Cuối cùng bữa cơm này kết thúc trong cái bắt tay của Doãn Thường Lăng và Bách Vụ Thanh, gút mắc vốn đã hình thành biến mất lặng lẽ…
“Rảnh rỗi đến nhà cô chơi nhé, Vụ Thanh.” Mẹ Doãn vỗ vai Bách Vụ Thanh, cười nói.
Bách Vụ Thanh ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ.”
“Con trai, tính cách bạn con tốt quá, hơn nữa nhà họ cũng rất lợi hại.” Trong mắt mẹ Doãn đầy ắp yêu thích dành cho Bách Vụ Thanh.
“Nhà họ?” Đây là chuyện mà Doãn Thường Lăng vẫn luôn nghi hoặc, rốt cuộc thì cậu vẫn tin vào sự thật mình trải qua ở kiếp trước.
Mẹ Doãn bảo bố Doãn lái xe, mình thì bắt đầu tán dóc với con trai.
“Bạn của con là ngôi sao may mắn của nhà họ đó, kể từ khi chào đời đã bắt đầu mang lại vận may tiền bạc cho họ, rất nhiều ý tưởng và linh cảm được phát hiện từ Vụ Thanh, sau đó vợ chồng họ bắt đầu khởi nghiệp, cuối cùng công ty càng làm ăn càng phát đạt, mấu chốt nằm ở hai ngọn núi họ mua, đều là mỏ!! Ôi… con trai…” Mẹ Doãn nói mãi bèn đặt ánh mắt trên người Doãn Thường Lăng.
Cậu lắc đầu, “Mẹ, đừng nghĩ nữa, con không được đâu.”