Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 493




Giọng nói vừa dứt, một tiểu lão đầu cầm trong tay quẻ phiên, đầu đội mũ rơm

rách, trên người mang một chiếc áo choàng da chậm rãi bước ra từ hư không.

Hắn khô héo như củi, thân thể cúi xuống, nhìn có vẻ gần đất xa trời.

Mặt mũi hiền lành bên trọng lộ ra một chút hài hước, thoạt nhìn chính là một kẻ

rất có lực tương tác, một trưởng giả vô hại với cả con người lẫn động vật.

“Ha ha ha, chủ Địa Bộ quả nhiên là danh bất hư truyền.”

“Ngay từ đầu ngươi đã biết được sự tồn tại của lão hủ rồi sao?”

Đôi lông mày muối tiêu khẽ run lên: “Xem ra là có gian tế.”

“Chuyện này phải làm thế nào mới được đây?”

Thuần Hoa Tiên Đế vuốt vuốt chòm râu bạc trắng có chút loạn, cười khổ liên

tục.

“Vẫn là để lão hủ bốc một quẻ nhìn xem là ai.”

Bàn tay trái gầy khô của hắn hơi lắc lắc quẻ phiên, tay phải không ngừng bấm

tay niệm thần chú.

Nhất thời Thành ca cảm thấy một luồng hơi thở thần bí nói không rõ, quanh

quẩn ở bên cạnh chính mình.

Sau đó chỉ thấy lông mày của Thuần Hoa Tiên Đế giãn ra.

“Ồ, hóa ra là Nguyên Hư Chuẩn Đế.”

“Còn may còn may, hắn biết rất ít bí mật.”

Lúc này Thành ca thật sự có chút kinh ngạc rồi, bói toán này thần kỳ như thế

sao?

Không có căn cứ trực tiếp nhưng vẫn có thể có thể bói ra gian tế là ai?

“Có chút năng lực đấy, ca có chút tán thưởng ngươi!”

“Ha ha, xem ra chủ Địa Bộ cũng là loại người hài hước.”

Thuần Hoa Tiên Đế vui tươi hớn hở quơ quơ quẻ phiên kia.

“Không bằng để lão hủ cũng bói một quẻ cho ngươi thế nào?”

“Không cần đâu.”

Thành ca cũng không biết hắn có thủ đoạn gì, nhưng đã đến bước này, không

cần thiết phải tiếp tục phối hợp với kẻ địch.

Hắn trực tiếp huy động bốn mươi chín đạo lạc ấn quy tắc, thúc giục BUFF anh

linh, phát động công kích mãnh liệt về phía Thuần Hoa Tiên Đế kia.

Trong nháy mắt, đại trận dưới đáy biển đục ngầu này bộc phát một trận chấn

động lớn vang trời.

Vô số quy tắc loạn xạ đấu đá lung tung, mang theo hơi thở khủng bố hủy diệt

thế giới, bắn ra khắp nơi!

Mỗi một góc của đại trận đều đang chấn động kịch liệt.

Ở bất kỳ một góc nào của đại trận, đều có thể cảm nhận được áp lực giống như

trời sập đất rung.

Đến ngay cả Thông Dương Chuẩn Đế cả người đẫm máu cũng đang run lên, sợ

tới mức rút lui khỏi trạng thái “chiến thần phụ thể”.

Giống như là bị uy áp của cấp bậc cao hơn làm kinh sợ, sự run rẩy phát ra từ nội

tâm.

Hắn có thể nhận ra đây không phải là uy lực mà Thuần Hoa Tiên Đế có thể thi

triển.

Nếu không phải lão nhân gia hắn, vậy thì chính là Thương Long Đại Đế.

Vậy mà Yêu tộc này lại dũng mãnh đến như vậy ư?

Tiên Đế có thể giết chết hắn hay không, đột nhiên hắn có chút không chắc chắn.

“Giết!”

“Mau giết sạch bọn họ!”

Thông Dương Chuẩn Đế đỏ mắt một lần nữa, hắn điên cuồng dùng kiếm đánh

vào năm vị quân chủ Yêu tộc, cả người đã đẫm máu từ lâu.

“Giết bọn họ!”

“Gấp rút tiếp viện Tiên Đế!”

Nghe được còn có một Tiên Đế, trước mắt Kỳ Vọng tối sầm, suýt nữa đã hôn

mê ngay tại chỗ.

Sớm biết phía đối diện vừa có mai phục vừa có Tiên Đế, hắn còn xông lên cái

đách ấy, đã sớm lui xa được bao nhiêu thì sẽ lui ra xa bấy nhiêu.

Nhưng hiện tại hối hận cũng vô dụng.

Nhiệm vụ dẫn đầu phát động tấn công, hay là hắn cưỡng chế sắp xếp cho chính

mình.

Công kích của Thành ca, đánh vào trên người Thuần Hoa Tiên Đế.

Nhưng mà thứ nằm ngoài ý muốn của hắn chính là, hắn không thể làm bị

thương bất kì chỗ nào.

Bốn mươi chín đạo lạc ấn quy tắc, mỗi một đạo đều tản ra hơi thở chí mạng.

Nhưng khi những lạc ấn này tấn công đến trước mặt Thuần Hoa Tiên Đế, giống

như là biển cả tràn lan gặp phải bàn thạch lâu đời.

Tất cả đều lựa chọn lách ra.

Vậy mà lại hình thành một không gian chỗ trống ở nơi hắn đang ở.

“Mặc dù lạc ấn quy tắc của ngươi nhiều, nhưng cấp độ quá thấp.”

Thương Linh ở trong góc tối nhanh chóng nói: “Hắn đã là chúa tể của quy tắc

bói toán, bốn mươi chín đạo lạc ấn kia của ngươi giống như là Long Vương gặp

Long Đế, tự nhiên sẽ bị áp chế.”

“Lão tỷ ngươi không nói sớm, hại ta lãng phí khí lực vô ích.”

“Làm sao ta biết thực lực của ngươi đã mạnh như vậy, nhưng lại vô tri như

thế…”

Đây đều là kiến thức thông thường của cấp độ Chuẩn Đế, có được không?

Thành ca chỉ có thể dừng lại.

“Vậy còn đánh như thế nào, lông cũng không chạm được một cọng, chẳng phải

hắn bất khả chiến bại rồi sao?”

“Nếu độ dung hợp quy tắc của ngươi đạt đến cấp độ Chuẩn Đế hậu kỳ, lạc ấn sẽ

không bị áp chế lợi hại như vậy nữa.”

Thương Linh bình tĩnh phân tích: “Khi đó bốn mươi chín đạo lạc ấn của ngươi

hợp lực, hẳn là có thể tạo thành uy hiếp cực lớn với Tiên Đế.”

Thành ca nói thầm, hiện tại ta làm gì có cách nào đột nhiên tăng lên đến Chuẩn

Đế hậu kỳ được cơ chứ.

Công đức lúc trước đã đem đi đổi nhiều đan dược như vậy, hắn vẫn là Chuẩn

Đế sơ kỳ, vốn tích lũy mà cảnh giới này cần quá khủng bố rồi.

Thời điểm hắn dừng tay, Thuần Hoa Tiên Đế ở phía đối diện cũng vô cùng kinh

ngạc.

Ngăn cản công kích của bốn mươi chín đạo lạc ấn của quy tắc này, ngoài mặt

thì hắn có vẻ bình thản, kỳ thật đã điều động toàn bộ buff của quy tắc.

“Khụ khụ khụ…”

Lão đầu này cúi người, chọc quẻ phiên, trong mắt đều là sự tán thưởng.

“Chủ Địa Bộ, ngươi thật sự đã làm cho lão hủ mở mang tầm mắt.”

“Khó trách ngươi có thể liên tiếp phá hai trận.”

“Nếu ngươi có thể bước vào cảnh giới Yêu Đế, có lẽ sẽ có thể tranh nhau mức

độ tỏa sáng với vị kia bên Man giới đấy!”

Đánh giá này đã cao đến mức thái quá.

Vị kia của Man giới là Đại Đế chúa tể, năm đó có thể một mình chống lại ba vị

Long Đế mà không bị thua.

Từng làm cho hai giới Tiên Ma đều bị thất bại mà trở về, cuối cùng phải ngầm

đồng ý nhân vật ngang tàng của Man giới tiếp tục tồn tại.

“Nhưng lão hủ bấm tay tính toán, huyết mạch của ngươi có lai lịch không rõ,

tồn tại tai họa ngầm.”

Cùng với những lời này của hắn, quẻ phiên đột nhiên sáng lên, trong tay bấm

tay niệm thần chú giống như ảo ảnh.

Thành ca đột nhiên cảm thấy Thương Long huyết mạch của bản thân bị che phủ

bởi một lớp bụi kỳ dị, sau đó dần dần ngưng trệ, có một tia dấu hiệu lụi tàn.

Đù má gian xảo như vậy luôn?

Ngươi nói ta là tai họa ngầm, chẳng lẽ ta thật sự phải là tai họa ngầm à?

Khó trách năm đó đám đệ tử kia của bản thân lại tử thương vô cùng nghiêm

trọng.

Nếu hắn nói một câu “lão hủ bấm tay tính toán, ngươi sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay

tại chỗ”, thật đúng là Tiên Vương, Ma Vương bình thường không ngăn được,

không chừng thật sự bị hắn nói mà chết.

Hắn vội vàng thúc dục tinh huyết, Thủy Nguyên Long Cốt cũng đột nhiên tỏa

ánh sáng rực rỡ.

Phía trên tinh huyết, đám bụi kỳ dị do quy tắc bói toán mang đến giống như

băng tuyết gặp phải ánh mặt trời chói chang, rất nhanh đã bị trừ khử thành vô

hình.

Trạng thái suy bại biến mất, Thương Long huyết mạch khôi phục lại bình

thường.

Sắc mặt của Thuần Hoa Tiên Đế ở phía đối diện trắng bệch, thân thể gầy khô

đột nhiên run lên.

Công kích vừa rồi của Thành ca mãnh liệt như vậy nhưng vẫn không làm bị

thương đến một cọng lông nào của hắn, hiện tại hắn vậy mà lại giống như bản

thân đã bị thương.

Bởi vì vừa rồi một quẻ kia của hắn không ứng nghiệm, chẳng khác nào là “xảy

ra sai sót”.

“Khụ khụ khụ…”

“Chủ Địa Bộ, số mệnh của ngươi nồng hậu, thật sự là cả đời của lão hủ cũng

hiếm thấy.”

“Vẻn vẹn chỉ là bói một quẻ huyết mạch có tai họa ngầm của Chuẩn Đế sơ kỳ,

vậy mà lại khiến cho lão hủ bị cắn trả.”

Thành ca rất muốn nhân cơ hội tấn công hắn, nhưng nghĩ đến lạc ấn của quy tắc

đến hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể kìm nén tính khí chơi với hắn

trận chiến “hiệp chế” này.

“Lão đầu ngươi không ra sao cả, sẽ không chỉ có một chút đạo hạnh như vậy

nhỉ?”

Cấp độ trước mắt của hắn cũng không thể giết chết lão đầu này, chỉ có thể trông

cậy vào đối phương giết chết mình nhanh một chút.

“Ngươi có thể bấm tay nhiều thêm vài lần.”

“Ca chịu đựng được.”

Với tính cách của Thuần Hoa Tiên Đế, cũng gần như đã bị hắn chọc giận.

“Ha!”

“Nếu chủ Địa Bộ có nhã hứng như vậy, sao lão hủ có thể không hầu hạ đến

cùng chứ?”

Hắn thu hồi quẻ phiên, lấy ra một tờ giấy và một cây bút từ trong hư không.

Giấy và bút phất phơ, lơ lửng giữa hai người.

“Mời nói ra một chữ, lão hủ sẽ bói mệnh cho chủ Địa Bộ một lần nữa!”

“Viết ông lớn của ngươi.”

Thành ca nói thầm, ta muốn bị giết.

Nhưng ngươi giả thần giả quỷ, dựa vào cái gì mà ta cũng phải nghiêm túc phối

hợp với ngươi cơ chứ.

“Được…”

Thuần Hoa Tiên Đế cười ha ha, sau đó chỉ thấy cây bút kia tự mình di chuyển ở

trong hư không.

Trên tờ giấy trắng đó viết xuống mấy chữ “ông lớn của ngươi”.