giây sau, Tô Diệp Tinh và Lục Dã lại lần lượt một trước một sau xuất hiện, quả búi tóc của Tô Diệp Tinh thế vậy mà lại bị rũ xuống một nửa.
Sầm Xuân vô thức nói bật ra: "Lục lão sư, anh với Tô lão sư đánh nhau à ?"
[Ha ha trực nam ngốc nghếch này,]
[Tôi xin lỗi chứ cái trực nam ngu ngốc này, những người hâm mộ Xuân Xuân chúng tôi đã kéo lại rồi, nhưng khi tôi nhảy hố tôi cứ ngồi ngẫm nghĩ . . .]
Ôn Gia khi nhìn cảnh đó, nắm tay cũng siết chặt lại.
Tần Lộ Lệ không thể ngồi yên được nữa, cô đứng dậy bước hai bước rồi đi về phía đó.
"Chắc cũng gần xong rồi, hay là chúng ta đi qua đó giúp đỡ chút đi nhỉ."
Cố Giảo vỗ tay rồi cũng đứng dậy.
Một nhóm người cùng đi vào bếp.
Quả nhiên là cũng gần sắp xong rồi.
Tay chân Lục Dã rất gọn gàng, có tám món ăn cộng với một món canh, đặc biệt là phần dầu trên tô súp gà, nhìn sơ qua quả thật là rất không tồi.
Còn có bò bít tết, cũng không biết siêu thị nhỏ nát kia làm sao lại có bò bít tết Kobe, nó được anh áp chảo trông cũng khá ngon.
Những vị khách mời còn lại hiển nhiên không ngờ tới, dùng ánh mắt quái dị nhìn Lục Dã.
"Làm sao vậy ?"
Lục Dã đầu cũng không thèm quay lại, anh hỏi.
Cố Giảo nói một câu: "Tôi không ngờ trông Lục lão sư thì có vẻ thần tiên nhưng thế vậy mà nấu ra một bàn lại rất, rất . . .”
Lu Ye trả lời: "Tầm thường ?"
“Cũng không phải vậy.” Cố Giảo lắc đầu, “Tôi còn tưởng rằng tay của Lục thần tiên mọi người là dùng để uống rượu, không phải nấu ăn.”
"Có rượu đỏ."
Lục Dã nói, anh đưa tay lấy rượu đỏ đã được sớm chuẩn bị sẵn đặt ở trên quầy và giơ tay.
"Oa, thế vậy mà thật sự có rượu luôn cơ đấy !"
Sầm Xuân mỉm cười rồi cũng bước qua giúp đỡ một tay.
Một nhóm người hối hả, vui vẻ bưng chén đĩa ra, bày lên chiếc bàn dài trong phòng khách.
Lục Dã cởi tạp dề, tùy tiện đặt sang một bên, cầm lấy rượu đỏ đã chuẩn bị rót cho mỗi người một ly.
Tay của Lục Dã thật sự rất đẹp, động tác rót rượu trông bình thường đến mức không thể bình thường hơn như vậy, nhưng lại giống như đang ở trong sảnh đường vàng ngọc, ánh mắt của mọi người không khỏi hướng theo tay anh đến ly rượu đỏ.
So sánh chiếc cốc pha lê trong suốt hình thoi bằng đầu ngón tay trên đó, cũng thật sự không biết ai khí chất lạnh lùng hơn, ai cao cấp hơn, và khi nó va chạm với chất lỏng rượu vang đỏ đậm để tạo thành một cảnh vô cùng đẹp đẽ.
"Được rồi, mời."
Anh lịch thiệp và nghiêm túc nói
Tô Diệp Tinh nhìn người đàn ông rót rượu xong lại khiến cô nhớ đến cái màn kia, trong lòng nhớ về sau năm năm xa cách, người đàn ông này đã học được không ít những kiểu cách đạo đức giả.
Cô cũng cầm lên, xoay xoay dòng chất lỏng đỏ sẫm trong ly, nhấp một ngụm, sửng sốt: Rượu này. . .
Giang Mộc người vẫn im lặng từ nãy đến giờ đã lên tiếng thay cô: "Romani Conti, đến từ trang trại Isersot Grand Cru, đạo diễn coi bộ rất hào phóng."
Giọng nói của đạo diễn Tồi sau khi qua bộ lọc âm thanh truyền ra: "Ha ha, cậu không cần cám ơn tôi, cám ơn Lục lão sư của mọi người đi, là cậu ấy đem đến đó.”
"Ồ, Lục lão sư sao ?" Tần Lộ Lệ nâng ly lên hướng về phía Lục Dã. Khi cô ta nói chuyện, đôi mắt cô ta cong lên, biến thành hình trăng lưỡi liềm, rõ ràng là vui vẻ và thân mật. "Xem ra hôm nay .. . tôi phải cảm ơn sự chuẩn bị chu đáo này của Lục lão sư rồi. "
Lục Dã cũng nâng cái ly rượu lên, nhưng không nói chuyện, chỉ cười cười.
Tô Diệp Tinh đặt những đầu ngón tay trên ly rượu, móng tay màu hồng anh đào và màu đỏ của ly rượu tạo thành bóng mờ lung linh, cô hơi cụp mắt xuống, ánh sáng từ đèn chùm bao quanh hàng mi dài rũ xuống của cô như sương mù, thế vậy mà lại khiến cho cô có một cảm giác mong manh dễ vỡ, khó chạm vào.
Romanee Conti.
Buổi uống rượu đầu tiên của anh và cô khi dọn vào chung cư.
Cũng náo nhiệt y hệt như thế này, với sự kết hợp kỳ lạ giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây, và ngay cả những món ăn cũng giống hệt như ngày hôm đó.
Hôm đó cô vui sướng như một chú chim bay mãi không chịu dừng, chạy khắp khắp nơi của căn hộ.
Vì hai người bọn cô đã sắp có tổ ấm của riêng mình.
Lục Dã đang ở trong bếp luống cuống tay chân để nấu ăn, món ăn hồi đó anh nấu không ngon như bây giờ, có món bị nhão, có món thì lại bị cháy.
Thế nhưng mà hai người bọn cô đã nghiêm túc, hạnh phúc ngồi ăn cho xong.
Sau khi ăn xong, cô mở một chai rượu vang, đó là loại Romanée-Conti mà cô mang từ hầm rượu của cha mình, nó hơi chát trong miệng, nhưng chẳng mấy chốc, vị chát đó biến thành vị êm dịu do được ủ đủ thời gian đem lại.
Khi đó cô đã nói: "Nếu một ngày nào đó mà em tức giận, anh có thể đem một chai Romanee-Conti ra để dỗ dành em, em sẽ tội nghiệp anh ngay thôi, Lục Dã !"
Lục Dã chỉ cười, ngực anh run lên, khi đó anh đã cười như một kẻ ngốc.
Nhưng cô chính là thích nụ cười như thế của anh, không có rào cản nào cả, chỉ đơn giản là một Lục Dã và một Tô Diệp Tinh mà thôi.
Đêm khuya, khi hơi say ngắm vào cơ thể, cô đi chân trần nhảy trên mu bàn chân anh, Tô Diệp Tinh vẫn nhớ bài hát được phát lúc đó là "Jgle bell", một bài hát mà có thể nghe thấy vào dịp lễ Giáng sinh ở khắp mọi nơi.
Tiếng chuông ngân vang trên mọi con phố, và có pháo hoa rực sáng nữa.
Đó thực sự là một đêm rất đẹp, rất rất đẹp.
—
"Tô lão sư, Tô lão sư . . .”
Một giọng nói mơ mơ hồ hồ truyền đến, Tô Diệp Tinh ngẩng đầu, lúc này cô mới phát hiện ra Ôn Gia đang lo lắng nhìn mình.
Lúc này cô mới nhận ra bản thân mình đã ngồi ngây ngốc một lúc lâu.
Tô Diệp Tinh vội nói: “Không sao đâu”.
Tô Diệp Tinh gắp một miếng đậu phụ, bên ngoài cháy xém, bên trong mềm, rất mịn màng.
Sầm Xuân giơ ngón tay cái lên hướng về phía Lục Dã để khen ngợi anh: "Anh Lục cái này gọi là thâm tàng bất lộ sao hả.”
"Anh nấu như này là đã ngon hơn em rất nhiều lần rồi."
Lục Dã chỉ cười cười, nhưng lại không hề lên tiếng.
Anh dường như có hơi mệt mỏi vì công việc trong bếp, và khi Lục Dã ngồi vào bàn, anh có chút uể oải.
Một nhóm người bắt đầu im lặng ngồi vào bàn ăn cơm.
Tô Diệp Tinh ăn được vài muỗng rồi đặt đũa xuống.
Lâm Nghêu nhìn cô một cách kỳ lạ: "Tinh Tinh à, cô không ăn nữa à ?"
Tô Diệp Tinh lắc đầu: "Tôi ăn no rồi."
"Tô lão sư, cô ăn ít như vậy sao?"
Tần Lộ Lệ ngẩng đầu, tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cô, đôi mắt dài và hẹp của cô hơi tròn xoe lên vì ngạc nhiên.
Cô ăn rất nhiều, hai má còn phồng lên, thoạt nhìn có chút đáng yêu.
"Không ăn nữa."
Tô Diệp Tinh nói.
“Nhưng tất cả món hôm nay đều là do Lục lão sư vất vả lắm mới nấu ra mà.” Tần Lộ Lệ nói: “Ngon lắm luôn đó, nếu không thì cô ăn thêm một chút nữa đi ?”
Tô Diệp Tinh hơi nâng cằm lên.
Đây là dấu hiệu cho thấy cô đang trong tình trạng sẵn sàng chiến đầu rôi, nhưng lần này cô lại quay sang nhìn Lục Dã: "Lục lão sư, vừa rồi tôi ngửi thấy mùi nấu ăn quá nồng trong bếp, và tôi thực sự không thể ăn nỗi nữa. Anh . . . không để ý chứ ?"
Giọng nói đó vang lên một cách tinh tế, ngọt ngào và còn mang một chút hơi hướng giả trân nữa.
Và phòng phát sóng trực tiếp đã chú ý đến cảnh này, mọi người bắt đầu nhập cuộc.
[Tinh Tinh của chúng ta như thế này quả thật có chút dễ thương. ]
[Có phải mắt của fan Tinh Tinh bị phân lắp đầy hết rồi không vậy ? Như thế này gọi là bất lịch sự, nhưng lại coi nó là dễ thương cơ á ? ]
[Nhưng mà khi tôi ăn, thì tôi cũng không thích người khác ép tôi ăn nhiều hơn. ]
[+1, Khi mỗi lần có lễ lộc gì về nhà, người thân của tôi luôn thích dùng đũa gắp cho tôi, và họ cứ một hai khăng khăng khuyên tôi ăn vào ăn vào, điều đó thật sự rất khó chịu. ]
[Hơn nữa nhìn vóc dáng này của Tô, nhất định đã nghiêm khắc giữ cân rồi, đúng không ? ]
Hiển nhiên, những khách mời còn lại cũng tỏ ra vô cùng thấu hiểu cho hành động không muốn ăn của Tô Diệp Tinh.
"Tôi có mấy lần xuống bếp đâu, hễ mà đặt chân xuống bếp một cái là mất hết tinh thần muốn ăn." Cố Giảo nói.
"Không ăn nỗi cũng không sao."
Một nhóm người lên tiếng.
Tô Diệp Tinh nhìn Lục Dã, Lục Dã đang ngồi nghịch ly rượu, nhướng mi nhìn cô, anh không nói bản thân có thấy để ý hay không, mà ngược lại chỉ hỏi một câu không liên quan——
"Vậy Tô lão sư cảm thấy, Romanee-Conti hôm nay uống có ngon không ?"
Lục Dã nói.
Đôi mắt nhìn cô long lanh như nước.
Trái tim của Tô Diệp Tinh lỡ một nhịp theo tiếng "thình thịch".
BG*: Chỉ khung cảnh lãng mạn nam nữ yêu nhau.