Tô Diệp Tinh há to miệng, cái gì cũng không thốt ra thành lời.
Cô chưa kịp trả lời, Sầm Xuân đã dẫn, lên tiếng trước: "Làm sao có thể không ngon được ? Lục lão sư à, rượu đắt như vậy cơ mà!"
Sầm Xuân nói xong, anh liền nhìn thấy Lục Dã đang nheo mắt nhìn anh, đôi mắt hoa đào mở to, mang theo nụ cười nửa miệng: "Ồ ? Sầm lão sư cảm thấy ngon lắm à ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sầm Xuân gật đầu: "Thật ngon đấy."
"Nếu đã cảm thấy nó ngon, thì uống nhiều hơn đi."
Lục Dã đưa tay rót một ly rượu khác vào cốc của Sầm Xuân.
Sau đó, anh cứ luên tục rót rượu cho Sầm Xuân suốt, một lúc sau, khuôn mặt trắng bệch của Sầm Xuân đỏ bừng, anh ấy cứ nắm chặt cốc của mình: "Lục lão sư, Lục lão sư à, em không được nữa đâu. . . em không uống nỗi nữa đâu.”
“Đáng tiếc thật đó.” Lục Dã lạnh lùng nói, “Xem ra tửu lượng của Sầm lão sư đây cũng chỉ ở mức trung bình mà thôi.”
Sầm Xuân bị anh nói mấy lời kích động như vậy, lập tức vỗ ngực: "Ai nói em bình thường! Lại tiếp đi ạ!"
Lần này, Sầm Xuân đã tự mình chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gần hết một chai Romanee-Conti đã đổ ào ào dạ dày của anh ấy, và cuối cùng anh ấy đã ngã gục trên bàn.
Nhưng sau đó Lục Dã, dường như anh đột nhiên mất hứng thú, mất hứng thú với mọi thứ, anh không nói gì nữa, chỉ uể oải nhìn chiếc ly nhướng mày, đút một tay vào túi, cũng không động đũa nhiều.
Tô Diệp Tinh không đề cập đến chuyện rời đi nữa, cô lại ngồi xuống một lần nữa.
Một bữa ăn mà lại làm cho họ đầu óc lơ đãng, khi ý thức lại mới phát hiện ra mình đã ăn quá nhiều, bực bội vì Lục Dã mấy năm nay thế mà lại đi học nấu ăn, món ăn anh biết làm ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng ngon hơn, khiến cô cảm thấy anh thật phiền.
Hỏi như vậy - một câu hỏi lại gợi cho người ta nhiều suy nghĩ.
Nhưng làm thế nào có thể chứ.
Hai người bọn họ chia tay một cách rất khó coi, vẫn là cô đá nah trước.
Lục Dã cái người đàn ông này kiêu ngạo biết bao.
Tô Diệp Tinh vẫn còn nhớ như in lúc đó sắc mặt của Lục Dã đã thay đổi, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: " Tô Diệp Tinh, lão tư nếu mà còn quay về bên em, thì lão tử đây chính là một con chó".
Anh bị cô làm cho tức giận đến mức dùng từ lão tử để nói về mình luôn rồi/
Giải thích vẻ mặt của Lục Dã khi đó, đại khái là: Lão tử chính là đang cảm thấy hối hận, tại sao ngay từ đầu tôi lại nhìn trúng được một người phụ nữ như em.
Trong giấc mơ của Tô Diệp Tinh đêm đó, đó là khuôn mặt đanh lại, đen xì của anh.
Ăn tối xong, Tô Diệp Tinh đi lên nghỉ ngơi.
Nấu ăn không rửa bát, rửa bát thì sẽ không nấu.
Đây là quy tắc mặc định trong cabin tình yêu của mọi người.
Cũng không biết có phải là do ban ngày nhớ đến hay không mà Tô Diệp Tinh lại mơ thấy ngày chính thức chia tay của họ.
Lục Dã bay chuyến đêm muộn từ thành phố Ulan về, lúc đó anh đang quay quảng cáo, anh mặc bộ quần áo giống như trong quảng cáo, áo sơ mi đen hoa trắng, chất liệu lụa, hai cúc không cài, tóc được xịt keo hất lên, và các đường nét trên khuôn mặt như ba chiều của anh bóng đổ, Lục Dã lạnh lùng như một lưỡi kiếm, lạnh lùng và gợi cảm, cộng thêm chiều cao của anh, khi anh đi đến trước mặt cô trông giống như một người mẫu đang đi trên sàn catwalk.
Mọi người xung quanh đều đang nhìn anh.
Lúc đó Tô Diệp Tinh đang đi xuống lầu vứt rác, cô mặc quần áo bình thường, chiếc tai thỏ lông tơ trên bộ đồ ngủ vẫn còn rủ xuống.
Hơn nữa cô cũng vừa mới ngủ dậy, trên mặt còn có chút sưng, bộ dáng như vậy nhất định không có gì hấp dẫn.
Lục Dã cứ như vậy từng bước đi tới bên cạnh cô: " Tô Diệp Tinh, em xác định muốn chia tay với anh sao ?"
Tô Diệp Tinh gật đầu, mặt không đổi sắc.
"Anh có nói với em bao giờ chưa, hai từ chia tay này, nếu đã đề cập một lần thì đó chính là lời nói thật hay chưa ?”
"Đã từng nói,” Tô Diệp Tinh vẻ mặt rất bình tĩnh nói, "Cho nên, em đang rất nghiêm túc."
Cô nhìn Lục Dã, một người đàn ông vẫn đẹp trai đến khó tin dù đang nổi cơn thịnh nộ.
"chúng ta chia tay đi."
Biểu hiện của Lục Dã thay đổi ngay lập tức.
Anh vươn tay, tựa hồ muốn chạm vào mặt cô, nhưng cuối cùng lại xua đi, “Được thôi, rất tốt.” Anh nhìn cô, đồng tử co lại trong chốc lát, nghiến răng, anh không tức giận mà ngược lại còn bật cười: “Tô Diệp Tinh, nhớ cho kĩ đây.”
"Lão tử nếu còn quay lại tìm em, lão tử đây chính là một con chó."
Anh nhớ thậm chí hai từ “lão tử” anh cũng đã nói ra với cô.
Tô Diệp Tinh nhìn bóng lưng Lục Dã rời đi.
Người đàn ông đã đã từng quay lại tìm cô tổng cộng ba lần.
Lần này, cô biết, nhất định là lần cuối cùng.
Bởi vì anh từng nói: " Tô Diệp Tinh, quá tam ba bận."
Tô Diệp Tinh vẻ măt không chút cảm xúc vứt rác vào thùng rác.
...
...
Khi Tô Diệp Tinh tỉnh dậy, ngay lập tức cô cảm nhận được cơn đau đầu, chỉ khi có một tiếng "□□" cô mới hoàn toàn tỉnh táo lên.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tô Diệp Tinh cao giọng nói: "Ai thế ?"
Giọng nói của Lục Dã lại truyền đến: "Là tôi."
"Có chuyện gì vậy ?"
Tô Diệp Tinh chải lại tóc tai rồi ngồi dậy.
"Thẻ nhiệm vụ đến rồi."
Giọng nói của Lục Dã rất nhạt.
"Đã biết rồi, anh đi trước đi, một lát nữa tôi xuống."
Tô Diệp Tinh nhanh chóng đứng dậy.
Cô vào phòng tắm trước, cô ngủ một giấc không biết gì, trang điểm có chút lộn xộn.
Tô Diệp Tinh trang điểm lại, suy nghĩ một lát rồi cô quyết định thêm một lớp son bóng.
Phấn má hồng là phấn anh đào màu nu,de nhạt, chỉ lộ rõ nước da, nhìn kỹ mới thấy được, son môi cũng là phấn hoa anh đào, một lớp phấn nhẹ, thoa lên môi.
Đôi môi của Tô Diệp Tinh vốn đã đẹp, hơi nhếch lên, có một ít hạt cườm, nhưng sau khi thoa một lớp son bóng màu hồng hoa anh đào này, cô không những không có thần sắc mà còn trắng nõn non nớt, giống như màu hồng hoa anh đào.
Lúc ngủ quả búi tóc cô đã gỡ ra, Tô Diệp Tinh tùy ý búi lên lạ, sau đó đóng túi mỹ phẩm, mở cửa đi ra ngoài.
Tiếng mở cửa khiến người ta giật mình.
Lục Dã vẫn chưa rời đi.
Một chân anh bắt chéo qua, một chân chống xuống, uể oải dựa vào trong hành lang xám xịt, sắc mặt anh càng lúc càng lạnh và tái nhợt trong tông màu xám này, trên gương mặt anh vô cảm, có một loại cảm xúc lãnh đạm.
Còn tay buông thõng bên cạnh thì đang chán nản nghịch mấy tờ nhiệm vụ, thấy cô đi ra, anh khẽ liếc cô một cái rồi đứng thẳng dậy.
"Tại sao anh vẫn còn ở đây ?"
Tô Diệp Tinh nói.
Lục Dã cho cô xem dòng chữ in sơn mài ở mặt trước của tấm thiệp.
Bốn chữ: [Thời gian tụ họp]
Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: [Để đảm bảo tất cả khách mời có đủ thời gian chung sống, từ 7 đến 9 giờ tối sẽ là thời gian tụ họp, xin hãy bắt đầu hành động lên đi nào, mời ai bị chứng sợ xã hội và căn bệnh lười biếng cố lên. Địa điểm: Bãi cỏ rộng bên ngoài biệt thự. ]
Tô Diệp Tinh nheo mắt đứng đọc.
Lục Dã đứng bên cạnh cô bắt đầu chậm rãi trả lời câu hỏi trước đó của cô . “Tô lão sư là người quan trọng.” Giọng nói có chút lạnh lùng, “Tôi đương nhiên phải đợi rồi.”
Tô Diệp Tinh nói "heh": "Lục lão sư, xin đừng tùy tiện chụp cái mũ này lên đầu tôi."
Cô vô thức nhìn vào camera.
Đèn đỏ của máy ảnh vẫn đang nhấp nháy.
Lục Dã cười khẩy một tiếng: "Không ngờ bây giờ Tô lão sư vẫn còn để ý đến những chuyện này. Tôi còn tưởng rằng Tô lão sư sẽ luôn ung dung tự tại, chuyện gì, người nào đi nữa cô cũng không ai để ý chứ."
"Thế thì sợ rằng khiến Lục lão sư thất vọng rồi. Bây giờ tôi chỉ là một người tục, một loại rất tục." Tô Diệp Tinh đi qua anh trước, cầm một chiếc túi xách.
Lục Dã gấp thẻ nhiệm vụ và nhét nó vào túi, và đi theo cô một cách nhàn nhã.
Hai người bước đi với tốc độ như nhau, và có một sự im lặng kỳ lạ trong hành lang dài.
Ai cũng không lên tiếng.
Xuống cầu thang.
Khi chuẩn bị rẽ vào góc cầu thang, Lục Dã đột nhiên nói: "Tô lão sư, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc trước của tôi."
Anh dừng lại, "Chai Romanee-Conti này. . . có ngon không ?"
Anh lại dùng thứ ánh mắt quá đổi thâm tình đó để nhìn cô.
Tô Diệp Tinh không trả lời, nhưng cũng liếc nhìn anh một cái, không hề dừng bước, khi đi qua góc cầu thang, đầu ngón tay hồng anh đào của cô khoác lên ống tay áo Lục Dã kéo nhẹ, cũng không tốn sức lực là mấy đã có thể kéo Lục Dã qua theo.
Tô Diệp Tinh nhìn vào các camera gần đó.
Quả nhiên không thể nhìn thấy.
Góc cầu thang là một góc vuông nhô ra ngoài, một góc rất nhỏ, tình cờ lại là điểm mù của camera.
Một người dựa vào bức tường bên trái và người kia dựa vào bức tường bên phải, hai bức tường tạo thành một điểm cắt, hai người họ đứng trong điểm tối của điểm cắt đó.
Những đầu ngón tay của Tô Diệp Tinh buông Lục Dã ra.
Chỗ ống tay áo của Lục Dã nơi bị cô kéo đã tạo thành nếp gắp, hơi nhăn nhó, ánh mắt anh để mắt đến nó rất lâu, và sau một lúc, anh ấy nhẹ nhàng vuốt thẳng nó trở lại.
"Định nói gì thế ?"
Tô Diệp Tinh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, anh khẽ cụp mi mắt nhìn cô, chiếc áo len sẫm màu càng làm nổi rõ khí chất thanh xuân của anh.
Cứ như thể lại giống như. . . chàng trai Lục Dã năm đó như bước ra từ thời gia một lần nữa.
Tô Diệp Tinh nói thẳng: "Tại sao anh lại hôn tôi lúc ở trong bếp ?"
Ánh sáng lờ mờ, nhưng khuôn mặt của Lục Dã hiện lên vẻ căng thẳng trong giây lát.
Sau đó, anh dựa vào tường chậm rãi nói: “Tô Diệp Tinh, em cảm thấy tôi hôn em vì cái gì?” Thanh âm mang theo một tia châm chọc, anh đắc ý nhìn cô, thật lâu sau, anh đột nhiên khom người xuống, tầm mắt ngang tầm với cô, khẽ mỉm cười:
"Tôi cho rằng, là em muốn hôn tôi."
"Anh !"
Tô Diệp Tinh cảm thấy mình muốn tức điên.
Đối mặt với đôi mắt hơi gợn sóng đang ở gần trong tầm tay, cô đang định mắng mỏ mấy câu, nhưng ngón tay anh đã chạm vào mặt cô, lại vuốt ve đôi mắt cô: "Xem ra, em lại muốn hôn tôi rồi."
" Lục Dã ! Anh đúng là không biết xấu hổ !"
Tô Diệp Tinh tức giận giẫm lên chân Lục Dã một cái, trong lúc anh còn đang mỉm cười liền đẩy anh ra, sau đó đi đến cầu thang, cô liền nhìn thấy Cố Giảo đang đứng ở phía dưới đang há hốc mồm nhìn cô.
Tô Diệp Tinh miễn cưỡng cười với cô một cái và đi ra ngoài.
Lục Dã nhướng mày, nhìn ngón chân bị chân cô giẫm lên, anh bật cười tự giễu.
Sau đó, anh cũng chậm rãi đi ra ngoài.
—
Khi mọi người đi ra ngoiaf, trời đã tối.
Những chuỗi đèn màu trên bãi cỏ đều đã được thắp sáng, gợn sóng quanh bãi cỏ, giống như những dải sao.
Máy quay được đặt ở mọi hướng không có ngõ cụt, Tô Diệp Tinh nghiêm túc đếm, nhiều hơn ngày hôm qua một cái, tổng cộng là có sáu cái.
Sáu vị khách khác đều đang ngồi ở bàn dài, nhìn thấy Tô Diệp Tinh đi tới, liền cùng nhau chào hỏi.
Sầm Xuân giơ tay:
"Tô lão sư, bên này !"
Tô Diệp Tinh ngồi xuống, cô đặt túi xách sang một bên.
Tần Lộ Lệ dán mắt vào chiếc túi xách của Tô Diệp Tinh và ngạc nhiên nói: "Đây là phiên bản giới hạn của Hermes phải không ? Nó thậm chí không được phân phối."
Tô Diệp Tinh gật đầu.
Cô không mấy quan tâm, mà nói: “Mọi người đang chơi gì vậy ?"
"Chúng tôi còn chưa nghĩ ra nữa, Tô lão sư có ý tưởng gì không ?"
Sầm Xuân hỏi.
Lúc này Lục Dã cũng đã đi tới, anh ăn mặc bình thường, áo len sẫm màu, không có biểu cảm cũng như cũng không hề lên tiếng, nhưng tất cả ánh mắt của mọi người đều vô thức nhìn anh.
"Lục lão sư!"
Có ai đó đã lên tiếng chào hỏi trước.
Lục Dã gật đầu, ánh mắt anh quét qua toàn bộ cái bàn, anh dùng chân móc chiếc ghế trống duy nhất ở phía bên kia của Sầm Xuân, ngay bên cạnh Tô Diệp Tinh, sau đó nhìn Sầm Xuân.
Sầm Xuân ngồi ngơ ngác một hồi rồi mới ý thức được, vội vàng dời chỗ ngồi sang một bên, lễ phép nói: "Lục lão sư anh ngồi, anh ngồi đi ạ !"
Lục Dã kéo ghế qua.
Bây giờ, anh trực tiếp ngồi bên cạnh Tô Diệp Tinh, lưng ghế hướng về phía trước, anh chống tay lên lưng ghế, tựa đầu vào cánh tay, nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Diệp Tinh cảm thấy phiền đến chết nhất là dáng vẻ này của anh.
Từ câu trả lời vừa ban nãy, Lục Dã chỉ đang chơi đùa cô.
Bởi vì không cam tâm chuyện bị đá nên mới chơi cô.
Nhưng hiển nhiên, những người vừa khóc lóc la ó vừa ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp lại không nghĩ như vậy.
Tất cả mọi người:
[Aw, ow, cái thuyền này chèo đến chết tôi rồi, sự chiếm hữu chết tiệt này.]
[Nhìn kìa, anh ấy nhìn vào đôi mắt của Tinh Tinh rồi mỉm cười, ấm áp quá đi.]
[Cp Cỏ hoang ngôi sao là đỉnh nhất đó ! ]
Ngay cả những người hâm mộ chỉ thích mỗi Tô Diệp Tinh hoặc mỗi Lục Dã cũng im lặng vào lúc này.
Khi người hâm mộ CP ngày càng lớn mạnh, họ càng khó kiểm soát những bình luận này.
Cộng thêm cả Lục Dã cứ như thế . . .
[Lục ca ơi, phụ nữ sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của anh thôi nha ]
[Anh Lục ơi, nhìn bộ mặt không đáng tiền của anh bây giờ xem nào.]
Nhưng ngược lại những người hâm mộ duy nhất của Tô Diệp Tinh thì lại cảm thấy đỡ hơn chút.
Bởi suy cho cùng thì - -
Có vẻ như Tinh Tinh nhà bọn họ vẫn còn hơi thiếu kiên nhẫn.
Lúc này, một vài khách mời khác bắt đầu trò chuyện về thời gian tụ họp, hay đại loại là họ sẽ chơi gì.
Có người gợi ý khiêu vũ, có người lại gợi ý hát hò, một số gợi ý chơi piano. . .
Tô Diệp Tinh ngồi ngẫm nghĩ rồi giơ tay lên.
"Tô lão sư có ý kiến gì hay phải không ?"
Lâm Nghêu hỏi.
“Hay là chúng ta kể câu chuyện ma đi, thấy thế nào ?” Tô Diệp Tinh nói, liếc nhìn Lục Dã, sau đó đối mặt với máy quay của cô, “Luôn diễn xuất, nhưng có chút nhàm chán.”
"Ngược lại nếu là một câu chuyện ma, có lẽ nó sẽ thú vị hơn."
Theo lời đề nghị của cô, phòng truyền hình trực tiếp tự tưởng tượng ra một lượng lớn hình ảnh:
[ . . .]
[Khụ, Tinh Tinh không hổ là Tinh Tinh, luôn có thể có . . . đủ loại ý tưởng kì lạ trên đời. ]
[Nhưng mà ngẫm nghĩ lại thì cũng có một chút thích đó nha, tôi chỉ là muốn nhìn xem Tinh Tinh nhà chúng ta khi nghe chuyện ma sẽ như thế nào thôi. ]
[Dù sao đi nữa nhất định sẽ không dọa được anh Lục của tôi đâu.]
[Đúng vậy, Lục đại gia của cô cái gì cũng không sợ, mạnh dạn. ]
Khi Tô Diệp Tinh đưa ra đề nghị này, tất cả các khách mời đều cười phá lên.
Họ đang cảm thấy buồn chán, lại là một nhóm người trẻ tuổi, đề xuất này đã đánh trúng tâm hồn ham chơi của mọi người.
Giang Mộc người không hay nói gì, thậm chí cũng bày tỏ thái độ tán thành: "Ý tưởng này rất hay, tôi thích nó."
Lâm Nghêu là kiểu người thích ăn uống và thích vui vẻ, vì vậy cô ấy cũng liều lĩnh gật đầu.
Tô Diệp Tinh nhìn Lục Dã, dưới ánh mắt vô cảm của anh, đôi mắt anh uốn cong thành vầng trăng khuyết, ngọt ngào đến mức khiến lòng người rung động: "Lục lão sư thì sao đấy ? Anh cảm thấy như thế nào?"
Khóe miệng của Lục Dã giật giật: "Đều nghe theo Tô lão sư đi."
Với câu nói này của anh, dường như đã đánh trúng trái tim màu hồng tình yêu của cư dân mạng, gây náo động trong phòng phát sóng trực tiếp của [Ah ah ahhhh]
[Ah ah ah, được cưng chiều, được cưng chiều quá]
[Mạng sống cho em, tình yêu cũng cho em]
Thế là, tất cả mọi người đều đã đồng ý.
Để tạo bầu không khí, Tô Diệp Tinh thậm chí còn yêu cầu tắt hết đèn rồi bảo nhân viên mang đến cho họ một cây nến trắng lớn.
Một ngọn nến được thắp sáng và đặt ở giữa chiếc bàn dài.
Từ máy ảnh, hầu hết các khuôn mặt đều ở trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường viền của khuôn mặt và quần áo một cách mơ hồ.
[Mẹ kiếp, cảm giác bầu không khí đang đến rồi, không ngờ Tinh Tinh có một khuôn mặt của một cô gái ngọt ngào như thế, vậy mà lại có một chút. ]
[Vâng, những cô gái ngọt ngào là những người khiến mọi người sợ hãi——]
[Tôi còn tưởng chương trình mình đang xem là kiểu hẹn hò lãng mạn, không nghĩ tới lại nhấp vào phải chương trình tâm linh. ]
[Họ không biết chơi bút tiên đấy chứ.]
[Phòng phát sóng trực tiếp sẽ không bị chặn đấy chứ. ]
Khi khán giả lo lắng không biết liệu phòng phát sóng trực tiếp có bị chặn hay không, Tô Diệp Tinh, với tư cách là người khởi xướng, là người đầu tiên bắt đầu kể chuyện ma.
Cô kể chuyện ma nữ mặc áo đỏ đi trong trường.
Nhưng chắc do khả năng kể chuyện quá kém cộng với giọng điệu cứng nhắc nên không có mấy người tỏ ra sợ sệt mà chỉ cười phá lên.
Lâm Nghêu cũng cười cợt cô: "Tinh Tinh ơi, khuôn mặt dễ thương này của cô cộng thêm cả giọng nói hay như vậy, tại sao cô kể chuyện lại nghe cứng nhắc như vậy cơ chứ."
Tô Diệp Tinh mặt không cảm xúc nhìn cô.
Ánh nến mờ ảo phản chiếu trên khuôn mặt cô, những người không giật mình vì câu chuyện ma quỷ nhưng ngược lại lại giật mình trước khuôn mặt của cô.
[hmmm khuôn mặt cô gái ngọt ngào với đôi mắt chết chóc, cộng với nến, làm tôi nhớ đến những câu chuyện kinh dị mà tôi đã đọc khi còn nhỏ. ]
[Tôi luôn sợ rằng phòng phát sóng trực tiếp sẽ bị chặn. ]
"Người tiếp theo là ai đây ?"
"Để tôi đi."
Ôn Gia giơ tay.
Anh ấy dường như rất phấn khích nên có chút nhiệt tình, trên mặt lộ ra nụ cười, anh ấy kể cho mọi người nghe một câu chuyện xảy ra trong ký túc xá của đội huấn luyện.
Mọi người đều sửng sốt khi tiếng nước “tích tắc” trong nhà vệ sinh vang lên.
“Ôn Gia, không ngờ giọng kể chuyện của cậu lại hay như vậy đấy.”
Ôn Gia cười tủm tỉm.
Ôn Gia lộ ra một nụ cười ranh mãnh nhìn mọi người: "Cái này kỳ thực. . . Đây chính là chuyện thật sự xảy ra trong phòng huấn luyện của chúng ta. Mỗi đêm, nhà vệ sinh sẽ bị rò rỉ, rò rỉ . . ."
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, tôi hiểu rồi,” Sầm Xuân đứng dậy, anh làm động tác nhảy lên thật mạnh, cố gắng xua đi nỗi sợ hãi, rồi ngồi trở lại, “Bây giờ tôi cảm thấy lạnh sống lưng, tôi sợ đến tối đến cả nhà vệ sinh cũng không dám đi.”
Mọi người nghĩ đến vấn đề nhà vệ sinh bị chia làm hai nơi, không khỏi trầm mặc.
Thế là, những câu chuyện ma được kể lần lượt theo thứ tự, rồi cuối cùng vòng thứ hai đến lượt Giang Mộc.
". . .Đạo sĩ nói với anh ta rằng con ma đã chết cứng, vì vậy chỉ cần tránh ánh mắt của nó để nó không nhìn thấy anh ta, là có thể qua đêm một cách an toàn."
"Thế là, Lâm Sinh đã lấy kéo và trốn dưới gầm giường . . ."
Không hổ danh là một đạo diễn mà.
Tiết tấu, bầu không khí, kể cả giọng nói phối hợp với nhau rất tốt, nhưng chỉ một vài từ có thể khiến mọi người đều bị dẫn dắt vào câu chuyện mà anh đang kể.
Tô Diệp Tinh ngồi nghĩ, đứng dậy, đi đến quầy đàn piano gần đó, vén nắp đàn lên, một đoạn nốt nhạc đã vang lên.
Tiếng đàn lẽ ra phải đẹp đẽ, như nước chảy, hay nồng nàn đi vào lòng người, thế nhưng nó lại trở nên ma quái và đáng sợ dưới bàn tay của cô.
[Tôi phàm là biết Tinh Tinh còn có cái tài này, nhưng đừng chơi, đừng đánh nữa, ma quỷ sắp bị cô đàn đến bay hết luôn rồi. ]
[Xét về sự tàn nhẫn, em gái Tinh Tinh này phải là người đứng đầu.]
[Nhìn mặt mọi người đều đã tái xanh hết rồi kìa.]
[Quả nhiên, chỉ có anh Lục bất động như núi]
Máy quay hướng về Lục Dã, mặc dù chỉ có một bóng người, nhưng có thể thấy được mặt anh không chút thay đổi, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nhìn Tô Diệp Tinh đánh đàn.
Ngược lại, Giang Mộc lại nhìn Tô Diệp Tinh bằng ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, và tiếp tục nói: "Đáy giường tối quá, không thể nhìn thấy cái gì. Lâm Sinh lo lắng cầm kéo, và không ngừng tự nhủ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, sẽ không có chuyện gì, quỷ sẽ không nhìn thấy anh ấy, quỷ sẽ không nhìn thấy anh ấy. Nhưng rồi đột nhiên, anh ấy nghe được một tiếng giống như chày gỗ đập xuống đất, vang dội vang. . ."
"Âm thanh đó cứ đến gần, một cách chậm rãi, giống như không phát hiện, chậm rãi đi về phía cửa, Lâm Sinh vốn đang định thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy: Này, ta tìm được ngươi rồi. . . Khi anh nhìn lên, anh thấy— -”
"A a a a a a a a a !"
Lâm Nghêu nhảy dựng lên, "Anh không cần kể nữa, anh đừng kể nữa !"
"Ô ô ô ô ô... Làm tôi sợ muốn chết rồi. . ." Lâm Nghêu khóc rống lên.
Giang Mộc không hề bị lay động, và tiếp tục: "Mọi người đoán xem, tại sao, con ma đó rõ ràng là chết cứng ngắc và không thể cúi xuống, nhưng lại có thể nhìn thấy Lâm Sinh nằm trốn dưới gầm giường ?"
Giọng anh ảm đạm.
Lúc này, Tô Diệp Tinh đứng dậy, ngồi trở lại chỗ ngồi ban đầu.
Mọi người đều vắt óc suy nghĩ.
Ngay cả những người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng ngồi đoán.
Đột nhiên, Cố Giảo lại giơ tay lên: "Tôi biết ! Tôi biết !"
Cô ấy nói: "Bởi vì con ma đó chết lộn ngược, âm thanh [Tu Tu Tu] là âm thanh đầu cô ấy đập vào tấm gỗ, vì vậy khi Lâm Sinh trốn dưới gầm giường, ngược lại ngay lập tức đã bị phát hiện."
"Được rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Lâm Nghêu bịt tai lại, cô nhảy lên, nhưng dường như có một khuôn mặt ma quỷ đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, khuôn mặt ma quỷ đó nói: "Ai, tôi đã tìm thấy cô rồi . . ."
Mà âm thanh của cô ấy, ngọn nến được thắp sáng vừa rồi đột nhiên bị dập tắt.
Trời tối đen như mực.
Nụ cười nơi khóe miệng Tô Diệp Tinh vừa dứt, cô cảm giác tay áo đột nhiên bị ai đó túm lấy, quay đầu lại liền thấy Lục Dã đang lẳng lặng nhìn mình trong bóng tối, khuôn mặt tuấn tú kia trong bóng đêm khẽ trở nên tái nhợt. .
Đối mặt với khuôn mặt đó, Tô Diệp Tinh đột nhiên cảm thấy hơi tội lỗi.
Những gì cô làm có phải đã hơi quá đáng rồi không ?
Cô rõ ràng biết chuyện anh sợ ma.
Đây có lẽ chính là điểm yếu duy nhất mà một Lục đại gia gia người trời không sợ đất không sợ dù không muốn thừa nhận nhưng cũng phải thừa nhận.
Tô Diệp Tinh ngẫm nghĩ rồi nói:
"Đưa tay ra đi."
Lục Dã liếc nhìn cô và lặng lẽ đưa tay ra.
Tô Diệp Tinh lấy một viên kẹo từ túi xách của cô và đặt nó vào lòng bàn tay anh.
"Mời anh ăn."
Tô Diệp Tinh nói.
Nói xong quay đầu đi chỗ khác.
Trong bóng tối, Lâm Nghêu và những người khác vẫn đang la hét, trong khi Lục Dã thì đang chậm rãi bóc vỏ kẹo ra để ăn, hai má phồng lên và khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.