Ảnh Đế Và Tình Nhân Thích Lừa Gạt

Chương 33: Chương33




Ở bên ngoài, Dương Sỹ đứng tựa vào tường gần cửa phòng ngủ, ánh mắt sắc lạnh đầy nguy hiểm.

Hắn châm một điếu thuốc, khói thuốc mờ ảo cuộn quanh gương mặt hắn, che khuất nụ cười nhạt nhưng lạnh

lung.

Hắn không vội vàng, không nôn nóng.

Trong lòng hắn, mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát.

Bên trong phòng, Lê Sơ ngồi trên giường, tay ôm lấy đầu, cảm giác bất lực dâng lên từng đợt.

Cậu không thể tin nổi rằng người từng dịu dàng, ấm áp như ánh nắng lại biến thành một con người khiến cậu phải sợ hãi đến như vậy.

Những lời nói, ánh mắt, và cả những hành động mập mờ của hắn gần đây đều khiến cậu cảm nhận rõ ràng một điều: người này đã lộ bản chất ,chẳng muốn diễn mình là một con cừu non nữa...

Nhưng nếu anh ấy đã biết hết ,tại sao không để lộ ra? Thích chơi mèo vờn chuột với mình? Thật sự cũng quá đáng

Sợ rồi !

Lê Sơ cắn môi, những suy nghĩ đan xen khiến cậu không thể ngồi yên.

Cậu đứng dậy, tiến tới cửa số, kéo nhẹ rèm ra.

Bên ngoài là màn đêm tĩnh lặng, ánh đèn đường hắt lên những chiếc lá cây đang lay động trong gió.

Thế nhưng, sự tĩnh lặng ấy không khiến cậu cảm thấy an toàn.

Cậu hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh, rồi quay lại giường.



"Cốc Cốc"

Nhưng đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên, làm cậu giật mình đến suýt đánh rơi chiếc điện thoại trên tay.

"Em ngủ chưa?" Giọng Dương Sỹ vang lên, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự ép buộc ngầm, như thể cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời.

"Em... em đang chuẩn bị ngủ," Lê Sơ cố giữ giọng bình thường, nhưng sự run rấy trong câu nói không thể che giấu.

Cánh cửa không mở, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn bên ngoài.

Dường như hắn đang đứng rất gần, chỉ cách một tấm gỗ mỏng, và ánh mắt hắn chắc chắn vẫn dõi thẳng vào cánh cửa như thể xuyên qua nó.

"Ngủ ngon," hắn nói, giọng trầm thấp đầy ẩn ý.

Tiếng bước chân của hắn xa dần, nhưng không hiểu sao Lê Sơ vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm.

Cậu ngồi xuống giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng, lòng dấy lên một cảm giác bất an không thể diễn tả thành lời.

Lê Sơ biết rõ, đêm nay sẽ không dễ dàng trôi qua

Cậu ngồi thẫn thờ trên giường, ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa, như thể chờ đợi điều gì đó bất ngờ xảy ra.

Không gian trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng đồng hồ tích tắc vang lên từng nhịp, như một lời nhắc nhở về thời gian đang chậm chạp trôi.

Cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch không kiểm soát.

Ánh mắt sắc lạnh của Dương Sỹ khi nhìn cậu trước đó hiện lên trong đầu, khiến cậu không khỏi rùng mình.



Dường như có một thứ gì đó trong ánh mắt ấy - không phải tình yêu, mà là sự chiếm hữu đáng sợ, như thể cậu không còn là một con người tự do, mà chỉ là một món đồ thuộc về hắn

Cậu lặng lẽ cầm điện thoại lên, tay run rẩy mở khóa.

Màn hình sáng lên,nhận ra ở thế giới này chẳng có gì thuộc về cậu ,cảm thấy hoang mang lo sợ cũng không biết gọi cho ai.

Cậu mở ứng dụng nhắn tin, định viết gì đó cho một người bạn hoặc ai đó có thể giúp mình, nhưng rồi lại chần chừ, không biết bắt đầu từ đâu.

Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ ập đến.

Lê Sơ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở góc phòng.

Một bóng đen thoáng qua khe cửa sổ, nhưng khi cậu chớp mắt, mọi thứ đã trở lại bình thường.

Có thể chỉ là gió lay động rèm cửa, nhưng cậu không thể ngăn mình cảm thấy lạnh gáy.

"Không được yếu đuối... Mình phải nghĩ cách," cậu tự nói với bản thân, giọng khẽ run.

Lê Sơ bước tới chiếc bàn nhỏ trong phòng, kéo ngăn kéo ra, tìm kiếm một thứ gì đó có thể làm vũ khí phòng thân.

Một con dao rọc giấy nhỏ, hay thậm chí chỉ là một cây bút, cũng đủ để khiến cậu cảm thấy an tâm hơn.

Nhưng vừa chạm tay vào ngăn kéo, tiếng bước chân vang lên bên ngoài hành lang.

Chậm rãi, đều đặn, tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng cậu.

Lê Sơ nín thở, toàn thân cứng đờ.

Tim cậu đập loạn nhịp khi nghe thấy âm thanh khe khẽ - như tiếng tay vặn thử nắm cửa. Nhưng cửa đã khóa từ bên trong.