Anh Dâu Nhỏ

Chương 7: Phiên ngoại 1




Mãi sau này tôi mới biết được trong một tháng tôi bị đuổi ra khỏi nhà đó, bố tôi và mẹ kế đã ly hôn, đôi mẹ con cậy thế ức hiếp người khác bị tống thẳng cổ ra khỏi cửa, đoán chừng anh dâu nhỏ có thể thoát khỏi tên anh trai một cách êm thấm ít nhiều cũng nhờ bố tôi.

Nhưng vấn đề bây giờ là ông lại có thể lừa tôi đi xem mắt?

Thực ra bố tôi là một người khá cổ hủ. Theo ý kiến của ông, cho dù là cải thiện gen giống tương lai hay là quan hệ qua lại thì tôi cũng phải cưới một Omega môn đăng hộ đối hoặc Beta cũng được, tuyệt đối không thể nào là anh dâu vừa mới ly hôn với con riêng của ông, nếu truyền ra ngoài như vậy chẳng hay ho gì cho cam.

Nhưng sao mà tôi có thể thả anh dâu nhỏ vừa mới giành về tay chạy đi mất cơ chứ?

Vì vậy nhân lúc bố không ở nhà, tôi lặng lẽ chạy về nhà cũ lấy trộm sổ hộ khẩu, dụ Bạch Khanh đi đăng kí kết hôn ngay và luôn.

Bố tôi nổi trận lôi đình khi biết chuyện nhưng lần này tôi có thể hiểu được. Sau tất cả, ông không chỉ là người cuối cùng thân thiết với tôi biết rằng tôi là người đã kết hôn mà còn biết từ chính đối tượng xem mắt của tôi nữa chứ.

Kết quả của việc hành động trước báo cáo sau có thể lường trước được, tôi lại bị gọi về nhà cũ dạy dỗ một bài học, chưa kể, cây gậy đầu rồng của ông già nện đau điếng người.

Khi tôi xoa cánh tay bước ra khỏi phòng làm việc, Bạch Khanh đang chờ ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

“Không sao chứ?”

Tôi gật đầu, em lập tức trở nên căng thẳng. Tôi xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của em, cười nói: “Bố anh đồng ý rồi nhưng mà xuống đòn hơi đau.”

Bạch Khanh xót xa nhìn tôi, dựa sát gần tôi xắn tay áo tôi lên kiểm tra xem có chuyện gì nghiêm trọng không.

Thật ra nguyên văn của ông già là bảo tôi cút xéo, không có cháu trai thì đừng vác mặt tới gặp ông. Tôi nghĩ rằng đây cũng không phải chuyện gì khó khăn, con cái chứ gì, cố gắng chăm chỉ rồi sẽ có.

Đúng lúc tôi nắm tay Bạch Khanh định về nhà ‘chế tạo’ em bé thì lão quản gia vẫn luôn phụ trách săn sóc bố tôi gọi hai đứa tôi lại, hay chuẩn chỉnh hơn là gọi Bạch Khanh lại.

“Phu nhân nhỏ dừng bước, ông chủ dặn dò tôi giao tận tay món đồ này cho cậu.”

Lão quản gia đưa một chiếc hộp tới vô cùng đôn hậu. Bạch Khanh ngạc nhiên bối rối mở chiếc hộp ra dưới sự xúi giục của đối phương, bên trong hộp chính là một miếng ngọc bội bạch ngọc hình mặt trăng lưỡi liềm.

Tôi nhận ra miếng ngọc bội ấy. Đó là vật mà lúc sinh thời mẹ tôi vẫn luôn nâng niu như bảo bối, mặt ngọc được chạm trổ phượng hoàng sống động như thật. Tôi nhớ đến miếng mặc ngọc trăng lưỡi liềm bố tặng tôi vào sinh nhật tuổi hai mươi, vậy mới nói…

“Cậu chủ nhỏ, sổ hộ khẩu của ông chủ cũng không phải nói lấy là có thể lấy được ngay ạ…”

Lão quản gia để lại một câu đầy ẩn ý rồi cười tủm tỉm rảo bước rời đi.

Hàm ý này hết sức hiển nhiên.

Tôi cúi đầu khẽ cười, bố tôi ông ấy… đúng là khẩu xà tâm phật. Ông cũng rất khó khăn mới có thể nuôi nấng tôi lớn tới chừng này. Ở cái tuổi già cỗi vẫn phải băn khoăn về vấn đề danh dự của dòng họ rồi lại bày ra khổ nhục kế như vậy.

Bạch Khanh không biết ngọn nguồn của câu chuyện, cầm miếng ngọc bội có chút lúng túng nhìn lão quản ra rời đi rồi lại nhìn tôi.

Tôi vòng qua phía sau em, cầm miếng ngọc bội đặt vào hộp rồi cất vào túi áo gần người em nhất, cười sung sướng nói: “Chỗ anh có miếng màu đen đó.”

Nhà họ Phó khởi nghiệp bằng việc kinh doanh trang sức ngọc bích, tín vật tình yêu mà tổ tiên đích thân chạm khắc, vô cùng ý nghĩa và đắt giá đó~