Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 57: Chương 57:




[Phải đấy, Lục lão sư sao có thể đoán trúng vậy trời ? ]

 

[Tại sao Tinh Tinh lại là "." chứ. ]

 

Cửa phòng phát sóng trực tiếp cũng đang không ngừng suy đoán.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Máy ảnh tập trung quay khuôn mặt của Lục Dã.

 

Trong đôi mắt màu hổ phách kia dường như có những ngôi sao vỡ vụn, anh khẽ cười một tiếng, đút một tay vào túi: “Muốn biết sao ?”

 

Tô Diệp Tinh vội vàng gật đầu.

 

"Anh không nói cho em biết đâu."

 

Lục Dã nói.

 

Tô Diệp Tinh: ". . . ."

 

[Cười chết ! Anh Lục , em nói với anh biết trước nhé anh cứ thế này thì sẽ không thể theo đuổi được con gái nhà người ta đâu đó! ]

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[nhanh! Ai ra đây đánh chết cái tên cẩu nam này coi ! ]

 

[Hu hu cái cách nói chuyện đáng ghét thật đấy]

 

Lúc này, cửa phòng phát sóng trực tiếp gần như quay súng lại bắn quân mình.

 

Tuy nhiên, Lục Dã, người được gọi là "tên cẩu nam này", dường như không nhận ra sự đáng ghét của bản thân mình, và chỉ mỉm cười với Tô Diệp Tinh.

 

Tô Diệp Tinh thực sự muốn đi lên cắn cho anh một cái.

 

Đáng tiếc là.

 

Có camera.

 

Cô thầm thở dài.

 

Đạo diễn Tồi ở phía sau máy quay “ho” một tiếng.

 

Tiếng ho này dường như nhắc nhở Lâm Nghêu, một ngôi sao chương trình tạp kỹ, thế là cô cũng cũng ho: "Vẫn còn mà, những tấm còn lại mọi người đã chọn hết đâu."

 

Vừa nói, mặt cô càng đỏ bừng.

 

Sầm Xuân nhìn xung quanh trái phải và chọn một lá thư có ghi dòng chữ [ Bạn là phong cảnh của tôi].

 

“Đạo diễn Giang và Ôn lão sư thì sa đây?” Sau khi chọn xong, anh hỏi.

 

Ôn Gia liếc nhìn Giang Mộc, thấy anh ấy đang khoanh tay trước ngực, lúc này lại duỗi tay cầm lấy mảnh giấy có dòng chữ [Tôi muốn xem phim có bạn đóng.] đặt ở trên bàn.

 

Do đó, Ôn Gia là người phải chọn tấm lá cuối cùng có dòng chữ [Bạn có thể mua cho tôi một cốc trà sữa không ? Người đạo diễn không cho tôi uống.]

 

[Có chút khó đoán đấy nhé, vì sao đạo diễn Giang lại không chọn cái phiếu có chữ trà sữa chứ, lại mù quáng đoán trà sữa là cô gái Tam Đồ ! ]

 

[Đạo diễn Giang căn bản không quan tâm Tam Đồ, đã hiểu chưa vậy, rõ ràng người ta chỉ muốn có một "bộ phim" thôi. ]

 

Máy quay lướt qua khuôn mặt của các khách mời nữ một cách đúng lúc.

 

Hàng lông mi của Tô Diệp Tinh hơi rũ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trên mặt Cố Giảo lại lộ ra nụ cười, Hứa Hân An nhìn thẳng vào mắt đối phương, nét ửng đỏ trên khuôn mặt của Lâm Nghêu dần dần biến mất, lúc này lộ ra vẻ mặt điềm tĩnh, trầm lặng hiếm thấy.

 

Giọng nói của đạo diễn Tồi lại vang lên rất đúng lúc: "Chúng ta hãy chúc mừng—"

 

Đạo diễn Tồi dừng một chút rồi mới nói: “Sầm lão sư cùng Cố lão sư !"

 

Sầm Xuân được một phen thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ mặt "tuyệt vời quá đi" và giơ nắm đấm ra cụng với Cố Giảo một cái.

 

[. . .Quả thật rất có lý do để nghi ngờ rằng hai người này tham gia chương trình hẹn hò chỉ để dưỡng sinh cho lấy lại sức thôi.]

 

Đạo diễn Tồi lại tiếp tục: "Đồng thời, chúng ta hãy chúc mừng Lâm lão sư và Ôn lão sư, Giang lão sư sẽ cùng một cặp vối Hứa lão sư !”

 

 [. . . . ]

 



[Cái cách ghép Cp gì mà rối tung rối mù thế này. ]

 

[Vậy là, cặp vợ chồng ngồi xổm của tôi đã bị phá hủy ? Thay đổi thành sự kết hợp của vua của các vị vua, và sự kết hợp của hình ảnh à ? ]

 

[ Cười chết đi được, cái gì tổ hợp vua của các vị vua, tổ hợp gì mà hình ảnh ở đây, NB, nhân tài từ xa xưa đã xuất hiện để bình luận rồi à. ]

 

Tô Diệp Tinh cũng cảm thấy rằng cái trò cười của chương trình hẹn hò này . . . giống như một chiếc xe đụng chạm tá lả, một giây trước va vào chiếc váy xanh, giây tiếp theo lại va vào chiếc váy đỏ.

 

Cũng có rất nhiều cuộc thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp.

 

[Nếu nhìn như vậy thì, cái mẫu giấy mà Hứa đại tiểu thư viết bảo muốn cùng xem viết là viết cho Lục lão sư sao ? Lâm Nghêu muốn uống trà sữa, nhưng đợi đến khi Giang lão sư chọn xong, khuôn mặt cô ấy cũng không đỏ bừng nữa, cũng không cảm thấy xấu hổ nữa, vì vậy . . . nó có lẽ là dành cho Giang đạo diễn rồi ? ]

 

[Chết tiệt, cặp đôi ngồi xổm mông của tôi là sự thật việc thật nhưng có điều lại là BE rồi oe oe oe]

 

[Tôi chỉ ngưỡng mộ mỗi mình ảnh đế, thế vậy mà lại có thể chọn trúng Tô lão sư chỉ bằng một cái quét mắt. ]

 

Đạo diễn Tồi lại hắng giọng.

 

"Bây giờ, đối tượng cùng hẹn hò đã được chọn, địa điểm và nội dung cho buổi hẹn hò," Đạo diễn dừng lại, "Sẽ phải giữ bí mật."

 

Các khách mời được một phen lên tiếng phàn nàn oán trách.

 

Lâm Nghêu nói, "Tại sao lại không tiết lộ nó ngay bây giờ ?"



 

Giọng nói đã qua chỉnh sửa của đạo diễn Tồi nghe có hơi méo mó, không chân thật, ông cười nói: "Nếu bây giờ mà chúng tôi tiết lộ thì sẽ không có gì ngạc nhiên nữa cả."

 

"Được rồi, giải tán."

 

Các hoạt động được tổ chức chương trình sắp xếp đã kết thúc.

 

Các khách mời được tự do hoạt động riêng lẻ.

 

Tô Diệp Tinh giảm tốc độ đi lại cho đến khi cô đi song song với Lục Dã.

 

Cô nhìn Lâm Nghêu và Sầm Xuân đang láo nháo, đùa giỡn ồn ào trước mặt cô, giọng nói hạ thấp xuống: "Làm thế nào mà anh có thể đoán ra đó là của em vậy?"

 

Nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ bên cạnh, quay đầu lại, thấy Lục Dã dừng bước, ánh sáng từ hành lang chiếu vào đôi mày và đôi mắt phóng túng của anh, thế vậy mà anh lại trông có một cảm giác dịu dàng, ôn nhu.

 

Anh cười: "Tinh Tinh a.”

 

Tô Diệp Tinh trước kia đã từng rất thích nghe anh gọi cô là "Tinh Tinh", hai từ bình thường mà người khác cũng thường gọi cô như vậy, thế vậy mà khi phát ra giữa môi và răng của anh lại mang theo một ý nghĩa rất khác biệt, hoặc là gần gũi, hoặc là dịu dàng, cưng chiều, hoặc là nghiến răng nghiến lợi để gọi. . . .

 

Lúc này, dường như thời gian như được quay ngược trở lại.

 

Anh nói: "Sao em vẫn cứ như hồi đó thế, chẳng có kiên nhẫn gì cả.”

 

Nói xong, anh lại đưa tay ra.

 

Su Tô Diệp Tinh liếc nhìn sang ống kính máy quay rồi né đi: "Đừng có mà hành động bát nháo đấy."

 

Lục Dã đút hai tay vào túi và bắt đầu bước đi trở lại, lớp ảo mềm mại được sơ vin vào chiếc quần tây đen với một kiểu lười biếng mềm mại, nhưng giọng nói lại trầm tĩnh: "Rất dễ đoán mà.”

 

Lục Dã ngẩng đầu, ánh mắt không biết nên nhìn nơi nào, thanh âm truyền đến, trong trẻo đến mức có thể nhìn thấy đáy: " Tô Diệp Tinh, em luôn có lời muốn nói với anh, nhưng gần đến lúc nói lại không muốn nói.”

 

"Vì vậy, tất cả những điều này liền biến thành một cái dấu chấm tròn.”


 

Giọng anh đều đều, như thể anh đang nói về một điều gì đó tầm thường, dễ như trở bàn tay.

 

Nhưng trái tim của Tô Diệp Tinh lại như bị một cơn gió lướt qua, khuấy động mặt hồ yên ả.

 

Cô không hiểu.

 

Năm năm đã trôi qua.

 

Tại sao Lục Dã. . . . vẫn hiểu rõ về cô như vậy.

 

Anh kể lại gần như chính xác cảm giác của cô lúc đó.

 

Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh.

 

Nhưng có vẻ như không có gì để nói.



 

Thế là tất cả những thứ đó lại biến thành một cái dấu chấm đơn giản, không hơn không kém.

 

“Tô Diệp Tinh.” Lục Dã đột nhiên lên tiếng, tựa hồ có điều muốn nói, nhưng cuối cùng mọi thứ chỉ là liên tục vuốt đầu cô.

 

Tô Diệp Tinh che  cái đầu lại, vênh mặt lên: "Mà này."

 

Lục Dã theo chiều cao của cô mà cúi đầu xuống: " Tô Diệp Tinh, lại nhìn anh như vậy."

 

"Hửm ?"

 

Tô Diệp Tinh nhìn Lục Dã.

 

Tuy nhiên, Lục Dã lại liếc nhìn anh trai quay phim đang đi theo phía sau và rút tay lại, như thể không có hứng thú: "Đại ca, chương trình hẹn hò của các anh. . ..  không cho khách mời nghỉ ngơi à ?”

 

Anh trai camera cười một cách ngờ nghệch: “Làm theo hợp đồng thôi.”

 

Lục Dã thở dài, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có Tô Diệp Tinh bên cạnh có thể nghe thấy: "Chọi bánh bao vào đầu chó thì một đi không thấy lối về.”*

 

". . . . ."

 

Bây giờ, Tô Diệp Tinh không quan tâm đến tròn tròn, méo méo gì nữa cả.

 

Cô lườm anh, mà không biết tại vì sao, bản thân thế vậy mà lại bật cười luôn.

 

“Tạm biệt,” cô vẫy tay với đầu dây bên kia, “Lục. . . cẩu.”

 

“Tạm biệt.” Lục Dã cũng phất phất tay, trong giọng nói mang theo một tia mỉm cười, “Tiểu thư bánh bao nhé.”

 

Tô Diệp Tinh: . . .

 

Thôi bỏ đi.

 

So đo với một tên cẩu này làm gì.

 

Cô khịt mũi và quay trở lại phòng.

 

Để lại Lục Dã dựa vào tường, lông mày hơi nhướng, khóe miệng mỉm cười.

 



 

Không lâu sau khi Tô Diệp Tinh về phòng, cô xách túi đi đến phòng tập thể dục, nơi cô tập aerobic và rèn luyện thể chất, cô trở về phòng và tập hai động tác yoga. Sau đó luyện thanh giọng rồi mới đi tắm.

 

Tắm rửa xong, đội ngũ nhân viên của chương trình đến đưa điện thoại di động, đợi đến khi thu di động lại bình chọn một lần nữa, bận tối mắt tối mũi cũng đã là 11 giờ tối.

 

Tô Diệp Tinh chỉ cảm thấy mệt mỏi.


 

Một ngày ở Ngôi nhà tình yêu này còn mệt hơn một ngày cô đi diễn.

 

Cuối cùng đợi đến khí khó khăn lắm mới làm qua loa các bước chăm sóc da rồi thay bộ đồ ngủ, không lâu sau cô liền ngủ thiếp đi trên giường.

 

Chỉ là không biết có phải là do gần đây có tiếp xúc quá nhiều với Lục Dã rồi không mà Tô Diệp Tinh lại mơ thấy anh.

 

Trong mơ, anh còn trẻ hơn bây giờ, tóc cắt ngắn, đứng trong ánh đèn xanh của sân khấu quán pub, dường như ngay cả cây ghita điện trong tay anh cũng phản chiếu ánh sáng xanh.

 

Tô Diệp Tinh đang đứng ngay gần sân khấu, ngước nhìn lên liền thấy anh đang dùng cây đàn guitar điện để khuấy động sự phấn khích của cả quán pub.

 

Trái tim dường như cũng xao động.

 

kích động.

 

Và khoảnh khắc tiếp theo, Tô Diệp Tinh không biết vì lí do gì đó cũng đứng trên sân khấu.

 

Hàng chục ánh đèn của sân khấu chiếu vào mắt cô, cô vô thức đưa tay ra muốn che lại.

 

Nhưng đôi mắt lại bị thích đến mức nước mắt cũng chảy ra.

 





 

Tô Diệp Tinh mở mắt ra.

 

Trước mắt cô là một mảng tối, cô chớp chớp mắt, đợi đến khi mắt cô thích ứng với mọi thứ trong phòng, cô mới vô thức nhận ra vừa rồi mình đang nằm mơ.

 

Tô Diệp Tinh đứng dậy mặc áo khoác đi xuống bếp rót nước, uống một ngụm nước mới phát hiện ban công lối đi dạo trên lầu hai còn sáng đèn.

 

Ngồi một mình trên ghế sô pha, nhìn mái tóc xanh lấp ló sau lưng ghế sô pha, thế vậy mà lại là Sầm Xuân.

 

Tô Diệp Tinh nửa đẩy cửa ra: "Xuân Xuân, sao nửa đêm không ngủ mà lại ngồi ngẩn ngơ ở đây vậy ?"

 

Sầm Xuân thế vậy mà còn hút thuốc nữa.

 

Thấy cô đẩy cửa vào, có vẻ như anh bị làm cho giật mình, theo bản năng dập điếu thuốc trên tay, đứng dậy: "Tô lão sư.”

 

Rất lịch sự, lễ nghĩa đầy đủ.

 

Tô Diệp Tinh mỉm cười: "Không cần căng thẳng, tôi không phải là anh trai quay phim mà."

 

Cô ngược lại cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào đối với những thần tượng hút thuốc.

 

Trong ngành giải trí nơi có vô số vốn đầu tư đổ vào, có đủ thứ loại người, muôn màu muôn vẻ. Tô Diệp Tinh đã thấy những người tiếp tục ở lại trong cái giới này, thuần túy là vì tình yêu, cũng đã thấy những người tranh đấu bằng mọi cách để được sống ót trong cái giới này, được chú ý và được yêu thương, và đã thấy vô số người đến chỉ vì tiền mà. . . ..

 

Hút thuốc đối với cô mà nói cũng không tính là một thói quen xấu xa gì mấy.

 

Tuy nhiên, rõ ràng là Sầm Xuân đã cảm thấy hơi xấu hổ và nói "xin lỗi" cô liên tục.

 

Tô Diệp Tinh quấn mình thật dày trong chiếc khăn choàng lông, đẩy cửa đi ra ngoài: "Làm sao vậy ? Ngủ không được sao ?"

 

Sầm Xuân lắc đầu, rồi lại gật đầu.

 

Trên gương mặt thường ngày vẫn luôn hướng về máy ảnh vui vẻ, lạc quan, mà bây giờ lại trở nên bình tĩnh: "Có một chút."

 

"Tô lão sư cũng vậy sao ?"

 

Tô Diệp Tinh gật đầu: "Tôi nằm mơ rồi bị làm cho tỉnh giấc."

 

Cô nhìn lên bầu trời.

 

Mà lúc này, các ngôi sao trên trời rất đẹp, mỗi một vì sao đều nhìn rõ ràng.

 


Cô chợt nhớ đến giấc mơ đó.

 

Nói cách khác, đó không phải là một giấc mơ.

 

Đêm đó, cô quả thật đã từng đứng trên sân khấu, và những ngôi sao đêm đó cũng giống như hôm nay, tỏa sáng rực rỡ, giống như những viên ngọc quý khác biệt.

 

"Tô lão sư. . . .” Sầm Xuân đột nhiên nói: "Cô có bao giờ từng có ước mơ chưa ?”

 

"Ước mơ á. . . .”

 

Tô Diệp Tinh nhìn bầu trời đầy sao, "Có."

 

"Thật tuyệt." Sầm Xuân tỏ ra bối rối, "Thật ra tôi chưa bao giờ biết mình thích gì. Khi tôi còn nhỏ, mọi người xung quanh tôi đều nhảy, vì vậy bố mẹ tôi đã gửi tôi đi học hip-hop, sau đó tôi trở thành thực tập sinh, rồi thì sau đó trở về Trung Quốc tham gia chương trình Trở thành thần tượng trong đợt tuyển quân. . . ."

 

"Tôi không biết mình thích cái gì, từng bước từng bước bị đẩy tới đây."

 

Tô Diệp Tinh nhìn Sầm Xuân.

 

Người con trai luôn tươi cười vui vẻ với mọi người trong chương trình hẹn hò này dường như đã rơi vào một vấn đề lớn trong cuộc sống mà có lẽ ai cũng một lần gặp phải.

 

Trong chiếc gạt tàn trên bàn có khoảng chục mẩu thuốc lá.

 

Nhưng Tô Diệp Tinh lại đột nhiên nghĩ tới chính mình, nghĩ đến giấc mơ ban nãy.

 

Cô cũng có lúc hoang mang không biết mình thích gì và cũng chẳng biết mình muốn làm gì.

 

Từ nhỏ con đường của cô đã được Thẩm Nghiên an bài kĩ càng, muốn cô học lý thì cô sẽ học lý, muốn cô học quản trị kinh doanh thì cô sẽ nghe theo đi học quản trị kinh doanh.

 

Mẹ đẩy cô từng bước đi theo con đường mà mẹ muốn côđi.

 

Ngã rẽ duy nhất trên con đường bằng phẳng này của cô là khi cô gặp Lục Dã.


 

Sau đó, lại bởi vì Lục Dã, cô đã . . . đã tìm thấy thứ mình thích làm.

 

"Làm sao Tô lão sư tìm được thứ bản thân thích làm vậy ?"

 

Có lẽ là bởi vì đêm khuya khiến người ta xúc động, Sầm Xuân hỏi lại, với một chút khiêm tốn đối với tiền bối của mình.

 

"Làm thế nào cô tìm thấy nó a. . . .”

 

Ký ức dường như ngay lập tức quay trở lại đêm mùa đông đó.



 

Tô Diệp Tinh nhớ rằng đó là một đêm giống với hôm nay, cũng có nhiều sao trên bầu trời như thế, cô và Lục Dã đã ở bên nhau.

 

Sau khi bộ phim “Chu Hạc Sa" được quay xong, phải mất một thời gian dài để xem xét hậu kì trước khi đăng lên mạng.

 

Vào thời điểm đó, Lục Dã vẫn chưa nổi tiếng.

 

Tạp chí còn chưa quay, ban ngày anh đi học, thỉnh thoảng dạy thêm cho em họ, buổi tối hát trong các quán pub.

 

Mà mỗi buổi tối khi anh đến quan Pub, cô cũng đến gặp anh.

 

Chỉ đứng dưới sân khấu nhìn bạn trai của cô rực rỡ trên sân khấu.

 

Sau đó, cả hai đi bộ trở lại căn hộ của họ trong đêm và ngắm các vì sao.

 

Đó thật sự là một ngày rất rất hạnh phúc.

 

Nhưng ngày hôm đó không suôn sẻ như vậy.

 

Cô đợi trong quán pub một lúc lâu nhưng Lục Dã không đến.

 

Quản lý quán pub bị anh làm cho xoắn đến mức chân tay luống cuống, chạy tới chạy lui như gà mắc thóc, cuối cùng cũng tìm được cô, hỏi: “Cô gái nhỏ, bạn trai cô đâu ?”

 

Tô Diệp Tinh gọi điện thoại cho Lục Dã.

 

Anh nghe điện thoại của cô, nhưng thở hổn hển nói: "Kẹt xe, còn mười phút nữa."

 

Nhưng một phút nữa, là đến lượt Lục Dã lên sân khấu biểu diễn rồi.

 

Cả quán pub đã đầy những người đến vì anh ta.

 

Quản lý quán pub vì gấp gáp mà mồ hôi đầm đìa, không ngừng lau mồ hôi, bảo cô giục Lục Dã nhanh lên một chút.

 

Lục Dã bảo cô đưa điện thoại cho người quản lý, sau một lúc cũng không biết anh đã nói gì với quản lý, thế mà quản lý bảo với cô là lên sân khấu hát một bài trước.

 

Tô Diệp Tinh giật mình: "Tôi á ?"

 

"Vâng," người quản lý nói, " Lục Dã đảm bảo với tôi, cậu ấy bảo cô không có vấn đề gì,”

 

Biểu cảm người quản lý nhìn cô, như cô chính là vị cứu tinh của anh ấy vào lúc này.

 

Tô Diệp Tinh sau đó nghĩ rằng sự tin tưởng của người quản lý đối với cô ấy không phải đến từ bản thân, mà là xuất phát từ Lục Dã.

 

Cô ấy sẵn sàng lên sân khấu, cũng không phải bởi vì ánh mắt của người quản lý.

 

Mà là sân khấu lấp lánh ánh đèn đó, thật sự. . .  trong vô số lần cô ngồi xem màn trình diễn của Lục Dã trên sân khấu đó, điều đó đã khắc sâu trong tâm trí cô.

 

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô đã đi lên, hoàn thành một bài hát.

 

Ban đầu vốn vẫn còn có rất nhiều người “la ó” cô, nhưng khi cô cất lên nốt nhạc đầu tiên, những tiếng "la ó" ấy dần biến mất.

 

Trong mắt cô đã không còn nhìn thấy gì.

 

Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là ánh sáng trên sân khấu, là giai điệu vang lên trong tai và trong trái tim cô.

 

Cô lặng lẽ hát bài hát mà Lục Dã đã hát không biết bao nhiêu lần.

 

"Cơn mưa đen".

 

khi ghi chú cuối cùng biến mất.

 

Cô vẫn nhớ sự im lặng của khán giả, và cách Lục Dã nhìn cô từ khán giả khi ánh đèn vụt tắt.

 

Cái ánh mắt đó, cùng với tiếng "bravo" đột ngột vang lên của khán giả, khiến trái tim trong lồng ngực cô nhảy loạn xạ "thình thịch".

 

Vào lúc đó, Tô Diệp Tinh đột nhiên hiểu thế nào được gọi là thích.

 

Cái gì gọi là tình yêu nhiệt huyết.

 

Dường như tất cả máu trên người cô đều được đốt cháy vào lúc đó, và cô có thể cảm nhận được tiếng tim mình đang đập.

 

Tô Diệp Tinh sau đó đã hỏi Lục Dã: "Tại sao bạn lại ứng cử em với người quản lý đó ?"

 

Người đàn ông tuấn tú, điển trai đó chỉ dừng một biểu cảm nhìn một người ngốc nghếch rồi nói: " Tô Diệp Tinh, em chưa bao giờ nghe bản thân mình hát sao ?”

 

Giọng nói đó vô cùng kiêu ngạo, giống như cô gái trong lòng anh là đệ nhất thiên hạ, không thể phản bác.

 

… … : , , .

 

*Mình giải thích cho câu này một chút là bên Trung có câu giải thích thì là khi mình cầm cái bánh bao chọi vào con chó thì con chó đó sẽ ăn sạch sẽ cái bánh bao, không còn thấy bóng. Mà ý Lục Dã chính là cô là “bánh bao” của anh, quăng vào anh là mất hút.