Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 29: Chương 29:




Mà cho đến khi Lục Dã lấy ra bốn tấm thẻ từ cái  phong bì nhiệm vụ, cư dân mạng sớm đã ngồi lót dép hóng trong toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp từ sáng sớm cũng trở nên phấn khích.

 

[Cỏ cỏ cỏ * (1 loại cây) ! Như này có phải là nói quá rõ rồi không, là CP cỏ hoang ngôi sao của tôi có thể hẹn hò cùng nhau mà nhỉ ? ! ]

 

[Aw aw aw tổ chương trình GKDGKD ! ]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

[Vậy thì tôi không giống rồi, tôi thì lại hi vọng cặp đôi ngồi xổm mông được ở bên nhau. ]

 

[Em trai quốc dân và nữ thần của anh ấy. ]

 

[Ảnh đế và bạch nguyệt quang của anh ấy. ]

 

 …

 

Trong khung chat của chương trình cư dân mạng đang mỗi người một ý kiến khác nhau.

 

Chương trình tình yêu này, bất kỳ sự kết hợp nào cũng có vẻ sẽ mang lại nhiều điều thú vị.

 

Tuy nhiên, những người chải sao ở nơi hoang dã vẫn chiếm phần lớn trong số các quán bar.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hết cách rồi

 

Lục Dã và Tô Diệp Tinh khi đứng cùng nhau thì quá đẹp đôi rồi, khung hình nào, góc quay nào cũng như đang quay một quảng cáo bom tấn, phản ứng hóa học giữa hai người họ thì vô cùng mạnh mẽ.

 

Đối với hầu hết cư dân mạng mà nói, dòng máu vốn đã nguội lạnh trong "Chu Lạc Sa" lại được đánh thức một lần nữa bởi phiên bản hiện đại của tiểu công gia và Mỹ Cơ, khiến hình ảnh cp lại trở nên sục sôi.

 

Mà anh trai quay phim phụ trách mảng quay phát sóng trực tiếp dường như biết khán giả đang mong chờ điều gì, ống kính máy quay phóng to trong nháy mắt, tập trung zoom cận vào khuôn mặt của Tô Diệp Tinh.

 

Lúc này, phần tóc hai bên thái dương mềm mại bao quanh gò má như tuyết, làn da trong veo đến phát sáng, ánh mắt càng trong veo như hồ nước.

 

Mặt trời chiếu xuống hồ nước ngọc trong đó.

 

Lông mi cô hơi run lên.

 

Lập tức, khóe miệng Tô Diệp Tinh nở một nụ cười ranh mãnh, ngón tay với móng tay hoa đào tinh xảo cầm lấy một tấm thẻ: “Tôi chọn cái này nhé ?”

 

Hiện ra trong ống kính là một khu nghỉ mát trượt tuyết.

 

Tuyết phủ trên thẻ, được chiếu sáng bởi mặt trời, giống như một cây kem ngon sắp tan chảy.

 

[Nếu chọn trượt tuyết thì người đó sẽ là ai nhỉ ? Có phải em trai quốc dân không ta ? ]

 

[KHÔNG! Nhất định phải là Lục ca ca rồi ! ]

 

[CP Cỏ hoang ngôi sao của chúng ta nhất định sẽ không sụp ! ]

 

[Người chuyên xem mấy chương trình hẹn hò nhắc nhở mọi người cái nè, còn chưa đến giây phút cuối cùng thì đừng bao giờ xem thường đối thủ, bởi vì bạn sẽ không bao giờ biết, liệu Cp mà mọi người thích liệu có làm tan nát trái tim bạn hay không đâu. . . ]

 

[Có chút thích đấy nhé, trái tim của tôi e là chịu không nổi mất. . .]

 

Lúc này, máy ảnh quay cận vào ba tấm thẻ vẫn còn lại trên bàn.

 

Một là con đường rừng phong gần núi Hương Sơn, với những mảng lớn lá phong đỏ rơi rụng xuống đất.

 

Một là quán cà phê mèo, nắng chiều chiếu vào chiếc xích đu trước quán cà phê mèo.

 

Còn có một không gian khác là thư viện, nơi những cuốn sách với đủ loại màu sắc được trưng bày lặng lẽ trên những dãy giá sách.

 

Cư dân mạng vẫn còn đang ngồi đoán mò:

 

[Con đường rừng thì có chút lãng mạn, tạm thời không đoán được . . .]

 



[Thư viện thì nhất định là Giang Mộc ! Bởi vì suy cho cùng thì những đạo diễn lớn luôn cảm thấy rằng họ cần rất nhiều văn hóa, ngoại trừ Sầm Xuân và Ôn Gia ra, những người này vừa nhìn đã biết kiểu đẹp mà không có chiều sâu rồi. ]

 

[Từ chối kiểu định kiến nhắm vào đối tượng cụ thể kiểu này nha ! Ai nói vận động viên là không có chiều sâu hả ? Nếu mà cô nói về Xuân Xuân như vậy thì. . . thế còn có lý được chút. ]

 

[Cà phê mèo rất Xuân luôn đó. ]

 

[Lầu trên lái xe đi, đi tình báo thôi. ]

 

[Vậy con đường rừng lẽ nào  là anh Lục của tôi sao ? Anh Lục của tôi lãng mạn như thế cơ á ? ]

 

Một đám người ngồi lót dép đoán già đoán non.

 

Chỉ có mỗi Tô Diệp Tinh biết cái thư viện đó là do Lục Dã chọn.

 

Khu thư viện của đại học Thanh Bắc có một kiểu lãng mạn cổ điển.

 

Khối lượng bài tập bên khoa tài chính dày đặc, Lục Dã có nhiều công việc bán thời gian bên ngoài, khi gần đến cuối kỳ, anh sẽ dành cả ngày lẫn đêm ở đó để vượt qua bài kiểm tra một cách thuận lợi.

 

Thỉnh thoảng nhớ anh, cô sẽ đến thư viện rồi ở bên anh, có khi ở bên anh cả buổi chiều, cô thích trốn một góc bên cửa sổ ngồi ngủ, anh ở bên cạnh đọc sách. Lúc đọc sách anh sẽ đeo mắt kính, cái gọng kính vàng làm nổi bật lên đường sóng mũi cao thẳng của anh, làn da trắng lạnh, cầm trên tay một cuốn sách, cảm giác đó hoàn toàn khác biệt so với cảm giác thường ngày.

 

Thỉnh thoảng, cô lại đi gây sự với anh, nắm tay anh đi qua dãy giá sách phủ đầy bụi, rồi tìm một góc vắng, kiễng chân lên, để anh cẩn thận hôn cô.



 

Khi đó Tô Diệp Tinh còn nhớ rõ nhiệt độ của ánh mặt trời xuyên qua bụi bay rơi xuống mặt cô, cô còn nhớ như in mùi hương ấm áp trên người nam sinh ở bên giá sách nhỏ hẹp, yên tĩnh mà ấm áp.

 

. . . . 

 

Tô Diệp Tinh đã không chọn tấm thẻ có hình thư viện này.

 

Cô tránh đi, sau đó chọn lấy tấm thẻ có nhiều khả năng nhất là Ôn Gia.

 

Khi cầm tấm danh thiếp lên, cô cũng không thể nói rõ cảm giác của mình rốt cuộc là như thế nào, vì vậy cô liếc nhìn Lục Dã.

 

Lục Dã đã ngồi lại, hơi dựa vào lưng ghế, lông mày uể oải rũ xuống với vẻ thờ ơ buồn chán.

 

Lúc này, Tần Lộ Lệ chọn lấy tấm thẻ in hình thư viện:

 

"Vậy thì . . . tôi sẽ chọn cái này."

 

Sau khi chọn xong, cô liếc nhìn Lục Dã.

 

“A, mọi người đều đã chọn xong rồi sao ?” Lâm Nghêu nhìn hai tấm địa điểm còn lại trên bàn, “Chị Cố, cô chọn cái nào ?”

 

"Tôi thì cái nào cũng được."

 

Cố Giảo ra hiệu để Lâm Nghêu chọn trước.

 

“Vậy thì tôi chọn quán cà phê mèo.” Lâm Nghêu chọn tấm thẻ in hình quán cà phê mèo, “Tôi thích mèo.”

 

"Vậy thì xem ra tấm thẻ lãng mạn nhất là dành cho tôi rồi."


 

Cố Giảo cười cười, cầm lấy thẻ in hình con đường rừng, "Biết là người đã có tuổi như tôi không chịu được vất vả mà."

 

Lâm Nghêu nói: "Cố lão sư, cô đã già đâu chứ ? Chị bảo mọi người nhìn thử đi, chị chính là một đóa hoa đấy nhé ! Chị thật dịu dàng !"

 

Cố Giảo bị Lâm Nghêu làm cho buồn cười, bật cười một tiếng rồi nói: "Cô đấy, cái miệng này. . . “

 

Lâm Nghêu liếc mắt qua một cái: "Cái miệng này của em, Tinh Tinh lại cực kì thích đấy, Tinh Tinh lão sư, cô nói có đúng không ?”

 

Tô Diệp Tinh mỉm cười rồi nói "Phải đấy".

 

Đến lúc này, bốn khách mời nữ đã chọn xong.

 

Họ lần lượt nhìn những vị khách mời bên phía nam, nhưng những vị khách nam không nói gì cả.



 

Trong giây lát, cả không gian chìm trong im lặng.

 

Sầm Xuân nhún vai: "Đừng nhìn chúng tôi, mọi người hãy hỏi đạo diễn."

 

"Hả ? Đạo diễn, còn chưa chịu công bố đáp an sao ? Chúng tôi đã chọn xong xuôi rồi nha."

 

Lâm Nghêu hét lên.

 

Giọng của đạo diễn Tồi đã qua lồng tiếng: "Đợi đến địa điểm hẹn hò đã chọn thì mọi người liền biết ngay thôi.”

 

Tô Diệp Tinh: . . .

 

"A? Không phải chứ, chúng ta còn phải chờ sao ?" Lâm Nghêu che đầu, "Đạo diễn, tôi nói cho  anh biết, cái này quá tàn nhẫn rồi đấy ! ! !"

 

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đang nín thở chờ đợi câu trả lời được tiết lộ, thậm chí có người còn tạo một cuộc bỏ phiếu ẩn danh trực tuyến: [Bạn nghĩ ai sẽ ở hẹn hò với ai trong buổi hẹn hò riêng đầu tiên? ]

 

Số phiếu CP Cỏ hoang ngôi sao vượt xa những cặp còn lại, nhiều hơn phiếu so với vị trí thứ hai cp [Ảnh đế và bạch nguyệt quang của anh ấy].

 

Nhưng bây giờ, đạo diễn lại tạm thời bảo cắt, rồi tiết lộ câu trả lời sẽ được có trong cuộc hẹn vào buổi chiều——

 

Phòng phát sóng trực tiếp lần lượt phá vỡ hàng phòng ngự.

 

[Quần của tôi đã cởi ra đến nơi rồi bạn lại cho tôi xem cái này ? ! ][Đạo diễn anh thật biết cách đấy. ]

 

[Đạo diễn qanh thật biết cách đấy +1. ]

 

[Mà tôi đã cầm điện thoại lên gọi đồ ăn bên ngoài về rồi, tôi không quan tâm, tôi sóng chết ở lì trong phòng phát sóng trực tiếp, tôi không tin là mình sẽ không đợi được buổi hẹn hò đầu tiên của cặp đôi Cỏ hoang ngôi sao đâu ! ]

 

[Lỡ như em gái Tinh Tinh với Lục ca ca không ở cùng nhau thì sao đây . . .]

 

[Này, đừng có miệng quạ, a a a a, ta nhất định sẽ chờ được đến đó. ][Lỡ như lỡ như gì chứ ? ]

 

[Không có lỡ như, CP tôi đã chèo thì không thể là BE, nếu không tôi sẽ đâm thẳng vào trước tòa nhà nhóm chương trình ! ]

 

[Thư viện rốt cuộc là ai ah ah ah ah]

 

[Dù sao đi nữa chưa đến giây phút cuối cùng, không ai có thể nói chắc chắn được ~]

 

 . . . . . 

 

Nhưng Tô Diệp Tinh, người được vô số người quan tâm, thì chọn xong tấm thẻ cũng chẳng mấy để ý.


 

Dù sao, miễn là cô không ở cùng Lục Dã, thì cô đi với ai cũng có thể chơi hết.

 

Cô từ từ chậm rãi uống hết chỗ sữa còn lại và đứng dậy:

 

"Tôi đi lên lầu chuẩn bị."

 

Vừa nói, cô vừa hỏi: "Đạo diễn, hẹn hò khi nào thì mới bắt đầu vậy ?"

 

“Còn một giờ nữa.” Đạo diễn Tồi nói, “Khách mời bên phía nam sẽ đi ra ngoài trước, khách mời nữ đến lúc đó sẽ dùng xe của tổ tiết mục chuẩn bị đưa đến.”

 

"Hiểu rồi."

 

Tô Diệp Tinh cầm tấm thẻ và chậm rãi đi lên lầu dưới con mắt quan sát của mọi người.

 

"Oa  ~" Lâm Nghêu nói, "Tinh Tinh thật bình tĩnh."

 

"Cô ấy không tò mò chút nào hay sao ?"



 

Giang Mộc liếc nhìn cô: "Bộ tò mò thì sẽ làm thay đổi kết quả đã định ?"

 

Lâm Nghêu lắc đầu: "Sẽ không."

 

"Vậy tò mò có ích lợi gì ?"

 

Lâm Nghêu: . . .

 

"Không có ích lợi gì thì anh không tò mò à ?”

 

"Không tò mò."

 

Giang Mộc đứng dậy, bỏ mặc giữa những lời lẩm bẩm của Lâm Nghêu, "Không có ích lợi gì cũng tò mò chứ sao, tại sao anh lại không tò mò chứ ? Tò mò là cội nguồn của cuộc sống cơ mà".

 

Lục Dã cũng đứng dậy, anh cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu: "Mọi người cứ từ từ dùng bữa."

 

"Anh Lục, anh cũng ăn no rồi sao ?"

 

Tần Lộ Lệ hỏi.

 

Lục Dã vẫy tay, uể oải nói "Vâng" rồi đi lên lầu.

 

Bây giờ, chỉ còn lại Lâm Nghêu, Tần Lộ Lệ, Sầm Xuân và Cố Giảo trong phòng phát sóng trực tiếp.

 

Mấy người thất thần nhìn nhau: "Chúng ta. . . Cũng đi lên chứ nhỉ ?"

 

"Đi thôi đi thôi."

 

Và thế là một nhóm người lần lượt đi lên, chuẩn bị cho cuộc hẹn tiếp theo.

 



 

Kể từ khi Tô Diệp Tinh rút tấm thẻ có hình khu nghỉ mát trượt tuyết, chiếc váy dài hôm nay có chút lạnh.

 

Tuy nhiên, Tô Diệp Tinh không mang theo bất kỳ quần áo ấm nào, cô nghĩ đến chỗ đó mình có thể mua chúng, nơi trượt tuyết thì thường sẽ có tất cả các thiết bị, áo lông cũng sẽ có nên cô quyết định không xách theo đùm đùm đề đề, chỉ lấy một chiếc khăn choàng cashmere lớn màu xanh lông con công ra từ tủ áo.

 


Chiếc khăn choàng tua rua bằng cashmere khổng lồ được trải ra như một tấm chăn dày, không hề có cảm giác lạnh mà ngược lại còn hơi nóng.

 

Tô Diệp Tinh đặt chiếc khăn choàng cashmere cạnh bàn.

 

Khi nhìn vào một nếp gấp nhỏ trên chiếc khăn choàng, nó khiến Tô Diệp Tinh chợt nhớ chiếc khăn choàng này đã được Lục Dã treo lên đêm đầu tiên. . .

 

Tô Diệp Tinh vuốt nhẹ nếp gấp, thầm nghĩ, đến lúc đó taa sẽ mặc mày để đi gặp người tiếp theo a.

 

Đột nhiên, một số cảm giác chua xót kỳ lạ dâng lên từ tận đáy lòng của cô.

 

Chia tay thì chia tay thôi.

 

Thật sự phải chia tay rồi.

 

Cô vuốt phẳng những nếp gấp trên khăn choàng từng chút một, rồi sau đó như thể đã đưa ra quyết định, cô đứng dậy.

 

Cô đứng trước gương tô lại môi son một lượt.

 

Trong bối cảnh trang điểm mắt trong veo và mái tóc đen dài uốn xoăn, son môi sẫm màu rất lộng lẫy, mang đến cảm giác không nhẹ nhàng cũng không quá đậm, ngược lại có vẻ như. . .chuẩn bị ra chiến trường.

 

Tô Diệp Tinh mặt không chút cảm xúc lại đeo kính râm lên, che đi đôi mắt quá sắc bén kia, sau đó khoác khăn choàng, mở cửa đi ra ngoài.

 

Khi đi qua hành lang tầng hai, Tô Diệp Tinh nhìn thấy Lục Dã đang chống tay ở hai bên hành lang trong suốt, hai mắt rũ xuống, giống như một tầng khói nhẹ bao phủ phòng khách tầng một.

 

Bóng dáng mọi người đều đang tấp nập trong phòng khách.

 

Tô Diệp Tinh đi lướt qua anh.

 

Anh không nói gì cả.


 

Âm thanh duy nhất giữa họ là tiếng bước chân của cô.

 

Tô Diệp Tinh đi đến cầu thang, không kịp đề phòng, một giọng nói từ phía sau truyền đến: "Tô lão sư."

 

Một câu nói vô cùng đơn giản "Tô lão sư".

 



Nhưng không biết vì sao, bước chân của Tô Diệp Tinh lại dừng lại.

 

Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình.

 

Cho dù đã xa cách nhiều năm như vậy, cô vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân của anh, thậm chí trong đầu cô còn có thể hình dung ra hình ảnh anh đang đi, dáng vẻ đi đứng của anh nhất định có chút uể oải, anh quen một tay đút vào túi quần, chân phải thường bước lên trước. Dáng vẻ lúc đi cũng rất đẹp, nhưng thứ đẹp nhất chính là hình ảnh anh có chút nóng nảy, có chút bất cần, có chút bất đắc dĩ đi tới trước mặt cô rồi nói một câu “Tô Diệp Tinh, em lại làm sao rồi.”

 

Lần này, Lục Dã đi đến phía sau cô.

 

Anh không nói " Tô Diệp Tinh, em lại làm sao rồi" nữa, mà chỉ đứng im lặng.

 

Một lúc sau, anh cười nhẹ:

 

"Không có gì, em đi đi."

 

Tô Diệp Tinh lúc này vừa rời đi.

 

Cô đi xuống nhà.

 

Các khách mời đều đã tụ tập dưới lầu, trên mặt đại đa số người đều là vẻ mặt hưng phấn, dù sao hôm nay cũng là buổi hẹn hò riêng tư, hai ngày ở biệt thự, phần lớn đều không có cơ hội tiếp xúc riêng. Bây giờ có thể hẹn hò riêng tư, đối với bất cứ người nào trong đây mà nói cũng đều là một cơ hội đểu hiểu sâu hơn về người khác.

 

Sau khi đợi chưa đầy nửa giờ, các vị khách nam lần lượt đi xuống lầu.

 

Lục Dã dường như đã ăn mặc nghiêm túc, anh mặc một bộ vest hẹp sọc sẫm màu, bên trong là áo sơ mi trắng, mái tóc được chải cẩn thận, lộ ra đôi lông mày đẹp trai.

 

Lúc đi ngang qua cô, Tô Diệp Tinh mới phát hiện trên người của anh, cô đã không còn ngửi thấy mùi cỏ xanh quen thuộc nữa.

 

Cô ngạc nhiên liếc nhìn anh, nhưng chỉ thấy hàng lông mày và ánh mắt quá mức lãnh đạm của Lục Dã.

 

Không thèm nhìn cô, anh bước lên xe của bảo mẫu đậu sẵn ở sân trong.

 

Xem ra thì . . . anh cũng đã dự định sẽ bước tiếp về phía trước.

 

Tô Diệp Tinh thầm nghĩ.

 

Các vị khách nam lần lượt đi ra.

 

Một lúc sau, nhân viên của tổ chương trình đi tới.

 

"Các khách mời nữ hãy lên xe đi."

 

"Tô lão sư, mời đi bên này."

 

Tô Diệp Tinh thắt chặt chiếc khăn choàng cashmere của mình, làm theo hướng dẫn của nhân viên và lên chiếc xe riêng màu đen đang đợi bên cạnh cô.

 

Chiếc xe riêng màu xám chậm rãi lái ra khỏi sân, hướng về quốc lộ bên ngoài biệt thự.

 

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt, Tô Diệp Tinh hít sâu một hơi.

 

rất tốt.

 

chính là như vậy đấy.

 

Tô Diệp Tinh, hôm nay mày đã thể hiện rất xuất sắc rồi.

 

Phải tiến về phía trước thôi.

 

Tìm một người không phải là Lục Dã, yêu đương một cách ấm áp vừa phải thôi.

 

*

 

"Tô lão sư, đã đến rồi."

 

Tô Diệp Tinh sững sờ mở mắt ra, lúc này mới ý thức được mình đã ngủ từ lúc nào không hay, hiện tại cô đang ở trong một thế giới băng tuyết.

 

Có những biển hiệu của khu nghỉ mát trượt tuyết không xa.

 

Những người mặc áo khoác dày và cầm ván trượt tuyết đi tới đi lui trước khu trượt tuyết, và vô số ô tô tư nhân xếp hàng dài từ ngoài vào trong.

 

Cách chiếc xe không xa, một bóng người quen thuộc đứng đó.

 

*Từ của một câu chửi thề nhưng sợ chửi thì chương trình sẽ bị cấm sóng.