“Ta và người cùng đi giải vây, trì hoãn thêm một ngày hẳn là không thành vấn
đề.”
Đại điện chủ cũng khẽ gật đầu với ý kiến của Lê Hàn Ngọc.
“Cứ như vậy đi.”
Nói xong, nàng tự mình bố trí ngăn cách và cấm chế che giấu xung quanh
Thành ca.
Lại nữa à?
Thành ca cạn lời rồi.
“Khương hiền giả, ngươi ở yên đây chờ đợi.”
Trước khi đi, Bạch La Chân dặn dò trăm điều.
“Các điện chủ khác sẽ tới trong vòng một ngày nữa.”
“Đừng sợ hãi, cũng không được tự tiện rời khỏi đây, ngươi chắc chắn không
được có mệnh hệ gì đâu đó.”
Nói xong, nàng bay về phía xa cùng Lê Hàn Ngọc.
Sắp đến cửa nhà mà còn phải đợi?
Nhìn bóng lưng hai người biến mất, Thành ca thật sự muốn sụp đổ.
Thực lực mạnh mà không được thể hiện, phiền phức ghê.
Hắn vò đầu bứt tai, bản thân mình thật sự ngu ngốc.
Hắn lấy Loạn Trận lệnh ra, sau đó lặng yên không một tiếng động thoát ra khỏi
cấm chế.
Sau đó dùng tốc độ siêu nhanh vượt qua hai người phía trước, trong chớp mắt
liền bỏ xa các nàng.
Phía trước liền nhìn thấy một đám “cao thủ” của phân điện Hắc Huyền tộc đang
lục soát khắp nơi, có khoảng mười mấy phân điện chủ cùng mấy trăm nghi
trượng và mấy vạn hộ vệ.
Khi nhìn thấy hắn bay tới trước mặt, những người này như nhìn thấy báu vật.
“Là Khương Thành kìa!”
“Hắn bị tách khỏi đội ngũ rồi!”
“Bắt lấy hắn!”
“Cái chết của đại điện chủ nhất định có liên quan đến hắn, quyết báo thù rửa
hận!”
“Nếu không phải vì bắt hắn, thần điện tộc chúng ta nhất định sẽ không bị diệt!”
“Đúng, tai tinh này nhất định phải chết!”
“Thần điện của chúng ta bị diệt, Bạch Huyền tộc cũng đừng mong được yên
ổn!”
“Báo thù!”
Nhìn đôi mắt chứa đầy sự thù hận, Thành ca cười lạnh một tiếng.
Đúng là một đám ngu ngốc, giỏi nguỵ biện.
Các ngươi bắt ta, cuối cùng bị tiêu diệt còn định gắp lửa bỏ tay người?
Ồ, không đúng…
Lần này các ngươi đúng đúng đấy, quả thật cái chết của đại điện chủ các ngươi
có liên quan đến ta.
Hắn cũng chả muốn so đo với đám người này, Hồng Tuyệt Kiếm vừa rút ra,
đồng thời Sinh Diệt Kiếm Tâm cùng sức mạnh tử vong cũng được mạnh mẽ
tung ra, bao phủ tất cả.
Không trung tràn ngập sự chết chóc, tất cả đều biến sắc.
Mấy vạn tên xông pha đi đầu.
Ngay lập tức đầu liền lìa khỏi cổ.
Sức mạnh tử vong trực tiếp tước đoạt mạng sống của đám người này, những
phân điện chủ cũng không ngoại lệ.
Trong mắt Lê Hàn Ngọc, những phân điện chủ này là đối thủ ngang tài ngang
sức.
Trong mắt đại điện chủ, những phân điện chủ này là những trở ngại có chút khó
chơi.
Mà trong mắt Thành ca, những phân điện chủ này chẳng khác gì người bình
thường không tu luyện hết.
Đều là những kẻ sẽ chết sau khi bị đòn tấn công này bao trùm…
Đám người này còn chưa hoàn toàn rơi xuống, hắn đã hốt hết huyền giáp và tài
nguyên trên người bọn họ ngay trên không trung rồi.
Về phần những tên hộ vệ cấp thấp đã chết, hắn không thèm để mắt đến.
Giết hết bên này, hắn không dừng lại chút nào mà tiếp tục quay đầu càn quét
bên còn lại.
Từng trận càn quét diễn ra nhanh chóng trên các chiến trường khác nhau.
Những phân điện Hắc Huyền tộc gần đây khí thế hùng hổ khắp nơi vây quét, rốt
cuộc cũng bị đánh đến tan tành.
Trước khi chết, thậm chí bọn họ còn không kịp nói ra bốn chữ “tà ma dị giới”.
Dưới lưỡi kiếm của Khương Thành, căn bản không còn nhân chứng nào còn
sống sót.
Chỉ khoảng một khắc sau, ngàn vạn dặm xung quanh dãy núi đã không còn tồn
tại một tên tu sĩ phân điện còn sống.
Chính hắn cũng không biết đã tiêu diệt bao nhiêu phân điện Hắc Huyền tộc.
Có lẽ cho dù không tiêu diệt toàn bộ thì cũng chỉ còn sót lại đúng một phần
trăm.
Mà chiến lợi phẩm thu được từ đám người này cũng sắp bằng một nửa của tổng
bộ.
Về phía hệ thống, lại là tăng thêm mấy trăm triệu giá trị công đức.
“Sớm nên làm như vậy rồi!”
“Lần này huyền văn lại có thể tăng thêm một bậc nữa rồi.”
“Lúc trước ngớ ngẩn thật đấy, còn ngồi chồm hỗm ở phía sau nhiều ngày như
vậy.”
Làm xong chuyện này, hắn mới trở về trong núi lúc trước, một lần nữa tiến vào
linh văn bí mật.
Chờ đại điện chủ và Lê Hàn Ngọc trở về để cùng nhau khởi hành.
Bây giờ không có kẻ thù, không cần phải lo lắng, phải không? Ngay khi hắn
vừa mới trở về nơi này, hai người đại điện chủ và Lê Hàn Ngọc gắng sức chạy
tới vị trí vòng vây tiền tuyến.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của họ, họ đã bay trong một thời gian dài mà
không nhìn thấy một kẻ thù.
Hai người đồng thời cùng cảnh giác.
Chuyện xảy ra bất thường như vậy nhất định có gì đó lạ lạ.
Đại điện chủ thì thầm: “Cẩn thận mai phục!”
Lê Hàn Ngọc gật đầu: “Ừm.”
Sau đó, bọn họ tìm thấy thi thể ngã xuống xuống đất.
“Cái này…”
Hai người họ ngây người, không thốt ra lời.
Sau khi hạ xuống điều tra, lại cực kỳ hoảng sợ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao mà bọn họ lại chết vậy?”
Đại điện chủ bỗng nhiên thất thanh: “Giết trong chớp mắt, bọn họ chết cùng
một lúc!”
Sự vô cảm của Lê Hàn Ngọc rốt cục cũng thay đổi, nàng vội vàng nói: “Là tà
ma dị giới!”
“Hắn ta lại xuất hiện!”
“Cái gì?”
Trong lòng đại điện chủ chấn động, còn nặng nề hơn vô số lần so với nghe được
tin tất cả phân điện của Hắc Huyền tộc bao vây.
Nó giống như một đám mây đen có thể đè bẹp họ bất cứ lúc nào.
Không ai biết bên trong một con quỷ đó ẩn chứa sự khủng khiếp như thế nào.
Chỉ biết hắn vừa xuất hiện thì đó chính là thần uy không thể chống đỡ nổi.
Sau đó hai người lại bay đến các nơi khác, nhìn thấy nhiều thi thể hơn.
Không còn ai sống sót.
Không một ai.
Kẻ địch đã bị giết sạch, sự bao vây của họ đã được giải phóng một cách kỳ diệu.
“Sao mà điều này có thể xảy ra được cơ chứ?”
Đại điện chủ hít vào một hơi khí lạnh, thậm chí không thể không run rẩy.
“Thế gian dĩ nhiên tồn tại tà ma dị giới mạnh như vậy, lẽ nào không phải Tiên
Đế ở dị giới bên kia là mạnh nhất sao?”
“Tầng thứ nhất… không nên có sự tồn tại vượt ra ngoài ý thức thông thường
như vậy!”
“Hỏng rồi, Khương hiền giả!”
Đại điện chủ đột nhiên nhớ tới Khương Thành “vẫn còn ở” chỗ nọ.
Mặc dù lúc này lòng nàng tràn ngập sự sợ hãi với tà ma dị giới, nhưng còn nhớ
tới an nguy của Thành ca.
Tuy biết rõ mình chạy về cũng không ngăn cản được tà ma dị giới, nhưng hai
người vẫn là tức tốc trở về.
Sau khi mở linh văn cấm chế, nhìn thấy Khương chưởng môn còn lành lặn, cả
hai người thở phào nhẹ nhõm.
Thành ca cười tủm tỉm nghênh đón: “Ha ha, sao các ngươi lại đã quay về rồi?”
Kiệt tác của ta, hài lòng không?
“Xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Thành ca có chút khó hiểu, toàn bộ kẻ địch bị tiêu diệt, vì sao biểu cảm của các
ngươi giống như người của mình đã chết vậy?
“Có chuyện gì vậy?”
“Tà mà dị giới đã xuất hiện ở khu vực này.”
Đại điện chủ quả quyết: “Tạm thời chúng ta không thể rời khỏi nơi này.”
“Ta đã thông báo cho thần điện tộc ta bên kia rồi, để cho tất cả các bọn họ tản ra
ẩn thân, tránh bị tà ma dị giới tiêu diệt.”
Nàng vừa nói, vừa thêm vài linh văn bí mật ẩn giấu hoạt động và cấm chế.
“Trong khoảng thời gian này, chỉ ở yên đây, không được đi bất cứ đâu hết.”
“Đợi qua mấy ngày tà ma dị giới kia không còn ở đây, chúng ta lại lặng lẽ rời
đi!”
Cái gì, cái gì cơ chứ?
Lại còn muốn ở lại nơi chim không thèm ị này?
Có bị nhầm không vậy?
Thành ca thấy hoang mang.
Hắn còn tưởng rằng sau khi hai người trở về, sẽ tuyên bố toàn bộ kẻ địch bị tiêu
diệt, giải trừ bao vậy, sau đó cùng mình khệnh khạng trở về Bạch Huyền tộc.
Kết quả là, họ lại đưa ra quyết định ngược lại.
Sự chân thành của ta vừa rồi vô ích à?
Vì để sớm thoải mái trở lại thần điện, hắn chỉ có thể khuyên bảo đại điện chủ.
“Kỳ thật, các ngươi không cần sợ hãi đề phòng tà ma dị giới cũng như vậy mà!”