Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 30: Chương 30:




Theo chân bốn vị khách nữ hẹn hò, phòng phát sóng trực tiếp được chia thành bốn phòng phát sóng trực tiếp nhỏ.

 

Người nào thích theo dõi phòng phát sóng trực tiếp nào thì sẽ qua theo dõi phòng phát sóng trực tiếp đó.

 

Bởi vì bên khách mời nam còn chưa quyết định, đại bộ phận người xem vẫn là quyết định sẽ tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của Tô Diệp Tinh, cư dân mạng đều ngồi lót dép hóng ở phòng của cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Vì vậy, khi bóng dáng phía trước xe của Tô Diệp Tinh xuất hiện, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp không khỏi thốt lên:

 

[! ! ! ]

 

[Hãy nhìn những gì tôi phát hiện ra đây này ! ]

 

[Thế vậy mà lại là em trai quốc dân ? ? ? ]

 

[CP trời đã định phải chìm thuyền rồi sao ?]

 

[Vậy thì, Tinh Tinh tại sao lại muốn chọn vận động chứ ? Chẳng phải là do muốn xông tới em trai quốc dân sao ? ]

 

[Cảm ơn vì đã biến ước mơ của em trai quốc dân thành hiện thực. ]

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Chị gái và bé cún con không thơm hơn hay sao ?]

 

Phòng phát sóng trực tiếp trở nên vô cùng hỗn loạn, rất rõ ràng, đối với việc cp Cỏ hoang ngôi sao bị lật thuyền đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đại đa số cư dân mạng theo dõi chương trình.

 

[Bây giờ tôi tin rằng chương trình không xây dựng sẵn kịch bản rồi. ]

 

[Cp Cỏ hoang ngôi sao đang là xu hướng, thế vậy mà ngay ngày đầu tiên hẹn hò thuyền đã chìm, bên tổ chương trình không còn cần rating nữa hay sao vậy? ]

 

[ Nói cứ như thể là cô sẽ bỏ hố vậy đó, tôi tin chắc chỉ cần kiên trì chờ đợi, cp của tôi chèo nhất định sẽ ở bên nhau thôi!]

 

Tô Diệp Tinh không biết trong phòng phát sóng trực tiếp đang rối nhào đến như thế nào, cô cũng nhìn thấy bóng người ở phía trước xe vào lúc này.

 

Nhưng không giống như nhiều người, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy bóng dáng ấy.

 

Cô cược đúng rồi.

 

Không phải là Lục Dã.

 

Ôn Gia mặc một bộ quần áo dài màu xanh lam, đứng bên hàng rào gỗ, khuôn mặt được bao quanh bởi một chiếc khăn quàng cổ và mũ trùm đầu, chỉ có mái tóc đen nghịch ngợm nhô ra khỏi chiếc khăn quàng cổ.

 

Dường như Ôn Gia cũng nhìn thấy cô, anh vẫy tay về phía này, trên mặt nở một nụ cười thật tươi.

 

Nụ cười đó dường như lây nhiễm gió và tuyết xung quanh, khiến sức sống của anh được khơi dậy một cách khủng khiếp.

 

Chiếc xe tư nhân chạy đến bên cạnh anh.

 

Ôn Gia nửa cúi người, mặt hướng về phía cửa sổ xe: "Tô lão sư !"

 

Lông mày và mắt của anh tạo thành một đường cong, khi anh nói chuyện hơi thở tạo thành màu trắng.

 

Đối mặt với khuôn mặt tươi cười, rực rỡ như vậy, không ai có thể từ chối được anh, Tô Diệp Tinh không khỏi lộ ra một nụ cười: "Ôn lão sư."

 

Cửa sổ của xe được hạ xuống.



 

Gió và tuyết cũng lúc ùa vào trong xe.

 

Tô Diệp Tinh rùng mình, nhưng Ôn Gia, người đang đứng trong gió và tuyết nhưng trông anh lại như thể không cảm thấy gì, đưa tay lên vẫy vẫy về phía cô.

 

Tô Diệp Tinh lúc này mới chú ý tới trên tay anh đang xách một cái túi du lịch lớn.

 

"Đây là cái gì ?"

 

Tô Diệp Tinh tò mò hỏi.

 

“Tôi chuẩn bị cho Tô lão sư đấy.” Ôn Gia đem túi du lịch nhét qua cửa sổ xe, nói: “Có miếng dán giữ ấm, bình nước nóng, một vài món đồ giữ ấm, áo khoác. . .”

 

Hơi thở của Ôn Gia thở ra gần như che kín kính bảo hộ, anh tháo kính bảo hộ ra, lộ ra khuôn mặt ửng hồng vì gió, ánh mắt trong tuyết đặc biệt trở nên sắc bén, "Tôi đoán là Tô lão sư không có chuẩn bị, cho nên tôi mới vừa đi tới cửa hàng thiết bị để mua. Tô lão sư cô nhìn đi, nếu cô không thích nó, chúng ta sẽ đi mua lại.”

 

[! ! ! ]

 

[Em trai quốc dân được quá chứ nhỉ ! ]

 



[Vừa ngọt vừa non, 555 đột nhiên muốn nuôi một đứa em trai quá I ~]

 

Tô Diệp Tinh nhìn khuôn mặt tràn đầy nhiệt tình của Ôn Gia đang gần trong gang tấc, lông mi khẽ cụp xuống.

 

Tô Diệp Tinh khẽ nói tiếng “cám ơn”, đôi mi hơi cụp xuống rung rinh như cánh bướm trong chiếc khăn xanh con công được nâng niu.

 

Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Ôn Gia tràn đầy nhiệt huyết, anh nói một câu "Không có gì", liền nhét hết đồ lại vào túi du lịch của cô.

 

Tô Diệp Tinh khẽ mỉm cười với anh rồi nói: "Cám ơn anh."

 

Ôn Gia đỏ mặt lùi về sau một bước, cửa sổ xe riêng được nâng lên che đi khuôn mặt đỏ như hoa dâm bụt kia, nhưng Ôn Gia luôn nhìn thấy ánh mắt lung linh trong bóng tối của cửa sổ xe.

 

Hôm nay thật may mắn.

 

Ôn Gia nắm chặt tay, anh không nhịn được bày ra một tư thế chiến thắng về phía khu nghỉ mát trượt tuyết, động tác mà anh thường làm mỗi khi thi đấu.

 

Thấy vậy, Tô Diệp Tinh trong xe cũng không thể nhịn cười.

 

Nó thật dễ thương.

 

Tô Diệp Tinh nghĩ.

 

Một cậu em dễ thương, không giấu được cảm xúc chút nào.

 


Cúi đầu, Tô Diệp Tinh nhìn đống đồ trong túi hành lý.

 

Áo khoác ngoài, quần dài, khăn quàng cổ, và thậm chí có cả găng tay, một bộ dụng cụ trượt tuyết hoàn chỉnh đầy đủ, có lẽ là anh suy nghĩ đến trang bị ngày hôm nay của cô,  găng tay có cùng màu xanh lá cây với chiếc váy của cô.

 

Chuẩn bị rất chu đáo, tinh tế.

 

Tại khu đỗ xe ô tô để của khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, Tô Diệp Tinh khoác một chiếc áo khoác dài, mở cửa xe, xách hành lý xuống xe.

 

"Tô lão sư, ở đây !"

 

Ôn Gia giơ tay, vẫy vẫy về phía cô.

 



Tô Diệp Tinh xách một chiếc túi du lịch đi qua phía đó.

 

*

 

Thư viện đại học Thanh Bắc.

 

Lục Dã dựa vào cây cột trước khu thư viện, anh đeo một cặp kính, những sinh viên người đến đến người đi đi nhưng tất cả đều nhịn không được hướng ánh mắt nhìn về phía người đàn ông vừa nhìn đã thấy không bình thường này. 

 

Chắc là đã quen với những ánh mắt như thế này nên anh cũng không có vẻ khó chịu gì, chỉ lười biếng đổi cái chân chống đỡ mà thôi.

 

Dưới cặp kính gọng vàng, đôi mắt ấy đẹp như tấm gương sáng.

 

Có một cái máy quay phim bên cạnh anh.

 

Một lúc sau, một cô gái ăn mặc, trang điểm như học sinh đi tới, che miệng lại, kinh ngạc nói: "Lục ca ca, có phải là anh không ?"

 

"A a a, nhất định là anh rồi ! Diễn đàn trường đều đã bàn luận đến điên luôn rồi !" Nữ sinh dặm chân nói

 

Lục Dã cong môi: "Lẽ nào không giống sao ?"

 

Anh mỉm cười.

 

Nữ sinh viên mặt đỏ bừng bừng, mở to hai mắt: "Giống giống giống ! Giống cực luôn !"

 

Lục Dã cười nói.

 

Một lúc sau, đám đông tụ đã tụ tập lại rồi dùng điện thoại di động chụp ảnh anh, Lu Lục Dã chỉ vào camera bên cạnh: "Các sư huynh sư muội, có thể nào nể mặt tôi một chút không ?"

 

Phong thái nhấc tay của anh quá quyến rũ, đặc biệt là hôm nay, có lẽ là do anh ăn mặc rất bảnh bao, chiếc áo gió màu đen, bộ vest tối màu và bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, khiến anh trông thật bảnh bao và phong độ ngời ngời.

 

Một nhóm các sinh viên chưa từng thấy qua khí thế của minh tinh như thế này, mặc dù nói không có tiến lên quấy rầy, nhưng vẫn là kì cò, không chịu rời đi.

 

Còn nhóm người đang xem buổi phát sóng trực tiếp chương trình đã thốt lên "aaaaaaaaaaaaaa": "Tôi thấy thư viện trên tấm thẻ đó giống thư viện của đại học Thanh Bắc chúng ta, không ngờ lại đúng như vậy thật !"

 

"Đáng tiếc vì Tinh Tinh lại không chọn nha!"

 

Lục Dã ở bên cạnh lắng nghe.


 

Khóe miệng Lục Dã hơi cong lên, lông mày và đôi mắt rõ ràng là do khí trời ở Thanh Bắc tạo nên.

 

Khi Tần Lộ Lệ đến, cô đã nhìn thấy cảnh này.

 

Tần Lộ Lệ hít sâu một hơi, nắm chặt tay, lại mở ra, hơi vén váy đi lên, nhiệt tình, vui vẻ chào hỏi: "Lục ca ca!"

 

Thấy Tần Lộ Lệ đi tới, Lục Dã đứng thẳng người: "Tới rồi ?"

 

"Dạ vâng !"

 

Tần Lộ Lệ hôm nay mặc một chiếc váy ren màu đen, thoạt nhìn cô trông rất hài hòa, hợp với bộ đồ tông đen của Lục Dã.

 

Cô có chút kích động: "Lục ca, lúc em chọn thư viện, em đã đoán rất có thể là anh, thế vậy mà thật sự là anh luôn !"

 



Hầu hết các bình luận ở khung chat trong phòng phát sóng trực tiếp đều khiến người xem đau lòng.

 

[Chúc mừng thế giới phồn hoa như ý muốn của mẹ Tần nhé ! ]

 

[Tần đạp đạp lần này có thể đạt được rất nhiều KPI rồi phải không ? ]

 

[Bảo vệ ảnh đế của chúng tôi ! ]

 

[Ah ah ah cp cỏ hoang ngôi sao của tôi, lẽ nào thật sự sẽ phải BE hay sao chứ ? ]

 

[Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm xem chương trình hẹn hò lãng mạn của tôi, buổi hẹn hò đầu tiên có thể dễ dàng gây ra một sự thay đổi lớn trong tim mỗi người. ]

 

[Đại Lệ cũng là một cô gái rất xuất sắc, mọi người làm ơn đừng ác độc như vậy có được không vậy ? ]

 

[Ha ha. Chỉ cần cô ta bớt đạp lên người khác mà cọ nhiệt, tôi cũng sẽ thừa nhận cô ta xuất sắc ngay lập tức luôn. ]

 

[Đám fan của cô Tinh mấy người mắng người ta ngàn lần, vạn lần đi chăng nữa thì người mà ảnh đế một lòng một dạ vẫn mãi chỉ có Đại Lệ nhà chúng tôi mà thôi, như này ngưỡng mộ còn không kịp nữa đấy. ]

 

[Ai bảo người nào đó không đọc sách, ngay cả cửa Thanh Bắc hướng nào còn không biết nữa, không giống như Đại Lệ nhà của chúng tôi. . .]

 

Trong khung chat của phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu mắng mỏ nhau.

 

Tuy nhiên, lượng người hâm mộ Tô Diệp Tinh quá lớn, cộng thêm gần đây có nhiều người nhảy vào làm fan Cp và fan nhan sắc nên chẳng mấy chốc fan của Đại Lệ đã bị ép hẳn đi. 

 

[ Fan của Tinh Tinh theo tôi trở lại phòng phát sóng trực tiếp, đừng ở đây gây nháo nhào nữa. ]

 

Có một fan lớn đăng lên một câu.

 

Sau một thời gian, phòng phát sóng trực tiếp vắng rất nhiều người, nhưng lượng người hâm mộ của Lục Dã lại quá lớn, lại là chương trình tạp kỹ đầu tiên của anh nên càng ngày càng có nhiều người kéo vào phòng xem. Trong bốn căn phòng phát sóng trực tiếp thì số người theo dõi phòng anh vẫn là nhiều nhất. 

 

Sau đó mới đến Tô Diệp Tinh

 


Người được xem nhiều thứ ba là phòng phát sóng trực tiếp của Giang Mộc.

 

Đặc biệt là khi Lâm Nghêu bước vào quán cà phê mèo, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Giang Mộc của cô đó ——

 

Nó diễn giải một cách sinh động [Cái gì gọi là nhãn cầu rơi ra khỏi hốc mắt].jpg.

 

"Sao lại có thể là anh, Giang lão sư ? !"

 

Giọng nói của cô thậm chí cũng thay đổi luôn rồi.

 

Giang Mộc gác một tay lên mép bàn, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve con mèo mập mạp trên bàn.

 

Con mèo màu cam ú nụ đó có lẽ đã bị cầm lên một cách thoải mái, hở lớp da bên ngoài và hằm hằm phát ra tiếng “ngoáy” một cái.

 

Giang Mộc mặc một chiếc áo len màu cà phê ấm áp và quần tây, ánh mặt trời chiếu xuyên qua kính cửa sổ, bao phủ cơ thể anh bằng một tấm màn mềm mại, khoảnh khắc này khiến anh trông anh dịu dàng vô cùng, không hề giống một vị đạo diễn lớn, độc địa và kiêu ngạo trong biệt thự .

 

"Tại sao không thể là tôi."

 

Khóe miệng Giang Mộc cong lên, tạo thành một nụ cười, anh nhìn lũ mèo—dù sao, trong mắt Lâm Nghêu, đó là một khuôn mặt khác.

 

Nếu thật sự có ánh sáng hào quang, thì bây giờ phía sau Giang Mộc có thể nên vẽ một vầng ánh sáng hào quang của Chúa, chỉ dành cho các đối tượng: Mèo chúng tôi

 

"Bởi vì, bởi vì. . ." Lâm Nghêu chậm cha chậm chạp đi tới bên cạnh anh.

 

Đại khái là bởi vì Lâm Nghêu nói một câu quá lâu, mới vừa rồi còn chuyên chú nhìn con mèo màu cam, Giang Mộc ngẩng đầu nhìn Lâm Nghêu: "Bởi vì cái gì ?"

 


Lâm Nghêu theo bản năng đứng thẳng lên: "Bởi vì anh thế vậy mà lại dịu dàng với mèo, điều đó không khoa học chút nào !"

 

Khóe miệng Giang Mộc vẫn còn nụ cười, nhưng những lời anh nói vẫn không chút khách khí nào như vậy: "Chúng diễn rất hay."

 

Lâm Nghêu: . . .

 



? ? ?

 

Mèo ?

 

Diễn hay ? ? ?

 

Có phải là do tai cô nghe nhầm không vậy, Giang Mộc đang nói những con mèo này . . .  diễn hay á ?

 

Cô mấp máy môi, bật cười "he he", "Đạo diễn Giang, anh nói đùa đấy à ?"

 

Giang Mộc ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô có vẻ không tin, liền chắp hai ngón tay, chỉ vào con mèo còn đang kêu gừ gừ, trong miệng giả tiếng súng vang, nói: “Đùng—“

 

Chú mèo mập mạp ngẩng đầu lên rồi sau đó thì ngay lập tức ngã xuống.

 

Đầu nghiêng sang một bên, bốn cái chân chĩa lên trời.

 

Vì trông tư thế bị ngã xuống nên chân tay co quắp.

 

Lâm Nghêu: . . .

 

Giang Mộc khoanh tay trước ngực: "Cô có thấy nó không ? Diễn rất hay."

 

Lâm Nghêu gật đầu một cách máy móc.

 

Đúng rồi.

 

Diễn hay.

 

Không thể ngờ Giang đạo diễn của mấy người chạy đến cà phê mèo, sủng mèo cũng chỉ là vì nó diễn hay.

 

Lúc này Giang Mộc mới hạ mình hơi để ý đến Lâm Nghêu một chút, rồi tiếp tục vuốt ve chú mèo mập mạp.

 

Cảm nhận được ánh mắt nhỏ đang liếc xếch qua của chú mèo, Lâm Nghêu cảm nhận một cách sâu sắc: Trong mắt của đại đạo diễn Giang, người không biết diễn xuất như cô đại khái chính là . . . một đống rác khổng lồ cần phải vứt bỏ chứ gì ?

 

Khung chát đầy những từ [ha ha ha].

 

[Tam Đồ ơi, không sao đâu, sử dụng công phu hài hước quyến rũ người ta đi, Giang kiêu ngạo sớm muộn gì cũng sẽ quỳ dưới váy của cô thôi ! ]

 

[Nhưng mọi người không nhận ra hay sao, Giang kiêu ngạo bật cười rồi kìa. ]

 

[ Mẹ ơi, hình như là thật rồi, lẽ nào cp này có thể thành thật sao ? ! ]

 

Trong máy ảnh, đôi mắt hơi rũ xuống của Giang Mộc hơi cong xuống. Ánh nắng ấm áp tình cờ chiếu vào khóe mắt biết cười của anh, phả hơi ấm vào búi tóc trên đỉnh đầu anh.

 

[Trông cực kì dễ thương. ]

 

[Hài hước hợp với kiêu ngạo. ]

 

[Làm ơn, mấy cái đầu yêu đương tỉnh ngộ dùm, nụ cười đó rõ ràng là Giang kiêu ngạo đang cười với con mèo ú mà. ]

 

[Con mèo ú kiểu: Cái người này có bánh quy cho mèo, mỗi lần đến đây lão tử đều phải diễn cho ông ta xem, tôi bực mình. ]

 

Khung chat lại đầy những tiếng [ha ha ha], cư dân mạng lại bắt đầu pha trò đủ kiểu.

 

[Đây là một buổi chiều đầy nắng, năm tháng yên tĩnh, Tinh Tinh bên này đi trượt tuyết, thật thú vị gì đâu á ! Em trai quốc dân Ôn Gia không hổ danh là một vận động viên, thi đấu mới là nghề nghiệp mà mỗi người đàn ông nên có ! ]

 

[Còn tôi lại giống như một tên tồi chạy tới chạy lui ăn dưa. ]

 

Một đám người lại xông vào phòng phát sóng trực tiếp của Tô Diệp Tinh.

 

Lúc này, Tô Diệp Tinh đã được trang bị đầy đủ, đứng trên dốc trượt tuyết, nhìn Ôn Gia trượt xuống dốc cao nhất và dốc nhất.