Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 28: Chương 28:




Khi Lục Dã nói ra câu này, Lâm Nghêu đã bật cười thành tiếng.

 

Cũng không biết có phải là Lâm Nghêu đang nghĩ tới điều gì không mà tiếng cười càng lúc càng lớn dần, mãi cho đến cuối cùng khi không kiềm chế được mà bật cười điên cuồng, rồi ngã lưng trên lưng ghế sô pha.

 

"Lục, Lục lão sư ouw," Lâm Nghêu thở hồng hộc nói, "Nhìn trúng không dùng trúng, nhìn trúng không dùng trúng, nhìn trúng không dùng chúng, ha ha ha. . . “

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Ánh mắt của Lục Dã nhìn lướt qua cô.

 

Tiếng cười của Lâm Nghêu đột ngột dừng lại, chỉ nhìn thấy cô nấc lên một cái, sau đó tiếng nấc vẫn cứ tiếp tục.

 

Trong một lúc, chỉ nghe thấy tiếng nấc của cô trên ban công lộ thiên.

 

Lâm Nghêu mặt đỏ bừng bừng.

 

Giang Mộc khoanh hai tay trước ngực, nhẹ nhàng khịt mũi một tiếng, Cố Giảo thì quan tâm lên tiếng hỏi thăm: " Lâm Nghêu, cô không sao chứ ?"

 

Lâm Nghêu xua tay: "Không, không sao đâu— - -nấc— --"

 

Giang Mộc cười lạnh một tiếng: "Vui quá thành sầu.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Diệp Tinh lấy khăn giấy trên bàn cà phê đưa cho, Lin Yao ôm nó trong tay và bày ra biểu cảm "Chị gái ơi hãy cứu lấy mạng của em.”

 

Nhìn thấy Lâm Nghêu đã bình tĩnh lại, Tô Diệp Tinh sau đó mới nhìn sang Lục Dã.

 

Trả lời xong câu hỏi, anh giống như thể đã được tạm biệt một sự kiện trọng đại trong đời, anh không còn nhìn cô nữa mà chuyển sang ngước nhìn điện thoại một lần nữa, một tay đút vào túi, hai chân dài bắt chéo, bộ mặt hiện lên biểu cảm chán nản, lười biếng.

 

Tô Diệp Tinh: . . . 

 

ĐƯỢC RỒI.

 

Coi như anh ghê gớm.

 

Lúc này, nhân viên nữ của tổ chương trình lại rút ra một tấm thẻ, cô nhìn tấm thẻ đầu tiên, sau đó lại nhìn Lục Dã.

 

"Câu hỏi thứ hai, đối tượng được đặt câu hỏi vẫn là Lục lão sư."

 

"Xin hỏi Lục lão sư, năm đó anh là sinh viên khoa Tài chính của trường đại học Thanh Bắc, tương lai xán lạn rực rỡ như thế, tại sao lại lựa chọn tiến vào giới giải trí ?"

 

Lục Dã ngước mắt lên.

 

Câu hỏi này khiến vẻ lãnh đạm quanh năm suốt tháng hiện trên khuôn mặt anh dần dần biến mất.

 

Lục Dã ngồi thẳng người, một lúc sau mới nói: "Bởi vì một người."

 

"Một người ? là người nào thế ?"

 

Nhân viên nữ của tổ chương trình hỏi

 

Đối mặt với máy ảnh trong bóng tối, Lục Dã hơi nhướng mày: "Tôi tưởng rằng câu hỏi này đã kết thúc rồi."

 

Nữ nhân viên bị anh nói làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới nói: "Được, câu tiếp theo."

 

Nhân viên của chương trình lại rút ra một tấm thẻ, cô ấy dừng lại một lúc trước khi quay lại nhìn Lục Dã.

 

Lần này Lục Dã đã thật sự bật cười thành tiếng.

 

"Vẫn lại là tôi à ?"

 

"Phải, vẫn lại là anh đấy, Lục lão sư."

 

"Lục lão sư, xin hỏi vì sao anh lại tham gia chương trình hẹn hò này ?" Nữ nhân viên hắng giọng, "Khụ, là câu hỏi có hơi sắc bén, thế Lục lão sư, mời anh trả lời đi."

 

Lục Dã ngẩng đầu lên.

 

Tô Diệp Tinh phát hiện ra lần này anh đang nhìn thẳng vào mắt cô, hoặc có thể là máy quay phía sau cô.

 

"Vẫn là bởi vì một người."

 

Lục Dã nói.

 

Khi Lục Dã không cười, sự thờ ơ cợt nhã đã biến mất, chỉ còn lại sự lãnh đạm, dáng vẻ không dễ đến gần. Lúc này, khi trả lời câu hỏi này, anh không cười chút nào, vậy nên nó khiến mọi người cảm nhận vẻ nghiêm túc của anh.

 

Tuy nhiên, giây tiếp theo: "Dù sao thì, tôi thực sự muốn đến chương trình này để tìm một người để hẹn hò yêu đương mà . . . phải không ?"

 

Khi anh nói câu "Phải không", đôi mắt hoa đào của anh lấp lánh một nụ cười cảm động.

 

Nữ nhân viên có vẻ bối rối, gật đầu lia lịa: “Lục lão sư nói đúng lắm."

 

"Này, câu hỏi tiếp theo," Nhân viên nữ của tổ chương trình nhìn vào tấm thẻ, mỉm cười, "Lần này là Tô lão sư."

 

Cô quay sang Tô Diệp Tinh: "Tô lão sư có bài xích với kiểu tình yêu chị ơi anh yêu em không ?"

 

Tô Diệp Tinh vừa nghe câu hỏi này, liền biết là ai hỏi.

 

Cô nhìn Ôn Gia, thấy anh nhìn cô chờ đợi, cô cười với anh: “Tôi không có bài xích, tôi là người tin vào cảm giác hơn.”

 

Ôn Gia thật sự lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

 

Tô Diệp Tinh hài lòng quay đi, nhưng không biết vì sao, cô vẫn liếc Lục Dã, chỉ thấy anh đang nghiêng người lấy một ly rượu từ bàn cà phê trước ghế sô pha.

 

Anh nhấp một ngụm rượu màu vàng trong veo trong ly, sau đó đặt đầu ngón tay lên thành ly và thản nhiên nhìn cô.

 

Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, mí mắt Tô Diệp Tinh giật giật, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác.

 



Lúc này, nữ nhân viên tiếp tục đặt câu hỏi, Giang Mộc được đặt câu hỏi, Lâm Nghêu và Tần Lộ Lệ đều được hỏi, ở câu hỏi cuối cùng, Tô Diệp Tinh không ngờ lại chĩa mũi về phía mình.

 

"Câu hỏi cuối cùng, Tô lão sư, cuộc đời cô có từng hối hận về một quyết định nào đó không ?"

 

Tô Diệp Tinh sững người ngay lập tức.

 

Có từng hối hận về một quyết định nào đó . . .?

 

Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không có, cả đời này tôi chưa từng hối hận về bất kỳ quyết định nào."

 

"Vậy Tô lão sư nhất định là kiểu người kiên định không nhìn lại à."

 

Người nhân viên nữ nói.

 

Tô Diệp Tinh lắc đầu: "Ngược lại cũng không hẳn."

 

Cô nói: “Tôi là kiểu người có thói quen nhìn về phía trước, thời gian vốn đã không nhiều, có hối hận cũng vô ích”.

 

Nói xong, cô ngẩng đầu lên.

 

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng từ trong tầm mắt của cô, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt không nhìn rõ của Lục Dã.

 

Ánh đèn hắt lên vài sợi tóc con rũ xuống và chiếc cổ áo sẫm màu, anh ngước lên, nhìn cô một cách đầy vô cảm rồi nhấp một ngụm rượu.

 

"Được rồi ! Tất cả các câu hỏi đã được trả lời xong rồi."

 

Nhân viên nữ rời đi, lấy theo một chiếc ghế dài nhỏ, giọng nói của đạo diễn Tồi lại vang lên: "Tôi cho tất cả các bạn thời gian năm phút để suy nghĩ và đưa ra quyết định của mình."

 

Thời gian năm phút này trải qua cũng không tính là nhanh.

 

Tô Diệp Tinh lần này không chắc chắn, liệu Lục Dã có gửi thư cho cô hay không.

 



Giống như cô vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của anh.

 

Tiếng tích tắc của đồng hồ vang lên ngoài trời.

 

"Các bạn có năm phút, hãy gửi một tin nhắn văn bản ẩn danh cho người mình thích."

 

Tô Diệp Tinh quyết định cho mình sức mạnh để tiến về phía trước.

 

Lần này cô gửi cho Ôn Gia.

 

[Có cơ hội thì cùng đi chơi nhé. ]

 

Gửi xong, cô đặt điện thoại sang một bên.

 

Một lúc sau, điện thoại di động trên tay bật lên.

 

Cô liếc nhìn.

 

[Chị ơi. ]

 

Tô Diệp Tinh mỉm cười, ngẩng đầu lên và thấy Ôn Gia đang nhìn cô một cách ngại ngùng.

 

Sau đó, màn hình điện thoại lại sáng lên lần nữa.

 

[Đàn piano nghe rất hợp đấy. ]

 

Giang. . . Mộc ?

 

Tô Diệp Tinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Giang Mộc đang khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như đang nhìn xuống trần đời.

 

Được thôi.

 

Hiểu rồi.

 

Đạo diễn Giang tùy tiện chọn một kiểu tóc vừa mắt.

 

Lần này, không có tin nhắn văn bản nào nữa.

 

Điện thoại im lặng.

 

Trong lòng Tô Diệp Tinh trầm xuống, tuy rằng cô đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng khi Lục Dã thật sự không có gửi tin nhắn cho cô, trong lòng cô vẫn có loại cảm giác nặng nề cùng sự kì quặc.

 


Trong tiềm thức, cô nghĩ đến "cảm giác thiếu thốn" được đề cập trong một cuốn sách.

 

Đúng vậy.

 

Những gì cô cảm thấy bây giờ là một cảm giác thiếu thốn.

 

Không đại diện cho gì cả.

 

Tô Diệp Tinh cố gắng tự an ủi mình.

 

Khi mới chia tay với Lục Dã, Tô Diệp Tinh luôn mơ thấy anh sẽ lên giường, anh sẽ hôn hít những người phụ nữ khác, đối xử với những người phụ nữ khác bằng sự thân mật vô bờ bến mà anh từng đối xử với chính mình, lúc đó cả đêm cô sẽ không ngủ được, gặp ác mộng, thậm chí còn bị rụng tóc, có nhiều lần nửa đêm ngồi trên giường, vô số lần muốn kéo anh ra khỏi danh sách đen, vừa khóc vừa nói với đối phương "Chúng ta đừng chia tay nữa có được không .”

 

Sau đó, Tô Diệp Tinh tìm gặp một bác sĩ tâm lý, người này nói với cô rằng đó là một phản ứng cai nghiện.

 

Cô hỏi bác sĩ tâm lí: "Tại sao lại có phản ứng cai nghiện ? Chỉ có túy mới xuất hiện phản ứng cai nghiện thôi mà."

 

Bác sĩ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng và từ bi như vậy, Tô Diệp Tinh lúc đó đã hiểu.

 

Phải rồi.

 

Đúng rồi.

 



Đối với cô mà nói, sau khi nếm thử thì Lục Dã chính là loại thuốc có thể gây nghiện cho cô.

 

Cô đã mất một thời gian dài để hoàn toàn gạt anh ra khỏi cuộc đời mình.

 

Không ngờ cho đến bây giờ, cô vẫn có cảm giác chiếm hữu đối với anh.

 

Lúc này, màn hình điện thoại đột nhiên sáng trở lại.

 

Ánh mắt Tô Diệp Tinh rơi vào màn hình, trên đó có một hàng chữ: [ Kẹo ăn rất ngon. ]

 

Khóe miệng cô không khỏi giật giật, khi nhận ra điều đó, cô nhanh chóng bĩu môi.

 

Ngẩng đầu lên, liền thấy Lục Dã đang ngồi xổm trên sô pha, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp dán chặt vào cô, khi cô nhìn sang, anh liền nâng ly với cô.

 

Tô Diệp Tinh dời ánh mắt đi chỗ khác.

 

"Cuộc bỏ phiếu hôm nay đã kết thúc, chúc tất cả mọi người ngủ ngon."

 

Đạo diễn Tồi thông báo rằng buổi ghi hình hôm nay đã kết thúc.

 

Một ngày lộn xộn này cuối cùng cũng kết thúc, Tô Diệp Tinh đứng dậy, nhìn thấy những vị khách khác vẫn đang ngồi trước sô pha hình tròn, cô cũng nói "chúc ngủ ngon", rồi xỏ giày quay về phòng.

 

Một người đi bên cạnh cô, bước chậm rãi, bóng đen bao trùm lấy cô.

 

Tô Diệp Tinh không cần nhìn cũng biết người đang đến là ai.

 

Hai người im lặng đi cùng nhau một lúc, rồi tách ra mà không nói lời nào nơi phía cuối hành lang.

 

Tô Diệp Tinh trở lại phòng.

 

Sau khi tẩy trang, đắp mặt nạ và cả một loạt trị liệu, Tô Diệp Tinh lại tập yoga, không thể tập nhiều động tác phức tạp cần thiết bị nhưng vẫn có thể tập một số bài tập cho môi trước khi đi ngủ.

 

Tô Diệp Tinh mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

 

"Ai vậy ?"

 

Tô Diệp Tinh ngồi thẳng dậy, nhắm mắt lại.

 

"Tinh Tinh, là tôi đây, mở cửa cho tôi với, cho đi vệ sinh cái."

 

Giọng nói của Lâm Nghêu.

 

Tô Diệp Tinh vò đầu bứt tóc, nhắm mắt đi mở cửa.

 

Cửa vừa mở ra, Lâm Nghêu đã nhảy vào. Cô ào vào mạnh đến mức khiến Tô Diệp Tinh suýt nữa thì ngã.

 

"Đóng cửa, đóng cửa !"

 

Lâm Nghêu làm như đằng sau cô có quỷ đuổi theo vậy.

 

Tô Diệp Tinh lần này tỉnh táo hơn, mở mắt ra và nhìn Lâm Nghêu lao vào phòng tắm, một lúc sau, anh nghe thấy tiếng tắm rửa bên trong, sau đó đi ra.

 

Khi cô ấy đi ra, khuôn mặt của cô ấy mang theo vẻ đáng thương: "Tinh Tinh, chị Tinh Tinh ơi, chị có thể cho em ngủ ở đây với chị một đêm được không ?"

 

Vừa nghe thấy bị gọi là chị, Tô Diệp Tinh muốn ngất luôn.

 

Cô mở mí mắt đang rũ xuống, trừng mắt nhìn cô: "Gọi ai là chị hả ? Tôi nhỏ hơn cô một tuổi đps ! Chị Nghêu Nghêu à."

 

Lâm Nghêu cười "he he" và nói: "Ai cho tôi giường ngủ, người đó chính là chị của tôi."

 

Tô Diệp Tinh liếc mắt: "Không hiếm."

 

"Cô bên đó không phải là có giường sao ?"


 

"Có, thì có mà," Lâm Nghêu nói, "nhưng tôi cảm thấy  vô cùng sợ hãi."

 

Lâm Nghêu khóc rồi nói với vẻ mặt buồn bã: "Cô không biết đâu, hễ mà tôi vừa nhắm mắt lại là thấy ngay một khuôn mặt ma quỷ đang cười với tôi rồi còn nói: Này, tôi đã tìm thấy bạn. Tất cả đều tại Giang lão sư đấy, kể chuyện ma gì mà kể nghe chân thật như vậy. Còn nữa, khi tôi đi vệ sinh ở bên kia, tôi lại nhớ đến cái tiếng nước ‘tí tách tí tách’ mà Ôn lão sư kể . . .”

 

Tô Diệp Tinh nhìn vào đôi mắt sợ hãi của Lâm Nghêu.

 

Có thể thấy rằng cô ấy thực sự vô cùng sợ hãi, thậm chí cô ấy còn cài nhầm cúc áo ngủ khi bước ra ngoài.

 

Tô Diệp Tinh thở dài từ tận đáy lòng: "Cô có ngáy không ?"

 

Lâm Nghêu gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu dữ dội: "Không có đâu."

 

Tô Diệp Tinh: . . .

 

"Rốt cuộc là có hay không đây ?”

 

"Đương nhiên là không rồi !"

 

Lâm Nghêu nói chắc như bắp.

 

Tô Diệp Tinh thương hại nhìn ga trải giường và mền mà cô mang từ nhà đến, cô thực sự không thích chia sẻ chúng với người khác.

 

Cô lại cởi giày, rồi bước lên giường, chui vào, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, lúc cô đi lên còn chỉ vào Lâm Nghêu: "Không được phép ngáy đấy nhé !"

 

"không đời nào."

 

Lâm Nghêu che cái cổ họng của mình lại.



 

Tô Diệp Tinh bị cô ấy chọc cười.

 

Cô nằm xuống.

 

Chiếc mềm bằng lụa màu hồng củ sen đắp trên người cô, đường cong mềm mại, khi Lâm Nghêu ngủ say, cô không khỏi nói: “Tinh Tinh, cô thơm quá.”

 

Nó thực sự rất thơm.

 

Mái tóc dài như thác nước ôm lấy khuôn mặt trắng như tuyết, lúc này Tô Diệp Tinh đã tẩy trang nằm ngửa ở bên cạnh cô, trong càng giống búp bê sứ, môi hồng, mắt sáng như mật,còn có một mùi hương như có như không lướt qua . . .

 

Lâm Nghêu ngưỡng mộ: "Lục lão sư nhất định là rất ngưỡng mộ tôi cho mà xem.”

 

Tô Diệp Tinh: . . .

 

"Cô lại nghĩ đi đâu rồi, chúng tôi không phải loại quan hệ đó."

 

Lâm Nghêu cười khúc khích: "Tô lão sư, cô nói gì thì chính là cái đó đi."

 

Tô Diệp Tinh sợ nhất nụ cười "he he" của Lâm Nghêu, không biết nên hạ quyết tâm ở đâu, liền quay đầu nghiêm túc nói: "Thật sự không phải."

 

Bộ não của Lâm Nghêu bị vẻ đẹp đột ngột và gần trong gang tấc này của Tô Diệp Tinh tấn công một cách dữ dội.

 

Cô phải thừa nhận.

 

Mặc dù làng giải trí đầy rẫy những mỹ nhân xinh đẹp, nhưng quả thực rất ít người ngọt ngào và có chút cám dỗ như Tô Diệp Tinh.

 

Đặc biệt, trông cô có vẻ là được nuông chiều từ bé đến lớn, trong mắt hiện lên sự kiêu hãnh và ngây thơ mà hầu hết các cô gái hiếm khi có được, điều này càng khiến người ta bị say mê.

 

Sự tế nhị, ngây thơ đến mức kiêu căng, ngạo mạn như vậy có lẽ là tai họa mà cuộc đời của mỗi người đàn ông không thể dây vào được.

 

Lâm Nghêu từ đáy lòng đánh giá, trên mặt nghiêm túc: "Vậy Tô lão sư, giữa cô và Lục lão sư. . .  là kiểu quan hệ gì thế ?”

 

Lúc từ cầu thang, hai người họ dường như cũng không phải kiểu hoàn toàn không có liên quan.

 

Tô Diệp Tinh không trả lời.

 

Lâm Nghêu đợi một lúc vẫn chưa thấy cô trả lời, cô ấy mở mắt ra và thấy Tô Diệp Tinh đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, hàng mi dài run rẩy khẽ rủ xuống mí mắt, giống như một bóng bướm xinh đẹp.

 

Cô cười khúc khích, thầm nghĩ: Kỹ thuật giả vờ ngủ của Tô lão sư thật sự không đến nơi đến chốn.

 

Tô Diệp Tinh cho rằng bản thân mình đã giả vờ rất tốt, cô hít một hơi thật sâu, nghe thấy tưởng rằng Lâm Nghêu có vẻ đã ngủ, thế là cô nhẹ nhàng quay lưng lại.

 

Cứ như thế này, ngược lại khiến cô không thể chìm vào giấc được.

 

Tô Diệp Tinh đang nghĩ, mối quan hệ giữa cô và Lục Dã . . . rốt cuộc là gì đây ?

 

Một kiểu mối quan hệ từng là bạn trai bạn gái cũ.

 

Một kiểu mối quan hệ từng là bạn trai bạn gái cũ, khi chia tay không mấy êm đẹp lắm.

 

Một kiểu mối quan hệ từng là bạn trai bạn gái cũ không thể làm bạn sau chia tay.

 

Chỉ là cũng không biết có liên quan đến tấm ảnh đó của Lục Dã hay không, hình xăm trên eo anh lúc nào cũng lơ đễnh xuất hiện trước mặt, Tô Diệp Tinh thậm chí có thể diễn tả được chữ “Tinh” lớn cỡ nào, bên cạnh có một đường ngang, theo yêu cầu của anh cũng đã phối theo họa tiết ngôi sao nhỏ in trên làn da trắng nõn lạnh lùng của anh, trông nó thật gợi cảm làm sao.

 


Nếu đổ mồ hôi, nó sẽ gợi cảm hơn.

 

Tương tự, vị trí xương mu của cô cũng có một chữ “Dạ”.

 

Sự khắc ghi luôn không thể nào quên.

 

Cô luôn nghĩ rằng phải đau đớn mới khắc ghi được với tình cảm mãnh liệt như vậy, mạnh mẽ đến mức tưởng chừng như khắc vào tận xương tủy.

 

Anh có vẻ cũng thích nó.

 

Khi làm chuyện ấy, anh sẽ chân thành hôn lên vị trí đó của Tô Diệp Tinh, nó như thể xuyên qua hình xăm, chạm đến tận xương tủy của cô, khi hai phần xương mu được nối với nhau, những con chữ như va vào nhau, luôn có thể khơi dậy niềm đam mê vô bờ bến.

 

Lúc đó . . .

 

Lúc đó . . .

 

Tô Diệp Tinh che mặt, thầm nghĩ, tại sao lúc yêu nhau lại luôn để lại nhiều chi tiết nhỏ nhặt như vậy.

 

Lâm Nghêu nằm bên cạnh cô có vẻ là đã thực sự chìm vào giấc ngủ rồi.

 

Ngáy vang vọng khắp nơi.

 

Tô Diệp Tinh đẩy cô ấy một cái khiến cô ấy thay đổi tư thế và tiếng ngáy trở nên nhẹ hơn.

 

Kèm theo tiếng ngáy, Tô Diệp Tinh dần dần chìm vào giấc ngủ.

 

Cũng không biết có phải là do hình xăm ban ngày đó hay không, thế nên cô đã mơ thấy anh cong lưng hôn lên xương mu của cô. Khi cô gọi anh đi xăm, anh lại bày ra vẻ mặt đại thiếu gia đây không hài lòng, nhưng khi anh xăm rồi, mỗi lần anh đều hôn cô như vậy, lúc đó anh luôn có thể khiến cô cảm nhận được hơi nóng không tự chủ được, nó khiến cô run rẩy, giống như cảnh tượng đó có thể kích thích anh rất lớn, khiến anh hưng phấn, khiến anh run rẩy. . .

 

*

 

Khi Tô Diệp Tinh tỉnh dậy, cô phát hiện ra cái chăn đã ướt đẫm mồ hôi.

 

Nhăn nhăn nhó nhó, cứ dính chặt vào người, khi cô đứng dậy mới phát hiện Lâm Nghêu đã đi rồi, trên bàn để lại cho cô một mảnh giấy, đại khái là một câu sáo rỗng như "Cảm ơn đã chấp nhận chưa chấp tôi nhé."

 

Tô Diệp Tinh liếc nhìn một cái, sau đó lại đặt nó sang một bên.

 

Tô Diệp Tinh đồ vệ sinh cá nhân rồi đi tắm, bước ra khỏi phòng tắm, sấy khô tóc và thay quần áo, lúc thay quần áo cô ngồi ngẫm nghĩ, hôm nay cô phải cố gắng hết sức để đẩy lùi tiến độ của mối quan hệ, để không bị ký ức dắt mũi lần nữa. Sao đó cô đã chọn một chiếc váy màu xanh lá cây.

 

Chất liệu nhung hoàn toàn tôn lên đường cong cơ thể, để lộ đường xương quai xanh rõ ràng.

 

Vì nước da sáng và trắng nên Tô Diệp Tinh đã chọn kẻ mắt đậm hơn để phù hợp với đôi môi đỏ mọng và mái tóc xoăn đen dài, khi cô đi xuống cầu thang, hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô.

 

"opppss."

 


Sau một lúc lâu, Lâm Nghêu nói một câu.

 

Lục Dã ngẩng đầu nhìn cô, hơi híp mắt.

 

Tô Diệp Tinh không thể nhìn ra ý nghĩa trong mắt anh, chỉ nói: "Chào buổi sáng, mọi người."

 

"Chào buổi sáng, Tô lão sư."

 

"Tô lão sư khiến tôi cảm thấy như mùa xuân đang nở rộ ở đây."

 

Các vị khách mời khác đều lần lượt chào hỏi nhau.

 



Giang Mộc đặt chiếc bánh mì nướng đang ăn dở trong tay xuống và vỗ tay: "Tô lão sư, nếu không phải kỹ năng diễn xuất mộc mạc của cô, tôi thực sự rất muốn mời cô tham gia ghi hình cho bộ phim tiếp theo của tôi rồi."

 

Tô Diệp Tinh: . . .

 

“Cám ơn Giang lão sư đã đánh giá cao nhé,” Tô Diệp Tinh cười cười, đi tới cửa phòng bếp, “Bất quá, tạm thời tôi cũng chưa suy nghĩ đến chuyện lấn sân.”

 

Giang Mộc nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối.

 

Tô Diệp Tinh đi vào bếp, ngay khi Lục Dã đang đổ sữa vào nồi để đun sôi, cô thuận tay lấy sữa của anh đi.

 

Lục Dã liếc nhìn cô một cái, Tô Diệp Tinh cầm một cốc sữa đi ra: "Có đi có lại mới là phép lịch sự."

 

Lục Dã cười tự giễu một tiếng, lắc đầu và tiếp tục.

 

Một lúc sau, anh bưng hai cbátđi ra.

 

Hai quả trứng chiên vàng, hai miếng xúc xích và hai lát bánh mì nướng.

 

Đặt một cái đĩa trước mặt Tô Diệp Tinh, khi Tô Diệp Tinh ngẩng đầu muốn nói gì đó, anh lại ngồixuống  đối diện cô rồi nói: "Không có gì, trả lời đồ hôm qua em mời tôi.”

 

Tô Diệp Tinh mấp máy miệng, không nói gì, chỉ dùng đũa gắp quả chứng chiên ăn.

 

Cháy bên ngoài và ẩm bên trong.

 

Bên trong còn có cả trứng lòng đào.

 

Cắn một miếng và một ít lòng đào chảy ra.

 

Đó là cấp độ chiên trứng mà cô hài lòng nhất.

 

Miếng xúc xích chiên cũng vừa miệng, da hơi giòn.

 

Cô cắn một miếng.

 

Anh chỉ im lặng ngồi ăn.

 

Hai người mặt đối mặt ăn sáng.

 

Hình ảnh hiện lên trong ống kính đặc biệt hài hòa.

 

Lúc này, chuông cửa vang lên.

 

Mọi người đều bị sốc.

 

Lâm Nghêu ngậm nửa cái bánh bích quy trong miệng: "Sẽ không phải lại là một thẻ nhiệm vụ khác nữa đấy chứ ?"

 

"Đi, đi, đi, đi xem nào !"

 

Ngay lập tức, ngay cả bữa sáng cũng không ngon.

 

Sầm Xuân và Lâm Nghêu đi ra ngoài, trong khi những người khác ngồi yên như núi, lặng lẽ ăn sáng.

 

Tô Diệp Tinh cảm thấy kỳ lạ và ngẩng đầu nhìn Tần Lộ Lệ một cái.

 

Tô Diệp Tinh phát hiện ra hôm nay cô ta vậy mà lại rất trầm lặng một cách đáng ngạc nhiên, cộng với trang phục của cô ta vẫn rất đơn giản và trang nhã, hoàn toàn không hề giống dáng vẻ tươi tắn, rực rỡ của cô ngày hôm nay, Tần Lộ Lệ mặc một bộ vest ren đen, trang điểm cũng rất bình thường.

 

Cô ta cũng không khiêu khích cô, cũng không khiêu khích Lục Dã.

 

Thật sự là trông cứ kì kì quái quái thế nào ấy.

 

Nhưng điều đó cũng tốt thôi.

 

Nếu hôm nay Tần Lộ Lệ im lặng, an tĩnh thì Tô Diệp Tinh cô cũng sẽ không quấy rầy đến cô ta, thế là cô tiếp tục cúi đầu ăn sáng.

 

Tuy nhiên, không thể không thừa nhận.

 

Trên đời này nếu có một người hoàn toàn hiểu được những khẩu vị của bạn thì cuộc sống thật sự tốt đẹp biết bao nhiêu.

 

Tô Diệp Tinh nhấp một ngụm sữa, híp mắt cười ngồi ngẫm nghĩ.

 

Mà bên này, một chiếc chuông gió ở trước cửa vang lên.

 

Lâm Nghêu quả nhiên bước vào với một thẻ nhiệm vụ, Sầm Xuân cũng tỏ ra phấn khích.

 

“Mau lên, mau lên nào, tháo nó ra xem bên trong viết cái gì.” Anh thúc giục.

 

Lâm Nghêu cung kính đưa thẻ cho Lục Dã: "Anh Lục, tay anh hên nên anh mở ra đi."

 

Lục Dã liếc nhìn họ: "Mọi người không xem trước sao?"

 

"không có."

 

Sầm Xuân và Lâm Nghêu cùng nhau lắc đầu.

 

Lục Dã cười khẩy, trực tiếp mở ra rồi đưa thẻ cho mọi người xem.

 

[Một ngày mới đã bắt đầu.

 

Những vị khách mời thân yêu của chương trình Chúng ta ở bên nhau, các bạn đã cảm thấy quen thuộc hơn một chút nào chưa ?

 

Tiếp theo, vì các bạn chúng tôi đã sắp xếp tạo ra một buổi hẹn hò riêng đầu tiên cho mọi người.

 

Đừng vội vứt phong bì đi, hãy mở phong bì ra. Bên trong có bốn tấm thiệp tượng trưng cho những địa điểm hẹn hò khác nhau, những tấm thiệp do khách mời bên phía nam lựa chọn, đại diện cho những địa điểm hẹn hò đẹp nhất trong lòng họ. Tiếp theo, các khách mời bên nữ sẽ rút thẻ, mà hãy nhớ phải thận trọng đấy nhé. Các lá bài khác nhau tượng trưng cho các khách mời khác nhau bên phía đằng trai. Để hẹn hò với người bạn thích, mời mọi người rút cẩn thận. 】

 

"Vậy nên là chúng ta rút thẻ rồi sẽ đi hẹn hò riêng với người đứng sau tấm thẻ à ?"

 

Lâm Nghêu chỉ vào Giang Mộc, "Thế lỡ như tôi rút phải tấm của đạo diễn Giang, tôi cũng phải hẹn hò với anh ấy à ?"

 

Giang Mộc có biểu cảm "Cô không xứng": "Lâm lão sư, cô cứ yên tâm, tôi thật sự cũng không muốn hẹn hò với cô."

 

Những người còn lại được một trận cười phá lên.

 

Lục Dã nói: "Trên nguyên tắc mà nói thì là vậy đấy."

 

Những ngón tay thon dài, anh lấy ra bốn tấm thiệp chứa địa điểm hẹn từ trong phong bì, sau đó xếp những tấm thiệp đó thành hàng và nhìn Tô Diệp Tinh.

 

"Chọn đi."

 

Anh nói.