“Có thể chuyện này đối với cậu mà nói không là gì cả, nhưng đối với mình lúc đó mà nói thì khác.” Bách Vụ Thanh đã thay đổi cuộc sống của mình, nhưng ký ức thì không thay đổi.
Doãn Thường Lăng gãi đầu, việc kiểu nhặt được của rơi trả người đánh mất này có thể là việc mà ngày nào “học sinh ba tốt” như cậu hồi đó cũng trải nghiệm vài lần.
Bách Vụ Thanh cười miễn cưỡng, “Có thể cậu không nhớ, nhưng mình nhớ. Sau đó mình ra sức học hành, cố gắng, cuối cùng cũng thi đỗ cùng một trường cấp ba với cậu, mình muốn làm bạn với cậu.”
“Nhưng mình không biết phải làm bạn với cậu như thế nào, vì không biết tại sao cậu cứ lẩn tránh mình, sau đó mình phát hiện thực ra người cậu tránh né là Đổng Hãn, vậy nên…”
Doãn Thường Lăng trợn mắt, “Vậy nên??” Cậu khiến Đổng Hãn chuyển trường?
“Ừ.” Nụ cười lúc này của Bách Vụ Thanh làm người ta thấy giá lạnh.
“Đậu mè…”
“Xin lỗi, mình quả thật hết cách rồi.” Bách Vụ Thanh áy náy nhìn Doãn Thường Lăng, trong lòng hắn, dù cho Doãn Thường Lăng không thích Đổng Hãn thì chắc chắn cũng là có thiện cảm, hắn chỉ nhanh chóng kết thúc quan hệ của họ trước khi hai người bắt đầu phát triển mà thôi.
“Lợi hại quá! Làm hay lắm!” Doãn Thường Lăng cứ nghĩ cách tránh né Đổng Hãn mãi, nhưng chưa bao giờ nghĩ thực ra cậu có thể khiến Đổng Hãn bỏ đi mà! Sao cậu không nghĩ ra nhỉ??
“Hả?” Bách Vụ Thanh ngu người.