Bùi Duật Thành thật sự rất thích nấu cơm.
Lâm Yên vội vàng tìm nguyên liệu nấu canh giải rượu, sau đó dựa theo công thức trên mạng bắt đầu làm.
Kì thực, khả năng nấu nướng của cô cũng rất nát, có điều chỉ dừng lại ở mức bình thường của nhân loại chứ không thể nào làm được loại đồ ăn có mùi vị địa ngục như Bùi Duật Thành.
Lâm Yên ở trong bếp nấu canh, nhưng cái đầu lại luôn nhìn về phía phòng khách.
Cô luôn cảm thấy ngày hôm nay “Ngậm Kẹo” có cái gì đó bất thường.
Cái người “Ngậm Kẹo” đó hình như tên là Tinh Trầm thì phải...
Quả nhiên, Lâm Yên vừa mới thò đầu ra hóng hớt thì thấy Tinh Trầm sau khi báo cáo công việc với Bùi Duật Thành xong vẫn không rời đi mà đứng bên cạnh Bùi Duật Thành với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Bùi Duật Thành thấy cậu ta như vậy thì nhướng mắt nhìn, hỏi: “Sao thế? Còn có chuyện?” Tinh Trầm xoắn xuýt, muốn nói lại thôi.
Tần Hoan đứng một bên thấy vậy lập tức biết cậu ta muốn làm cái gì, vậy nên vội vàng lắc đầu, dùng khẩu hình nhắc nhở: Này, đừng có tự tìm đường chết! Đại khái Tinh Trầm cảm thấy tâm tình của Bùi Duật Thành tối nay không tệ nên quyết định mở miệng: “Đúng vậy, em có chuyện muốn cầu xin anh Duật!” Tần Hoan đứng bên tuyệt vọng vuốt trán, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tinh Trầm! Cậu điên rồi! Sao cậu lại có thể phạm sai lầm cấp thấp này?”.
Tần Hoan tiến lên định kéo Tinh Trầm đi: “Anh Duật, Tinh Trầm không có việc gì cả đâu.
Chẳng qua hôm nay cậu ấy uống quá chén nên nói hơi nhiều thôi, anh không cần để ý đến cậu ta.” Tinh Trầm rút tay ra khỏi kèm cặp của Tần Hoan.
Tần Hoan không phải đối thủ của Tinh Trầm nên cậu ta dễ dàng thoát ra được.
Tinh Trầm lao tới trước mặt Bùi Duật Thành, nói: “Anh Duật, Tiểu Nguyệt đã chịu phạt lâu như vậy rồi, có thể để cô ấy trở về được không? Cô ấy thật sự không thể tiếp tục ở nơi đây được nữa, nếu không sẽ...” “Tinh Trầm!” Tần Hoan trầm giọng quát Tinh Trầm, cậu ta như vậy là tự tìm đường chết.
“Nếu không sẽ sao?” Bùi Duật Thành vẫn ngồi đó lật xem tài liệu trong tay, thản nhiên hỏi.
“Đừng nói nữa!” Tần Hoan nhìn gương mặt không hề thay đổi của Bùi Duật Thành, trên trán dần thấm ra mồ hôi lạnh.
“Nếu không Tiểu Nguyệt sẽ...”
Chát!!!
Gần như ngay trong khoảnh khắc Tinh Trầm lên tiếng, bàn tay phải đang lật xem tài liệu của Bùi Duật Thành bất ngờ có một động tác nhỏ.
Không biết cái trán của Tinh Trầm trúng cái gì mà cả người cậu ta bị hất tung lên rồi rơi xuống đất, vẻ mặt đầy đau đớn.
“Anh Duật...” Tinh Trầm run rẩy nhìn Bùi Duật Thành.
“Ừ, nếu không sẽ sao?” Bùi Duật Thành không ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi.
“Anh Duật...
Tiểu Nguyệt...” Rầm! cả cơ thể của Tinh Trầm giống như con diều đứt dây, bay lên đập mạnh vào giá sách cách đó không xa khiến sách rơi đầy đất.
“Nếu không sẽ sao?” Bùi Duật Thành nhẹ nhàng nâng gọng kính mắt của mình lên, thờ ơ cất tiếng.
Nhưng mà lúc này Tinh Trầm lại không lên tiếng nữa, cậu ta cố nén cảm giác đau đớn trên người rồi vịn giá sách đứng dậy.