Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 58: Chương 58:




Sầm Xuân lại muốn hút thêm điếu thuốc nữa.

 

Anh sờ sờ túi quần, phát hiện người bên cạnh mãi vẫn chưa trả lời, không khỏi quay đầu lại, liền thấy Tô Diệp Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

 

Gió thổi tung mái tóc xoăn màu hạt dẻ của cô, và ánh sáng từ ban công chiếu vào đôi đồng tử yên tĩnh của cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Cô dường như bị cuốn vào một ký ức ngọt ngào.

 

Một lúc sau, Tô Diệp Tinh mới quay lại và nói với anh: "Sớm muộn gì anh cũng tìm được."

 

Cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt trong đêm cực kỳ đen láy, phảng phất có thể phản chiếu một bóng người: “Sầm Xuân, hay là anh thử tự hỏi chính mình đi.”

 

"Anh nhảy đẹp như vậy, nếu mà nói không thích. . . . “Tô Diệp Tinh dừng một chút, khóe môi nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười, "Làm sao anh có thể nhảy tốt như vậy được chứ ?"

 

"Không thích. . . làm sao có thể nhảy tốt như vậy được chứ."

 

Sầm Xuân ngồi nghiêm túc suy nghĩ.

 

Suy nghĩ của anh có vẻ như đang hồi tưởng lại những tháng ngày sống trong phòng dạy nhảy ở thị trấn quê mình, tấm kính mờ mờ ảo ảo vì sương xuống, một đám trẻ con cùng với một người giáo viên cũng không được coi là chuyên nghiệp là mấy nhảy nhót tá lả.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tất cả mọi vũ điệu anh luôn nhảy rất tốt.

 

Động tác cũng mạnh mẽ và đẹp hơn những người khác.

 

Mỗi khi anh nhảy, anh luôn nhận được nhiều tràng vỗ tay hơn bất kỳ ai khác.

 

Sau này khi lớn lên một chút.

 

Hip-hop trở thành công cụ để anh tung chiêu thu hút đám con gái.

 

Lớn hơn một chút nữa, những điệu nhảy đó chính là minh chính từ  những giọt mồ hôi ngày đêm trong phòng tập sau khi sang Hàn Quốc, trong những tháng ngày đen tối ấy, niềm tin đã tiếp sức cho anh nhảy mỗi ngày chính là “Tôi muốn nổi tiếng”.

 

Nhảy múa đã trở thành một công cụ để anh trở nên nổi tiếng.

 

Sau khi trở về Trung Quốc, Sầm Xuân cuối cùng cũng đã ra mắt với tư cách là một thần tượng, lang thang khắp các chương trình, rồi sau đó quyết định tham gia chương trình hẹn hò lãng mạn này . . .

 

Đột nhiên, mi dài và sâu của Sầm Xuân chớp chớp, khóe môi mỉm cười: "Cám ơn Tô lão sư."

 

“Tôi ngược lại quên bén đi mất.” Anh thở dài, hai tay gác ở sau đầu, cũng ngẩng đầu nhìn xem sao trời đêm, "Lúc còn nhỏ tôi. . . tôi cũng rất thích nhảy múa."

 

Tô Diệp Tinh mỉm cười.

 

Gió thổi qua, cô cảm thấy hơi lạnh, gom khăn choàng dày đứng dậy, lúc đẩy cửa đi ra ngoài, còn không quên dặn dò: “Sầm lão sư, còn trẻ không nên thức khuya đâu nhé,”

 

Khuôn mặt của cô gái trắng trẻo, trẻ trung lóe lên sau cửa kính, Sầm Xuân không thể nhịn được cười.

 

Giọng điệu của Tô lão sư lúc này nghe có hơi càm ràm như một bà cụ non.

 

Một lúc sau, anh đứng dậy mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Lục Dã từ trong hành lang xỏ dép đi vào, chắc anh vừa ngủ được một giấc, vài sợi tóc con cũng dựng đứng lên một cách tùy ý, mí mắt anh đang buồn ngủ, vẻ ngoài của anh trông dịu dàng và trẻ con một cách đáng ngạc nhiên.

 

Thấy là anh, cái mí mắt đó mới miễn cưỡng nhướng lên, giọng nói còn mang theo vẻ ngái ngủ: “Sầm lão sư, cậu mới có nhiêu đó tuổi đã mắc chứng mất ngủ à ?”

 

Sầm Xuân: . . . . 

 

Còn trẻ thì không nên thức khuya đâu nhé.



 

Mới có nhiêu đó tuổi đã mắc chứng mất ngủ à.

 

Hai người này. . .  coi bản thân họ được bao nhiêu tuổi vậy hả ?

 

Anh nở một nụ cười ngây thơ: "Được rồi, Lục lão sư, thế em đi ngủ đây."

 

Lục Dã đã đi đến một bên cầu thang, cái tay ở dưới bộ quần áo mặc ở nhà màu xám tùy ý lắc lắc vài cái, rồi nói một cách uể oải "Ừm" một tiếng.

 

Vào lúc này, Sầm Xuân đột nhiên cảm thấy rằng hai người thực sự hợp nhau.

 

Không phải là một sự kết hợp xuất sắc.

 

Là một kiểu hợp nhau. . . .tạo nên bầu không khí.

 



 

Tô Diệp Tinh về đến phòng không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

 



Chỉ là ngủ có chút không được ngon, đến nửa đêm liên tục mơ thấy giấc mơ này đến giấc mơ khác, nhưng khi cô chợt tỉnh dậy, không biết thế nào lại chẳng thể nhớ mình đã mơ thấy gì.

 

Lắc lắc cái đầu nặng trĩu, Tô Diệp Tinh xỏ đôi dép lê đi rửa mặt, nhưng nhìn vào gương lại giật mình.

 

Sưng phù.

 

Nước da ngăm ngăm như. . . . ma nữ không tụ dương bổ âm được rước về.

 

Tô Diệp Tinh: . . .

 

Cô vô thức nhìn lên tờ lịch cạnh gương.

 

Thời gian như cũng biết cách phụ họa theo, ngay lập tức cô cảm thấy một luồng hơi nóng trong bụng.

 

rất tốt.

 

Bà dì lớn đúng ngày đến tìm cô rồi.

 

Khuôn mặt của Tô Diệp Tinh tê liệt.

 

Điều may mắn duy nhất mà cô nhận thấy chính là trước khi ra ngoài, cân nhắc đến chuyện này nên cô đã sớm chuẩn bị trước băng vệ sinh, lúc thay băng Tô Diệp Tinh không biết thế nào lại nghĩ đến Lục Dã.

 

Cô vẫn nhớ khi hai người họ mới sống chung, lúc đó kì kinh nguyệt của cô đến, vì quên đặt tampon vào đó nên cô đã nhờ Lục Dã lấy giúp.

 

Lúc đó biểu hiện rất lạ, khi đưa băng vệ sinh cho cô, anh còn vô thức liếc nhìn một cái.

 


biểu cảm đó. . .

 

Cứ hễ lần nào Tô Diệp Tinh nhớ lại cảnh đó là cô lại bật cười lần đó.

 

Sau này, dần dần, anh sẽ nhớ những ngày kì kinh nguyệt của cô đến.

 

Chuẩn bị đồ trước và nấu nước đường nâu cho Tô Diệp Tinh.

 

Chàng trai trẻ nổi loạn, lạnh lùng đó dần dần mềm lòng, trở nên dịu dàng trước cô, anh vì cô mà học được nhiều điều, nhưng thật đáng tiếc . . .

 

Nhận ra rằng mình lại nghĩ đến Lục Dã, Tô Diệp Tinh liên tục vỗ nhẹ vào mặt mình để làm mình tỉnh táo lại.

 



Cô rửa mặt trước.

 

Đầu tiên, cô dùng refa để lăn xung quanh vùng da mặt cho bớt bị sưng phù lên, sau đó đắp mặt nạ để chữa cháy kịp thời, một lúc sau người trong gương trong mới ổn hơn một chút.

 

Chỉ là sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, cho nên Tô Diệp Tinh quyết định sẽ đổi sang phấn nền lâu trôi hơn, đánh phấn má hồng, lúc này cô mới cảm thấy mình không còn giống ma cà rồng nữa.

 

Tô Diệp Tin sợ lạnh, vì vậy không thể mặc váy.

 

Tô Diệp Tinh chọn một chiếc áo khoác dài màu đen đơn giản, kết hợp với áo len cổ lọ màu đen, quần bút chì, bốt da nâu và khăn quàng cổ màu nâu cà phê Burberry, đứng trước gương, cô trông thật lạnh lùng nhưng lại vô cùng giản dị.

 

Để phù hợp với bộ đồ này, phấn má của Tô Diệp Tinh cũng có màu , và son môi màu cam làm nổi bật đôi môi của cô.

 

Cuối cùng, mái tóc được buộc đuôi ngựa, Tô Diệp Tinh xách túi xách trên tay rồi đi xuống cầu thang.

 

Tô Diệp Tinh vừa xuống lầu, đã nghe thấy tiếng Lâm Nghêu huýt sáo, "Cool ! Tô lão sư !”

 

Sầm Xuân cũng giơ ngón tay cái lên để giành lời khen ngợi cho cô: "Tô lão sư, đẹp trai !"

 

Hứa Hân An khịt mũi hừ một tiếng.

 

Tô Diệp Tinh phớt lờ cô ấy, mỉm cười với những người khác, đặt túi xách lên ghế sofa và đi vào nhà bếp.

 

"Sáng nay ăn gì thế ?"

 

Lâm Nghêu liếc cô một cái: "Tô lão sư, bữa sáng của cô mà còn cần chúng tôi lo sao ? Lục lão sư, anh nói xem có đúng không. . .”

 

Lúc này Tô Diệp Tinh mới chú ý tới Lục Dã cũng ở đó, đang rũ mi buồn ngủ trước bếp điện từ.

 

Trên bếp từ, có vẻ như đang nấu. . .

 

Lục Dã đang nấu cháo?

 

Cô đưa tay ra muốn đi qua nhìn, nhưng bị nắm lấy cổ tay.

 

Lục Dã dùng hai ngón tay véo cô một cái, ném cô sang một bên, anh liếc cô một cái, hất hất cằm: “Đi, ngồi bên kia đi.”

 

"Ồ."


 

Tô Diệp Tinh vốn là bụng cũng không thoải mái lắm, nghe vậy liền không giả vờ nữa, chạy tới bàn ăn ngoan ngoãn ngồi xuống.

 

Phòng phát sóng trực tiếp mở cửa từ sớm.

 

Cư dân mạng đều biết hôm nay có buổi hẹn hò từng cặp đôi riêng nên đã sớm lót dép ngồi hóng từ sớm trước phòng phát sóng trực tiếp.

 

Nhìn thấy cảnh này, tất cả đều bật cười.

 

[ Lại một lần nữa muốn xuyên qua ảnh đế, tay Tinh Bảo thật mảnh khảnh và xinh đẹp quá đi, tôi cũng muốn sờ tay Tinh Bảo. ]

 

[Tinh bảo như thế này ngoan ngoãn quá đi mất, muốn rua*. ]

 

Vốn là dù cho Tô Diệp Tinh ăn mặc rất xấc xược, nhưng khi đôi mắt cô lúc nào cũng như nhuốm mật ong, sẽ có một cảm giác ngọt ngào chảy ra.

 

Đặc biệt tương xứng với bộ trang phục mát mẻ đó, nó khiến người ta cảm thấy đẹp động lòng người hơn.

 



Nhưng sự chú ý của Tô Diệp Tinh lại tập trung vào chú cún lông xù đang cuộn tròn ngồi quanh chân cô.

 

Dây xích của Tô công chúa treo ở bên cạnh Tô Diệp Tinh, cô bé lẳng lặng nằm ở góc bàn, nhưng khi thấy cô đi tới, cô bé thậm chí còn nắm lấy ống quần của Tô Diệp Tinh, muốn trèo lên.

 

Cố Giảo bưng một cái đĩa đi qua, tùy ý nói: "Nó thế vậy mà gần gũi cô thật đấy nha, mới ban nãy tôi lấy trứng gà ra dụ dỗ nó, thế mà nó lại chẳng thèm để ý đến tôi.”

 

". . .. ."

 

Tô Diệp Tinh nhìn đôi mắt ướt át của Tô công chúa, cúi xuống và trực tiếp bế Tô công chúa lên.

 

Tô công chúa tựa hồ rất hài lòng ở trong lòng cô, Tô công chúa hơi nhúc nhích tìm một cái tư thế cuộn người lại, đầu chống lên hai chân trước, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô, tựa hồ muốn xác nhận có phải cô đang ngồi trước mặt nó thật không.

 

Trái tim của Tô Diệp Tinh mềm đi.

 

năm năm rồi đấy.

 

Con chó con này đã không quên cô chút nào.

 

Lúc này, người trong bếp lần lượt đi ra.

 

Lục Dã đặt một bát cháo trước mặt cô, bên cạnh có một ly sữa và cả một quả trứng.

 

"Đây là sự kết hợp gì vậy ?" Sầm Xuân thắc mắc lên tiếng, "Rau, uh, cháo gà xé ? Rồi còn có cả sữa, trứng, Lục lão sư, anh kết hợp cách nấu đồ tây đồ ta gì thế.”

 

Lục Dã chậm rãi lau tay bằng khăn ướt, sau đó đẩy khăn ướt qua, kéo cái ghế đặt ở chỗ đối diện ra rồi ngồi xuống, lúc Sầm Xuân thò cái đầu quá anh cũng đẩy một cái,  nói trong miệng: "Tiểu Xuân Xuân, liên quan cái mông gì tới cậu hả ?”

 

"Đừng gọi em Tiểu Xuân Xuân !"

 

Sầm Xuân nói.

 

"Ồ," Lục Dã nói nhỏ nhưng kéo dài âm tiết, "Tiểu Xuân Xuân, bữa sáng đã sẵn sàng."

 

Sầm Xuân: . . .

 


Tô Diệp Tinh giả vờ như không nhìn thấy cảnh này, cúi đầu, nghiêm túc ngồi lau tay.

 

Máy quay ghi lại cảnh này, nhưng không có nhiều người chú ý, hầu hết họ đều dồn hết sự chú ý vào lúc Sầm Xuân bị Lục Dã trêu chọc, và phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ với hàng loạt những kí tứ [ha ha ha].

 

Cháo sánh mịn, mềm trong cổ họng.

 

Sữa với nhiệt độ vừa phải và trứng được làm cũng rất ngon.

 

Tô Diệp Tinh ăn khi thức ăn còn giữ độ nóng, cô chỉ cảm thấy dạ dày đau có vẻ đỡ hơn, sau khi ăn xong, cô tô lại son môi, Lục Dã bế Tô công chúa không mấy hợp tác lên thay quần áo.

 

Các vị khách mời từ mỗi cặp chào tạm biệt nhau ở cửa ra vào.

 

Tô Diệp Tinh vẫy tay với Đạo diễn Tồi bụng phệ và hỏi: "Đạo diễn, anh có thể cho chúng tôi biết chúng ta sẽ đi đâu không ?"

 

Đạo diễn Tồi cười nói: "Chúng ta tới rồi sẽ biết."

 

Tô Diệp Tinh: . . .

 

“Anh thật sự là vẫn muốn khăng khăng giữ bí mật à.”

 

Vừa quay người, cô đã lên xe của bảo mẫu đậu ngoài sân.

 

Sau khi lên xe, Tô Diệp Tinh sững sờ.

 


Anh camera đi theo phía sau cô cảm thấy khó hiệu: "Tô lão sư ?"

 

"Không có chuyện gì.”

 

Tô Diệp Tinh sau đó cúi xuống và tiếp tục đi vào.

 

Sau khi ngồi xuống, cô nhìn trợ lý ngồi bên cạnh tài xế: “Tiểu An, sao em lại tới đây ?”

 



Tiểu An cười tủm tỉm: "Tổ chương trình kêu em tới."

 

“Có dặn dò em cái gì không vậy ?” cô hỏi.

 

Tiểu An bối rối lắc đầu: "Không có đâu, họ chỉ bảo em đến, em nghĩ có thể là do chị bị thiếu trợ lý."

 

Tổ chương trình sao có thể tinh tế, quan tâm ân cần như vậy chứ ?

 

Tại sao cô không tin nhỉ.

 

Nhưng Tô Diệp Tinh không tin chính là không tin, mà cô cũng không nói gì, chỉ điều chỉnh lại tư thế ngồi.

 

Đúng lúc này, cánh cửa lại bị một lực từ bên ngoài kéo “soạc” ra, cánh cửa mở toang.

 

Lục Dã khom người bước vào.

 

Dáng người anh tay chân đều dài, vừa bước vào liền như phủ bóng đen lên người cô, Lục Dã cũng mặc một bộ đồ màu đen, lông tơ đen, áo len cổ lọ màu đen, trên người anh có lẽ chỉ có phối một tông chủ đạo duy nhất, khuôn mặt trắng và sâu lạnh lùng đó.

 

Sau khi đi vào, anh nhìn qua một lượt, chân nhấc lên, cứ như thế đi đến cạnh chỗ Tô Diệp Tinh.

 

Cách cô một lối đi nhỏ trong xe, anh ngồi xuống.

 

Đối với cô mà nói chỗ ngồi này vừa vặn, phù hợp, nhưng đối với Lục Dã thì có vẻ như có hơi bức bối, chân dài buộc phải co lại của anh. 

 

Nhưng anh dường như không quan tâm, anh chỉ liếc nhìn Tô Diệp Tinh một cái, sau đó đưa cho cô một thứ gì đó.

 

Tô Diệp Tinh bị cái chạm lạnh làm cho giật mình.

 

Cô liếc nhìn trong tiềm thức.

 

Là. .  . . . một bình giữ nhiệt à ?

 

Nhịp tim hơi chững lại, Tô Diệp Tinh mở nắp cốc.

 

Nước đường đỏ ?

 

Anh. . .  thế vậy mà vẫn còn nhớ nó ?

 

Hơi thở quen thuộc phả vào chóp mũi của cô.

 

Hơi ấm từ bát cháo buổi sáng dường như hòa lẫn với mùi nước đường nâu, tỏa hơi nóng khiến Tô Diệp Tinh cảm thấy có hơi mơ mơ hồ hồ.

 

Cô cảm thấy đôi mắt của mình có hơi cay cay, có một chút xót xa.

 

"Anh . . . . “

 

Cô không khỏi nhìn sang người ngồi bên cạnh.

 

Mà đôi mắt đó của người bên cạnh, phản chiếu ánh sáng bầu trời ngoài cửa sổ, chói mắt đến kinh người, anh cũng đang nhìn cô với vẻ mặt vừa kiêu ngạo, vừa dễ thương, đồng thời cũng có chút không thoải mái.

 

“Không thể là lỗi của anh được đâu nhé.” anh nói, “Năm năm rồi anh không nấu, ăn không ngon cũng là chuyện bình thường.”

 

". .  . ."

 

Nhìn người đàn ông ngược sáng trước mặt, Tô Diệp Tinh cảm thấy trái tim mình gần như tan chảy.

 

Lúc này, cô thực sự cảm thấy anh rất đáng yêu.

 

Tô Diệp Tinh cảm thấy mình thực sự muốn hôn hôn anh .

 

Muốn ôm ôm anh. :,,.

 

*Rua: là một thứ, một người nào đó khiến người ta cảm thấy yêu thích, không kiềm lòng được muốn sờ một chút